Dạ Tư Niên vẫn quyết định nói chuyện này cho gia gia nghe.
Mình không thể như thế, đến lúc đó nhất định sẽ chết, nhìn một chút đi, Nguyên Tôn Kiếm Đế đều đã chết, huống chi loại tiểu nhân vật như mình.
Dạ Tư Niên ta nguyên bản là một thiếu gia ăn chơi, căn bản không muốn cuốn vào, càng không muốn chết...
Nghĩ tới đây, bước chân của Dạ Tư Niên không khỏi nhanh hơn một chút, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh gia gia, nói cho gia gia... trong cung còn có người của bọn họ!!!
- Thái Tử điện hạ.
Tào công công không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh, cung kính hô.
Dạ Tư Niên liếc mắt nhìn Tào công công, cũng không để ý tới, tiếp tục đi đến ngự thư phòng.
- Thái Tử điện hạ sao lại vội vội vàng vàng như thế?
Tào công công nghi hoặc hỏi.
Nhưng mà Dạ Tư Niên vẫn không có để ý tới.
- Thái Tử điện hạ, Thánh Nhân cũng không có ở trong ngự thư phòng.
Cuối cùng, Dạ Tư Niên dừng bước, quay người gạt ra nụ cười:
- Không biết Thánh Nhân ở nơi nào?
- Thái Tử điện hạ theo lão nô đi.
Tào công công mang theo nụ cười quyến rũ nói ra.
- Làm phiền Tào công công.
- Thái Tử điện hạ khách khí.
Đi một hồi, Dạ Tư Niên liền cảm thấy kì quái, đây là nơi nào?
- Tào công công, có phải lầm đường rồi hay không?
- Không có, Thái Tử điện hạ đi theo lão nô là được.
Nhưng mà Dạ Tư Niên càng đi càng kinh ngạc, khi đi đến một giả sơn, nhìn Tào công công mở ra mật đạo, Dạ Tư Niên liền vô thức lui lại một bước.
- Tào công công, ngươi!!!
Tào công công vẫn mang theo nụ cười quyến rũ:
- Thái Tử điện hạ chớ hoảng sợ, theo lão nô tới là được, không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu như Thái Tử điện hạ rời đi, vậy liền sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Dạ Tư Niên nuốt một ngụm nước bọt, mà nhược điểm lớn nhất của Dạ Tư Niên chính là...
Sợ chết.
Đi theo Tào công công vào mật đạo, bên trong vô cùng u ám, còn có thể nghe thấy tiếng giọt nước.
Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cục thấy một tia ánh sáng.
Đi đến bậc thang, mặt trên còn có một cái cửa, Tào công công mở cửa đi ra.
Dạ Tư Niên mang theo khẩn trương cùng nghi hoặc, cũng đi ra theo.
- Đây là nơi nào?
Dạ Tư Niên nghi hoặc hỏi.
Tào công công khẽ cười nói:
- Đây là Thiên La Viện.
- Thiên La Viện
Dạ Tư Niên một mặt khϊế͙p͙ sợ, hoàng cung lại có mật đạo đến Thiên La Viện! Hơn nữa còn không có ai biết!!!
Bỗng nhiên, Dạ Tư Niên nghe thấy tiếng nhấm nuốt nhỏ xíu.
- Đây là gian phòng của ai?
Dạ Tư Niên hỏi lần nữa.
- Đương nhiên là gian phòng của viện trưởng.
Tào công công cười nói, đi đến bên cạnh, lập tức nói ra:
- Thương Minh, ăn ít một chút...
Dạ Tư Niên đi tới, khi nhìn thấy Thương Minh đang ngoạm miếng thịt lớn, cái cằm đều sắp rớt xuống đất!
- Ngươi... ngươi... không phải ngươi bị hôn mê rồi sao
Dạ Tư Niên khϊế͙p͙ sợ không thôi, đầu óc đều không thể chuyển động, ngàn vạn không nghĩ tới, Thương Minh đã tỉnh lại, hơn nữa còn ở đây ăn uống thả cửa.
Như vậy trước đó hết thảy đều là giả!!!
Nếu như nói Thương Minh là giả vờ... như vậy...
Dạ Tư Niên nhìn Tào công công, còn có Thương Minh, ngốc ngốc nói ra: -Các ngươi đều là người của Nguyên Tôn Kiếm Đế!!!
Thương Minh thả Thịt Hổ Điêu trong tay ra, xoa xoa tay, lập tức đứng dậy, chắp tay hô:
- Tham kiến Thái Tử điện hạ.
Thấy Thương Minh như thế, Dạ Tư Niên càng sợ hãi không thôi.
- Các ngươi đến cùng là ai!!! Muốn làm gì!!!
Âm thanh của Dạ Tư Niên đều đang run rẩy, phảng phất muốn xông ra hô to.
Thương Minh giống như biết Dạ Tư Niên đang suy nghĩ gì, từ tốn nói:
- Nếu Thái Tử điện hạ cưỡng chế rời đi, ta có lẽ phải lưu Thái Tử điện hạ lại ở trong phòng.
- Thái Tử điện hạ chớ hoảng sợ, Nguyên Tôn Kiếm Đế chết là tất nhiên, cho dù hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết.
- Vì sao?
Dạ Tư Niên thật không hiểu rõ, người mạnh như thế, các ngươi làm sao có thể quyết định sinh tử của y?
Thương Minh từ tốn nói:
- Bởi vì y làm việc bất lợi, cho nên phải chết.
- Các ngươi... các ngươi muốn ta thay thế Nguyên Tôn Kiếm Đế?
- Cha ngươi cũng là người của chúng ta.
Tào công công khẽ cười nói, thậm chí còn vỗ vỗ bả vai Dạ Tư Niên.
Dạ gia lão tứ thế mà đầu phục bọn họ, đoán chừng không có ai ngờ được, nếu như không đầu nhập vào, Dạ Chiếu sao lại có thư tay của Nguyên Tôn Kiếm Đế, còn được hứa hẹn như thế.
Nhưng nói đi nói lại cũng thật đúng là nghiệp chướng, nếu như Dạ Chiếu cùng Diệp Thiếu Long không đi chọc Côn ca, cũng sẽ không chết...
Tất cả những thứ này đều là ý trời.
- Cha ta... là người của các ngươi...
Tào công công nhẹ gật đầu:
- Hiện tại chúng ta đều là người trên một cái thuyền, Thái Tử điện hạ hẳn sẽ không đi báo cáo đi, nếu như ngươi báo cáo chúng ta, vậy ngươi cũng không có đường sống.
Dạ Tư Niên nuốt một ngụm nước bọt, phảng phất sắp sợ tè ra quần.
- Thái Tử điện hạ yên tâm, mục đích chủ yếu của chúng ta, là giúp ngươi leo lên hoàng vị, cũng không muốn làm gì khác, ngươi làm Thánh Nhân của ngươi, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.
Thương Minh nhẹ nói ra, cầm lấy bầu rượu bên cạnh uống một ngụm, rất là thoải mái.
- Ta phải làm gì giúp các ngươi?
- Không cần làm gì cả, trước tiên nắm chắc hoàng vị rồi hãy nói.
- Hoàng vị vốn là của ta.
Thương Minh nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Của ngươi? Ngươi chỉ là đang ngồi vị trí Thái Tử mà thôi, đợi Dạ Dương ra tay đối phó ngươi, kết quả... vị trí Thái Tử, hẳn sẽ thuộc về hài tử trong bụng Thánh Hậu.
Dạ Tư Niên dần dần bình tĩnh lại, cảm giác bọn họ nói cũng không sai, vị trí Thái Tử mình chẳng qua ngồi một chút mà thôi, kết quả nhất định phải giao ra... không thể giao!
- Ba người chúng ta liên thủ, nhất định có thể lấy được hoàng vị Thái Kinh.
Tào công công nghiêm túc nói ra.
Nếu như Dạ Côn có ở nơi này, nhất định sẽ nói...
Quả nhiên lão tử đoán không lầm, Cổ U Tiểu Tào công công kia nhất định là thân thích của ngươi, các ngươi đều là người đồng đạo!
Dạ Tư Niên hít một hơi thật sâu:
- Các ngươi nắm chắc có thể giúp ta sao?
- Dĩ nhiên chắc chắn.
- Vậy thì tốt, ta gia nhập các ngươi!
Dạ Tư Niên âm u nói ra, ánh mắt tản mát ra sự kiên định.
Thương Minh cùng Tào công công liếc nhau một cái, xem ra quân cờ ẩn giấu vẫn hữu dụng, rốt cuộc đã có đất dụng võ.
Một bên khác, Dạ Côn cũng về tới Dạ gia, cũng không có đi vào trong hoàng cung.
- Cha, mẫu thân, Côn Côn đói quá, còn đồ ăn không?
Dạ Côn cũng cảm giác mình sắp chết đói, bất quá tâm tình đó là tốt đẹp a...
Không chỉ giết Nguyên Tôn Kiếm Đế, trọng điểm là còn hố cha vợ một phen, dễ chịu.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nhìn Dạ Côn, Dạ Côn cười nói:
- Người vừa rồi chính là con, muốn trả thù cha vợ một thoáng, ai bảo ông ấy bắt cóc thê tử và nữ nhi của con chứ.
- Đứa nhỏ này, thật đúng là dám chọc ghẹo người cha vợ kia của con.
Đông Môn Mộng chọc chọc lông mày nhi tử, nếu như cha vợ ngươi phát cáu, không cho ngươi gặp thê tử thì biết làm sao bây giờ.
- Ai bảo y luôn hố con, khó chịu...
Dạ Minh khẽ cười nói:
- Được rồi, đi làm đồ ăn sáng đi, Nguyên Tôn Kiếm Đế chết rồi, Dạ gia xem như ổn.
- Đợi chút nữa cho phép hai cha con các người uống chút rượu.
Đông Môn Mộng cười nói.