Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 677: Thế Mà Tỉnh

- Tiết Khánh Nguyên đã sắp tới, mượn lần Tiết Khánh Nguyên này, Thái Kinh chúng ta cần phải chúc mừng thật tốt, Dạ gia cũng cần chúc phúc.
Dạ Tư Không muốn dùng việc vui xua đuổi xúi quẩy.
Dạ Dương cung kính nói ra:
- Cha, Tiết Khánh Nguyên lần này cứ giao cho con an bài.


- Không, Tiết Khánh Nguyên lần này, ta muốn giao cho Dạ Tư Niên.
Dạ Tư Không nhìn về phía Dạ Tư Niên nhẹ nói ra.
Dạ Tư Niên nghe xong giật mình, nhưng trong nội tâm rất vui vẻ, nhanh chóng đứng dậy chắp tay nói ra:
- Gia gia yên tâm, con sẽ xử lý tốt.


- Làm Thái Tử, ngươi cần hành động một chút, đừng để cho gia gia thất vọng.
Dạ Tư Không dặn dò một tiếng.
Dạ Tư Niên đều kém chút vỗ ngực cam đoan:
- Sẽ không để cho gia gia thất vọng!


- Hy vọng lần này chiến sự đại thắng, Dạ Tần có thể mang theo vinh quang trở về, có lẽ còn có thể bắt kịp Tiết Khánh Nguyên, đến lúc đó là song hỷ lâm môn
Dạ Tư Không nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng muốn trong vòng mấy tháng tiêu diệt Cổ U bên kia, thật không phải chuyện dễ dàng.


Bất quá Dạ Tần muốn làm, nói không chừng thật có thể mang đến cho tất cả mọi người kinh hỉ, dù sao Dạ Tần đã xưa đâu bằng nay.
- Côn Côn, con cũng nên chuẩn bị, người Thánh Điện muốn tới, cũng cần một khoảng thời gian.
Dạ Tư Không dặn dò một tiếng, chuyện này vẫn phải để ở trong lòng.


Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Ta biết rồi, gia gia.
- Hôm nay cứ như vậy đi, đều đi về nghỉ, ta cũng mệt rồi... à... Bùi Thiên đã trở lại An Khang châu.
Dạ Tư Không đứng dậy, hướng phía Dạ Côn nói một câu, vỗ vỗ áo choàng rời đi trước.


Dạ Côn nhíu chặt lông mày, Bùi Thiên không có bị nhiễm là tốt nhất, chẳng qua là Dạ Côn cảm giác, Bùi Thiên này hẳn có vấn đề, thế nhưng có vấn đề ở chỗ nào lại không nói ra được


Bên cạnh mình có quá ít người có thể sử dụng, trước kia còn có thể phân phó Đông Tứ cùng Đát Từ xử lý một chút, hiện tại lại không còn ai.
Bốn người đứng dậy chắp tay, Dạ Dương liền trực tiếp rời đi, xem ra đối với chuyện mới vừa rồi, trong lòng có chút khó chịu...


Thế mà an bài chuyện Tiết Khánh Nguyên cho Dạ Tư Niên xử lý.
Bất quá Dạ Dương quay đầu suy nghĩ một chút, nếu như lần này Dạ Tư Niên không có làm tốt, làm hư... như vậy uy tín hoàn toàn không còn, vị trí Thái Tử cũng xem như chấm dứt.


- Tam Bá, đường đệ, ta đi trước, phải trở về hoạch định sự tình Tiết Khánh Nguyên.
Dạ Tư Niên trong lòng đắc ý, mang theo nụ cười nói ra.
Dạ Minh cười nói:
- Đi đi.
Hai cha con nhìn Dạ Tư Niên rời đi, Dạ Côn nhịn không được nói ra:
- Vì sao gia gia lại đưa vị trí Thái Tử cho Dạ Tư Niên.


- Còn không phải để nhị bá của con đấu với y một trận.
- Thế ư?
- Đừng nói chuyện này, người Thánh Điện đến phải làm như thế nào, đến lúc đó bọn họ sẽ bắt con về hỏi tội.
Dạ Minh lo lắng nói ra.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Nếu quả thật bắt con trở về, vậy thì tốt.


- Tốt cái gì mà tốt, người bị chộp tới Thánh Điện, không một ai trở về.
- Vì sao?
- Ai biết được.
Dạ Côn cảm thấy có thể tới một chiêu dẫn xà xuất động, tựa như lần này dẫn dụ Nguyên Tôn Kiếm Đế, dẫn dụ Điện Hoàng ra.
Không đúng...


Tại sao mình phải nghe cha vợ, thủ tiêu Điện Hoàng?
Thế nhưng dù sao cũng là cha vợ, xen như giúp cha vợ làm chút chuyện, thể hiện ra tâm ý của mình.
Thế nhưng thủ tiêu Điện Hoàng, hình như cũng không phải việc nhỏ a.
Về đến nhà, Dạ Minh nói chuyện này cho Đông Môn Mộng nghe.


Đông Môn Mộng lập tức bạo phát tính tình, một bộ muốn đi Đông U Thánh Điện nói chuyện, thế mà muốn định tội Côn Côn nhà ta, sợ là Thánh Điện các ngươi chưa có lĩnh ngộ, cái gì gọi là tam đoạn...


- Côn Côn, con không cần lo lắng, chỉ cần Thánh Điện dám đến, mẫu thân liền dùng tam đoạn dạy họ làm người.
Đông Môn Mộng ôn nhu an ủi, sợ Côn Côn của mình nghĩ không thông.


- Mẫu thân, chuyện này không vội, ngược lại người Thành Điện muốn tới, cũng cần một khoảng thời gian, hiện tại nên suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Thực sự không được, liền gọi ông ngoại con đến, để người Thành Điện có đi mà không có về!


Trong lòng Dạ Côn rất ấm áp, mẫu thân đối với mình thật tốt... thế mà muốn kéo cả ông ngoại qua, rõ ràng mẫu thân rất yêu thương mình.
- Mẫu thân, yên tâm... con sao có thể có chuyện gì được.
Thấy bộ dáng lo lắng của mẫu thân, Dạ Côn cẩn thận an ủi.


- Thánh Điện này đúng là quá đáng ghét! Nếu như Hình Kiếm còn, ta đều muốn dùng Hình Kiếm oanh Thánh Điện.
Đông Môn Mộng thở phì phì nói ra.
Dạ Côn cùng Dạ Minh liếc nhau một cái, nữ nhân này thật quá bạo lực a.
Không thể trêu vào... không thể trêu vào.


Nhưng vào đúng lúc này, Trương Thiên Thiên bỗng nhiên vội vàng hấp tấp đi đến.
- Lão gia, tin tức mới vừa nhận được, chưởng viện Thương Minh có dấu hiệu thức tỉnh!
- Cái gì?!
Dạ Minh kinh hô một tiếng.
Ngay cả Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, chưởng viện thế mà tỉnh lại...


Hôm nay thật đúng là xảy ra rất nhiều chuyện a.
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi:
- Không phải Thương Minh sẽ không tỉnh lại nữa sao? Làm sao đột nhiên lại tỉnh lại?
- Chúng ta đi xem một chút liền biết.
Dạ Côn muốn chứng thực thân phận Thương Minh một chút, có phải người của Hoa Sa La hay không.


Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu, nhất định phải mau đến xem, chưởng viện nắm tình báo trong tay, đó là một cái mạng lưới tin tức khổng lồ, lần này đại nạn không chết, cũng có chút tiếc hận.


Ít nhất đối với Dạ gia mà nói, không hy vọng nhìn thấy có người nắm trong tay mạng lưới tình báo lớn như vậy, thứ này nhất định phải đặt ở trên người mình mới tốt.


Thế nhưng căn cơ của Thương Minh tại Thiên La Viện đã rất sâu, một thoáng rất khó rơi đài, trừ phi Thương Minh chọc nhiều người tức giận.


Thương Minh cũng không phải người ngu, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, nhưng Dạ Côn cảm thấy, làm gì có ai không phạm sai, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi.


Một nhà ba người trực tiếp chạy đến Thiên La Viện, tại cửa ra vào thế mà còn đụng phải Dạ Dương, xem ra cũng muốn tự mình nhìn tình huống của chưởng viện một chút.
Dưới sự dẫn dắt của hộ vệ trong viện, mấy người đi tới gian phòng chưởng viện.


Lúc này bên ngoài phòng chưởng viện cũng có rất nhiều người, phần lớn đều là cao thủ trong viện, đang mong đợi chưởng viện thức tỉnh.
Song khi trông thấy người Dạ Gia đến, phảng phất như đối mặt với địch nhân, mang theo sự cảnh giác.
Dạ gia muốn giết chưởng viện, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.


Dạ Dương đi trới phía trước, trực tiếp đẩy cửa vào.
- Đây là gian phòng của chưởng viện, không thể tùy tiện tiến vào...
Thủ vệ bên cạnh khuyên can, nhưng căn bản vô dụng, hiện tại Dạ gia chính là trời.
Dạ Minh cùng Dạ Côn cũng đi thẳng vào, người bên cạnh cũng giận mà không dám nói gì.


Trong phòng tương đối tối tăm, Thương Minh nằm ở trên giường, mấy tên y sư đứng ở bên cạnh, trên mặt mang theo vẻ khó có thể tin, bàn luận xôn xao.
Dạ Côn cũng không cuống cuồng xem Thương Minh, hướng phía xung quanh quan sát một chút.
Viện trưởng này cũng rất mộc mạc, bàn ghế đều là loại bình thường nhất.


Bất quá...
Dạ Côn bỗng nhiên ngồi xổm ở bên cạnh bàn, trên mặt đất tựa hồ có chút ấn ký... mặc dù đã không rõ ràng, thế nhưng Dạ Côn vẫn phát hiện ra...