Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 675: Con Rể Này...

- Mẫu thân hôm nay đại khí.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên.
- Mộng Mộng sảng khoái.
Dạ Minh cũng giơ ngón tay cái lên.
Đông Môn Mộng chọc chọc cái trán hai cha con, lập tức cùng Lưu Lăng xuống nhà bếp nấu cơm.


Mặc dù hiện tại Đông Môn Mộng mạnh hơn Dạ Minh rất nhiều, nhưng cũng không có bởi vì như thế mà áp bách phu quân.
Được rồi... cho dù không có mạnh, cũng vẫn luôn đè ép... Minh ca đáng thương, đoán chừng đời này mãi cứ như vậy.
Thiên Khiếu Tố gia.


Lúc này Diệp Hoa cũng đang dùng cơm, hơn nữa còn là gia yến.
Ba thê tử, hai đứa nữ nhi bảo bối, còn có một... Nhan Mộ Nhi một mặt cảnh giác, dù sao Nhan Mộ Nhi không có hảo cảm với Diệp Hoa, thế mà lại bắt cóc mình cùng với hài tử...
- Gặp rồi?
Diệp Hoa vừa ăn cơm vừa từ tốn nói.


Mấy cô gái sửng sốt một chút, Thanh Vũ Đồng ngồi ở bên cạnh dĩ nhiên biết, đây là đang hỏi mình.
- Ách... gặp rồi.
Thanh Vũ Đồng cười nhẹ nói ra.
- "hế nào?
Diệp Hoa tiếp tục hỏi.
- Cũng không tồi.
- Cái gì gọi là cũng không tồi?
Rõ ràng Diệp Hoa không muốn nghe những lời này.


Thanh Vũ Đồng bất đắc dĩ nói ra:
- Chẳng qua là tiếp xúc ngắn ngủi, cũng không nhìn ra cái gì.
Trong lúc Diệp Hoa muốn hỏi tới, trong không khí vang lên âm thanh của Bạch Cốt:
- Lão tôn thượng, thuộc hạ có việc bẩm báo.
- Nói.
Bạch Cốt cảm thấy, chuyện này nên nói riêng thì tốt hơn.
- Nói đi.


Diệp Hoa từ tốn nói.
- Vâng... hôm nay Dạ Côn tại Thái Kinh, giả mạo thân phận lão tôn thượng, giết chết một kẻ gọi là Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Bạch Cốt âm u nói ra, rất khó lường a, con rể giả mạo cha vợ đi giết người, cái nồi này vung thật gọn gàng.


Bạch Cốt vừa thốt ra lời này, các nữ nhân trên bàn cơm đều sửng sốt một chút.
Diệp Ly nhanh chóng giải thích nói:
- Phụ thân, có lẽ có hiểu lầm gì đó, phu quân hẳn sẽ không làm ra chuyện như thế.
- Ừm, nhất định là như vậy.


Nhan Mộ Nhi cũng không có nói rõ lí do, trong lòng biểu thị, phu quân làm rất tốt.
Mà Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ nghe xong cũng cười khẽ một tiếng, đứa con rể này có chút thú vị nha... lại dám làm như vậy, thật tốt, tựa hồ rất lâu rồi không có nhìn thấy Diệp Hoa ăn quả đắng.


Thanh Vũ Đồng cũng che miệng cười khẽ, lần này tỷ phu bị chọc tức rồi, đã rất lâu không nhìn thấy tỷ phu tức giận.
Bỗng nhiên, Diệp Hoa phát ra một tiếng cười nhẹ, tiếng cười kia càng lúc càng lớn.
- Đứa con rể này của bản tôn thế mà công nhiên trả thù bản tôn! Tốt! Rất tốt!!!


Mặc dù Diệp Hoa đang cười, nhưng trong lòng lại nén giận... tiểu tử này không cầu thì thôi đi, thế mà còn dám phản kháng!
Rất tốt... phi thường tốt!!!
- Biết rồi, ngươi tiếp tục quan sát tình hình Thái Kinh đi.
- Vâng!
Bạch Cốt lĩnh mệnh xuống, đương nhiên là đi giám thị Dạ Côn.


Có thuộc hạ như Bạch Cốt, nói thật, giám thị cùng ám sát, chính là vô địch.
Căn bản không có ai có thể phát giác được, ngay cả Dạ Côn cũng không thể làm được điểm này.
- Ta ngược lại muốn gặp đứa con rể này một lần.


Thanh Nhã ôn nhu nói, cảm thấy Dạ Côn cũng không có kém như Diệp Hoa nói, nhìn hành động này một chút, ai dám làm Diệp Hoa tức giận như thế, ngay cả con của mình ở trước mặt Diệp Hoa cũng rất cung kính, không dám có một chút phản kháng.
Đông Hoàng Bạch Chỉ cũng nghĩ như vậy:


- Thật hiếu kỳ, hai người các ngươi đến cuối cùng, ai sẽ nhả ra.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu im lặng, mẫu thân còn không chê chuyện lớn sao, thế mà công khai để phụ thân cùng phu quân tỷ thí.
Phụ thân nhất định sẽ tiếp chiêu.
- Nàng cảm thấy bản tôn sẽ nhả ra.


Diệp Hoa nhìn Đông Hoàng Bạch Chỉ từ tốn nói, làm vợ chồng lâu như vậy, còn không biết tính cách của bản tôn sao.
- Mặc dù ta chưa thấy qua Dạ Côn, nhưng ta cảm giác, Dạ Côn cũng sẽ không kém cỏi như ngươi nói.
Thanh Nhã yêu kiều cười nói, cũng rất hy vọng Diệp Hoa bại một lần.


Lúc trước y còn nói Dạ Côn một thân không có long đong, bản thân ngươi còn không phải như vậy...
Ít nhất sau khi biết ngươi, cũng không thấy có cái gì long đong, trước kia không tính.
- Vậy liền thử một chút xem ai có thể cười đến cuối cùng!


Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, công nhiên đùa giỡn cha vợ, ngươi chết chắc.
Hiện tại không chỉ người trong bóng tối nhằm vào Côn ca, ngay cả cha vợ cũng bắt đầu bày ra âm mưu đối phó với con rể.
Ai kêu Côn ca phách lối như vậy, lại dám để cha vợ cõng nồi.


Mà hành động của Dạ Côn, lập tức truyền ra trong đoàn đội của Diệp Hoa, Thất Tông Tội đều cảm thán không thôi, Dạ Côn này thật là tốt! Gan lớn! Dám làm! Ngưu bức!
Đám người Nam Vô Kỳ cảm thấy, con rể của lão tôn thượng có cá tính! Có đảm lược! Là chân nam nhân!


Rất chờ mong trận đấu giữa lão tôn thượng cùng Dạ Côn.
Nếu như lão tôn thượng thắng, vậy liền không thú vị.
Cho nên Dạ Côn nhất định phải thắng, sau đó nhìn thử lão tôn thượng thua trận sẽ như thế nào, nhất định sẽ thẹn quá hoá giận.


Dù sao lão tôn thượng đã rất lâu không có thua qua.
Lúc này Thái Kinh.
Tin tức loạn thất bát tao...
Nguyên Tôn Kiếm Đế bị một người gọi Diệp Hoa đánh bẹp!


Đương nhiên, đối với vị Nguyên Tôn Kiếm Đế này, mọi người chẳng qua là trêu ghẹo mà thôi, cũng không cho rằng đây là Nguyên Tôn Kiếm Đế thật.
Nhất định là muốn hại người Thái Kinh.
Mà sau khi Dạ Côn cùng Dạ Minh ăn cơm xong, liền bị triệu kiến vào cung, thương nghị chiến sự với Cổ U.


Hai cha con ngồi ở trong xe ngựa, bên trong mùi rượu ngút trời, Trương Thiên Thiên thì lái xe.
Hôm nay Dạ Côn cũng rất vui vẻ, dù sao giải quyết xong Nguyên Tôn Kiếm Đế, giải trừ mối nguy cho Dạ gia, như vậy mình cũng có thể buông lỏng một chút, cho nên liền cùng cha uống một phen.
- Côn Côn, tiếp theo chúng ta cùng đi bọn Ly Nhi.


Dạ Minh uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mang theo ý cười nói ra.
- Cha, con đi tìm là được rồi, cam đoan mang con dâu cùng tôn nữ của ngài về.
Dạ Côn vỗ ngực nói ra, đến lúc đó đánh với cha vợ một trận, hẳn là chuyện khó tránh khỏi.
- Nấc...


Dạ Minh nhịn không được ợ một hơi rượu, hỗn loạn.
Theo xe ngựa lay động, hai cha con đều ngủ thϊế͙p͙ đi.
- Vương Gia, Tiểu Vương Gia...
Dạ Côn nhíu chặt lông mày:
- Ai vậy.
- Lão nô a, Tiểu Vương Gia.
Tào công công đứng ở bên cạnh xe ngựa cười nhẹ nói.


Dạ Côn nhìn bên ngoài một chút, đã đến hoàng cung:
- Cha, dậy dậy, chúng ta đến trạm.
- A... mệt chết.
Dạ Minh vuốt vuốt cái trán, thật muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc.


Hai cha con từ trên xe ngựa nhảy xuống, Tào công công lập tức ngửi được một cỗ mùi rượu, mang theo tư thế vũ mị che mũi, nhìn hai cha con run lên.
- Vương Gia, Tiểu Vương Gia, mời theo lão nô.
Tào công công khom người cười nhẹ.
Dạ Minh cười nói:
- Làm phiền Tào công công.
- Vương Gia khách khí.


Đi đi, hai cha con liếc nhau một cái, hình như không phải đi ngự thư phòng, hoặc là Ngự Hoa Viên...
Bất quá đường này vẫn tương đối quen thuộc.
Dạ Côn nghĩ tới, đây không phải là cái hồ kia sao? Chính là nơi Trưởng Tôn Ngự tổ chức dạ yến năm đó, Dạ Côn đều quên nó gọi là gì.


Thật xa, Dạ Côn đã nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh.
Đều là thành viên Dạ gia.