Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 678: Ngươi Có Một Đứa Con Trai Tốt

Lấy tay sờ lên, đặt ở dưới mũi ngửi một cái.
Mùi này giống như mùi dầu, thậm chí còn mang theo mùi thịt Hổ Điêu thoang thoảng.
Mùi thịt Hổ Điêu, Dạ Côn sao có thể quên, mặc dù đã rất nhạt đi, nhưng vẫn có thể cảm giác được mùi vị đó.
Thật là thơm.


Dạ Côn lại nhìn mặt bàn một chút, thậm chí còn ngửi ngửi, mặt bàn cũng không có mùi vị khác thường.
Hắn có hơi nghi hoặc, mặt bàn không có mùi, mà trên mặt đất lại có...
- Côn Côn, đang làm gì vậy?
Dạ Minh thấy nhi tử nhìn nơi này, ngửi ngửi nơi khác, liền nghi hoặc hỏi.


Dạ Côn cười cười:
- Không có gì.
- Tướng gia.
Mấy tên y sư thấy Dạ Dương liền cung kính hô.
Dạ Dương nhẹ gật đầu, nhàn nhạt hỏi:
- Hiện tại tình huống của chưởng viện như thế nào?


- Hôm nay người tới quét dọn trông thấy chưởng viện động ngón tay, chúng ta liền vội vàng chạy tới kiểm tra, phát hiện chưởng viện quả thật có chuyển biến tốt, tin tưởng qua không bao lâu sau, liền có thể tỉnh lại.
- Thế nhưng lần trước các ngươi không phải nói như vậy.
Dạ Dương lạnh giọng nói ra.


Mấy tên y sư lập tức quỳ trên mặt đất:
- Tướng gia, cho dù ngài cho chúng ta mượn mấy cái lá gan, chúng ta cũng không dám lừa gạt ngài, lần trước chẩn bệnh đúng là như thế, nhưng lần này cũng là thật, chúng ta cũng cảm thấy rất kinh ngạc.


Dạ Côn đứng ở bên cạnh không nói, lần trước nghe Cổ Sâm Thụ nói, chưởng pháp kia gọi là gì ấy nhỉ?
Chưởng pháp này rất chí mạng, người trúng chiêu trên cơ bản không thể cứu, hơn nữa Nguyên Tôn Kiếm Đế ra tay, không chết đã coi như là kỳ tích, thế mà còn có thể tỉnh lại, thật thần kỳ.


Dạ Dương nhìn Thương Minh trên giường một chút, vẻ mặt không tốt chút nào.
Dạ Minh cùng Dạ Côn cũng nhìn thoáng qua, Thương Minh nằm trên giường ngủ say sưa, mặt đều có chút hồng nhuận phơn phớt.
Tựa như mới vừa ăn no xong.


Dạ Côn còn tưởng rằng Thương Minh đã tỉnh dậy, kết quả thế mà chỉ là động động, thật thất vọng.
Ba người lập tức đi ra khỏi phòng, những người phía ngoài vẫn một mặt cảnh giác, rõ ràng uy vọng của Thương Minh tại Thiên La Viện không nhỏ.


Đi trên đường lớn Thiên La Viện, Dạ Dương bỗng nhiên nói ra:
- Kỳ thật Thương Minh chết ngược lại tốt hơn.
- Đúng vậy.
Dạ Minh rất đồng ý, nếu như Thương Minh chết, Thiên La Viện sẽ rơi vào trong tay Dạ gia, hiện tại đột nhiên tỉnh lại, thật là khiến Dạ gia trở tay không kịp.


Dù sao trước đó chẩn bệnh nói rằng sẽ không thể tỉnh lại, hơn nữa quả thật chính xác, Dạ gia cũng không có đi quản, lựa chọn chờ lấy... đợi đến thời gian nhất định, liền đổi Thương Minh là được, khi đó Thiên La Viện cũng sẽ không nói cái gì.
Hiện tại lại khác.


- Con cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Kỳ quặc chỗ nào?
Dạ Minh tò mò hỏi.
- Thời gian này thật quá trùng hợp, Nguyên Tôn Kiếm Đế vừa mới chết, Thánh Điện tới, Thương Minh cũng tỉnh.
Dạ Minh nghe xong hít một hơi thật sâu, chuyện hôm nay sao cứ lần lượt kéo đến.


- Cha, nhị bá, con đi trước.
Dạ Côn quyết định đi tìm Hoa Sa La hỏi một chút, dù sao lần này trở về, vẫn chưa đi tìm nữ hoàng nói chuyện phiếm đây.
Nhìn xem nhi tử chạy đi, Dạ Minh cũng không nói gì, hai tay cắm ở trong tay áo.
- Ngươi có một đứa con trai tốt.


Dạ Dương nhẹ nói ra, nói thật, Dạ Dương rất hâm mộ Dạ Minh.
Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Cảm ơn.
Dạ gia huynh đệ còn lại hai người duy nhất, đi ra Thiên La Viện, một người đi bên trái, một người đi bên phải.
Hình ảnh như vậy, thật là khiến người ta thổn thức.


Mà Dạ Côn rất nhanh đã đi tới Thỉnh Nhạc Phường, đi vào bên trong biệt viện của nữ hoàng đại nhân.
Vừa đi vào, liền nghe thấy tiếng đàn đứt quãng, tựa hồ là đang luyện đàn.
- Nữ hoàng đại nhân thật có nhã hứng, lại có tâm tình luyện đàn.
Dạ Côn thấy Hoa Sa La trong đình cười nói.


Hoa Sa La nhẹ nói ra:
- Không phải luyện đàn, chẳng qua là đang học một khúc.
- Nghe một khúc này, tựa hồ có chút bi ai.
- Bản hoàng thích nhất là bi khúc.
Dạ Côn cười cười, không nói gì, lựa chọn ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe.


Nữ hoàng đại nhân quả thật có thiên phú, luyện tập mấy lần, liền có thể trôi chảy khảy một khúc này ra.
Mà Dạ Côn nhắm mắt lại, nghiêng chân đong đưa, bộ dáng thiếu gia ăn chơi.
Theo cái âm tiết cuối cùng chấm dứt, Hoa Sa La từ tốn nói:
- Biết không?
- Biết cái gì?
Dạ Côn nhắm mắt lại hỏi.


- Ngươi là nam nhân thứ hai nghe bản hoàng đánh đàn.
Dạ Côn mở mắt, khẽ cười nói:
- Ta đây thật quá vinh hạnh, sẽ không bắt ta lấy thân báo đáp đi, ta là nam nhân đã có thê tử.
- Ngươi suy nghĩ nhiều."


Hoa Sa La giơ đầu ngón tay lên, nữ hộ vệ bên cạnh đi tới lấy cổ cầm đi, mà Hoa Sa La rót một chén trà nhấp một miếng.
Dạ Côn ngồi ở đối diện Hoa Sa La, cũng cầm lấy ấm trà, rót một chén nước.
- Tới tìm ta có chuyện gì?
- Tâm sự.
- Tâm sự gì?
- Chỉ tùy tiện tâm sự.


Hoa Sa La cười khẽ một tiếng, không nói gì.
- Hôm nay tâm tình nữ hoàng đại nhân không tệ.
Dạ Côn cười nói.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế chết rồi, ta đương nhiên cao hứng, y là người phụ trách Đông U.
- Vậy người phụ trách Thiên Trạch ngươi là ai? Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với Đông U bên này?


Dạ Côn tò mò hỏi.
Hoa Sa La liếc mắt nhìn Dạ Côn, từ tốn nói:
- Nếu như ta biết, liền sẽ không tới Thái Kinh.
- Cũng đúng, xa như vậy, hiện tại Nguyên Tôn Kiếm Đế chết rồi, ngươi không trở về ư?


- Nguyên Tôn Kiếm Đế chết, đây chỉ là bước thứ nhất, nếu như y không chết, người người ở phía sau kia sao có thể xuất hiện đâu?
- Nói như vậy, nữ hoàng đại nhân sẽ còn lưu lại Thái Kinh một khoảng thời gian, chờ tới tất cả mọi người nổi lên mặt nước?


- Đúng vậy, đến lúc đó bản hoàng mang theo đại quân phi thú san bằng bọn chúng!
Hoa Sa La lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn cảm giác sát ý của Hoa Sa La không phải giả vờ, xem ra bọn họ đã thật chọc giận nữ hoàng này, đồng thời... cũng làm Côn ca phát bực.
- Người Thành Điện sắp tới, bắt ta hỏi tội.


Dạ Côn từ tốn nói.
- Chuyện khi nào?
Hoa Sa La rõ ràng không nhận được tình báo này, nghi hoặc hỏi.
- Ngay khi Nguyên Tôn Kiếm Đế chết không bao lâu, vừa rồi ăn trưa, tin đã đến hoàng cung.
Hoa Sa La âm u nói ra:
- Xem ra Thánh Điện cũng có liên hệ với bọn họ.
- Ta cũng nghĩ như vậy, dù sao cũng quá xảo hợp.


- Ngươi nghĩ như thế nào, Thánh Điện tới... chỉ sợ gia gia ngươi đều không thể ngăn trở.
- Đúng vậy, nữ hoàng đại nhân có muốn giúp ta một thoáng không, ta đều đã giúp ngươi.
Dạ Côn nhẹ cười nói.
- Giúp thế nào?
Hoa Sa La cũng không keo kiệt, trực tiếp hỏi.


- Còn chưa nghĩ ra, lúc trước ta từng gặp Thánh Điện, tính tình cũng chỉ như thế.
Hoa Sa La mang theo khinh miệt cười một tiếng, biểu thị Thánh Điện đến thế là cùng.
- Đúng rồi, nói đến Thánh Điện, ta có một tình báo nói cho ngươi.
Hoa Sa La bỗng nhiên nói ra.
- Tình báo gì?


- Thiên Khiếu Thánh Điện không còn.
- A? Thiên Khiếu Thánh Điện không còn? Làm sao không còn?
Dạ Côn kinh ngạc hỏi.
- Bị Thiên Khiếu Tố gia tiêu diệt.
- Đậu xanh, Tố gia ngưu bức như vậy? Liền Thánh Điện cũng dám diệt?
Hoa Sa La lắc đầu:
- Có một vài người tới Tố gia.