Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 660: Nữ Tử Thần Bí

Một ngụm máu trực tiếp nhuộm đỏ đại điện!
Thư Đồ nghe thấy câu nói sau cùng của Dạ Côn, rốt cuộc nhịn không được thổ huyết, ngươi rõ ràng có thực lực này, thế mà còn nói là vận khí!
Thắng thì thắng, sao lại muốn làm nhục ta như vậy...


Dạ Côn một mặt mộng bức, tên Thư Đồ này vừa rồi còn rất tốt, vì sao lại thổ huyết rồi?
Vừa rồi mình cũng không có chùy y, không phải chỉ ngăn cản một kiếm thôi sao? Thế này liền thổ huyết rồi? Biểu diễn có chút xốc nổi a, có phải muốn gài Côn ca gánh lấy tội danh giết người trên đại điện không.


Hay là nói, Thuẫn Thuẫn quá lợi hại, đối phương bị Thuẫn Thuẫn cắn trả.
Dạ Côn thu Thuẫn Thuẫn vào, nói ra:
- Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng, xem ra vị Thư Đồ này mang thương ra sân, hiện tại thổ huyết, cuộc tỷ thí này vẫn nên dừng lại thì hơn.


Dạ Côn nói như thế, đó là cho đủ mặt mũi, người Cổ U nghe xong cũng thoải mái hơn.
Cách nhìn đối với Dạ Côn cũng lập tức cải biến, thiếu niên lang này không chỉ thực lực cao cường, làm người cũng không tệ.
Tống Hoa Cơ lo lắng nói ra:


- Sách Đồ tiên sinh có tổn thương phải nói sớm chứ, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Thư Đồ nghe thấy câu này, lại cảm thấy bị nhục nhã quá lớn, ta không có bị thương! Ta không thể bình thường hơn được!
- Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, vị sứ thần Thái Kinh này quả thật rất mạnh.


Thư Đồ lau máu tươi ở khóe miệng, cảm giác đạo lực trong cơ thể rất không ổn định, có chút cuồn cuộn, đây là bị Côn ca chọc giận.
Nhưng trải qua một ngày này, chỉ sợ Thư Đồ vô vọng đột phá, khúc mắc vô phương mở ra, như vậy vĩnh viễn không có cách nào tiến bộ.
Mặc Vũ nhẹ nói ra:


- Thư Đồ tiên sinh bị thương còn xuất chiến vì Cổ U ta, trong lòng ai gia bội phục.
- Thái Hoàng Thái Hậu quá khen, ta còn có chút việc, không bồi Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng.


Thư Đồ chắp tay nói ra, cũng là người thức thời, dù sao vừa rồi một kiếm kia đã nói rõ, mình không phải đối thủ của Dạ Côn, tiếp tục đánh xuống, chỉ là tự rước lấy nhục.


Theo Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, Thư Đồ quay người rời khỏi đại điện, trong lòng Dạ Côn than nhẹ một tiếng, đang yên đang lành sao lại thổ huyết cơ chứ.


- Sứ thần đối với kiếm ý tạo nghệ cao minh, ai gia cũng rất hứng thú đối với kiếm ý, không biết sứ thần có thể lưu lại mấy ngày, giảng giải cho ai gia hay không?
Dạ Côn nghe xong sững sờ, đậu xanh, nguyên lai là như thế à.
An bài Thư Đồ luận võ với mình, chính là vì để cho mình lưu lại, lý do này rất tốt.


Bất quá Dạ Côn hơi tò mò, nếu như vừa rồi đánh không lại thì phải làm sao bây giờ.
Đánh không lại, vậy chỉ có thể rời đi.
Bất quá Côn ca làm sao có thể đánh không lại, cho dù đánh không lại, vậy cũng sẽ bị thiên khiển.
- Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này...


Dạ Côn tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Tống Hoa Cơ khẽ cười nói:
- Nếu sứ thần đã có tạo nghệ khá cao, giảng giải cho Thái Hoàng Thái Hậu một phen cũng tốt.
- Cũng không cần sứ thần lưu lại lâu, mấy ngày là được.
Mặc Vũ bổ sung một câu.


Nếu thật lưu lại, đây còn không phải Dạ Côn nói tính.
- Nếu Hoàng Thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu đã nói như thế, như vậy ngoại thần liền lưu lại mấy ngày vậy.
Dạ Côn nhẹ nói ra, sau khi nói xong liền lui về chỗ.


Sau đó cũng không ai đến làm phiền Côn ca, dù sao vừa rồi Côn ca cho Cổ U bậc thang, trong lòng những quan viên này dễ chịu, liền không đến kiếm chuyện.
Côn ca vẫn rất có đầu óc.


Thế nhưng tên Nguyên Tôn Kiếm Đế đáng chết kia lại không có xuất hiện, cũng không phát hiện tình huống dị thường, thật là khó chịu...
Có bản lĩnh liền ra đơn đấu a, con hàng sợ chết này.
Mọi người hưởng dụng mỹ thực, nhìn tư thái xinh đẹp của vũ cơ, đây là một loại hưởng thụ.


Có thể thỏa mãn thị giác, ngay cả Dạ Côn cũng nghĩ như vậy, quần lụa mỏng cợt nhả, như ẩn như hiện, câu nhân tâm huyền.
Lúc này, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài chậm rãi đi tới, trong tay ôm một thanh cổ cầm.


Mà thời điểm nữ tử vừa xuất hiện, tất cả nam nhân đều hít vào một hơi, bởi vì cô gái này quá đẹp.
Này loại đẹp này không cần dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung.


Ngay cả Dạ Côn cũng cảm thấy cô gái này đẹp mắt, đẹp đến mức không thốt thành lời, cùng cấp bậc với thê tử nhà mình.
Chẳng lẽ là Hoàng Đế muốn dùng mỹ nhân kế?


Dạ Côn hướng phía Tống Hoa Cơ nhìn lại, phát hiện ánh mắt Tống Hoa Cơ cũng mang theo kinh diễm, rõ ràng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dạ Côn liền có chút nghi ngờ, nữ tử này
Là ai?
- Đây là?
Tống Hoa Cơ nghi hoặc hỏi.


Nữ tử đi vào giữa nhóm vũ cơ, hơi hơi nghiêng thân, gương mặt mang theo một vệt đỏ bừng, con ngươi trong veo như nước, xấu hổ nói ra:
- Hoàng Thượng, tiểu nữ là nhạc công, mong rằng có thể cống hiến cho Hoàng Thượng.
- Tốt... bản hoàng rất chờ mong.


Tống Hoa Cơ lúc đầu đã cảm thấy hứng thú với từ khúc, cầm nữ chết đều cảm thấy tiếc hận, hiện tại lại tới một người... tướng mạo còn đẹp hơn cả cầm nữ, cũng không biết cầm kỹ như thế nào.


Mặc Vũ nhìn nữ nhân phía dưới, biểu lộ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, nữ tử này là ai an bài tới trợ hứng?
Dạ Côn cũng rất nghi hoặc, thậm chí vừa rồi lúc cô gái này đi vào, tựa hồ còn lén liếc mình.
Chẳng lẽ đây là nữ nhân Quan Thanh an bài?
Có mục đích gì?


Chẳng lẽ là vì tiếp cận Hoàng Đế sao?
Tiếp nhận công tác của cầm nữ?
Nếu là như vậy, có phải quá nguy hiểm rồi hay không.
- Một khúc Túy Mộng Lăng, mong rằng Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ thích.


Âm thanh nữ tử cũng vô cùng êm tai, lúc hai tay của nàng nhẹ nhàng đụng vào dây đàn, Dạ Côn liền có thể nhìn ra, nữ tử này có hàng.
Lúc tiếng đàn vang lên, Dạ Côn cảm thấy nữ tử này thật là lợi hại! Còn lợi hại hơn cầm nữ kia rất nhiều, thậm chí đã không kém mình là bao.


Dạ Côn không khỏi nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ ý cảnh, suy nghĩ tựa hồ về tới trước kia, về tới huyện Thái Tây mười năm trước.
Nhưng khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, nữ tử này thế mà còn hát ra lời.
Tiếng đàn phối hợp với giọng hát mỹ diệu, đúng là nhất tuyệt, kinh diễm toàn trường.


Nói thật, Dạ Côn cũng rất bội phục nữ tử này, nếu như nói có thể tương xứng với cầm kỹ, như vậy cũng chỉ có chất giọng này của nàng, nữ tử thật lợi hại.
Ngưu bức!


Toàn bộ đại điện nghe được như si như say, tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng buông lỏng qua, cảm giác thân thể nhẹ nhàng, tâm thần kéo căng như dây cung đều thư giãn xuống, chỉ muốn lẳng lặng nghe.
Lúc âm phù cuối cùng chấm dứt, đại điện an tĩnh lại.


Nhưng không ai đánh vỡ sự an tĩnh này, tựa hồ vẫn còn đang dư vị.
Liền Thái Hoàng Thái Hậu đều không có đánh vỡ, dù sao loại cảm giác này quả thật khó có được.
Sau một hồi lâu, Tống Hoa Cơ đứng dậy.
Ba ba ba...


Theo Tống Hoa Cơ vỗ tay, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, đây là tán dương từ đáy lòng, ngay cả Côn ca cũng vỗ tay, có thể nghe được một khúc như thế, hiếm thấy.
Hát quá tốt rồi, tiếng trời a, Quan Thanh từ đâu tìm đến nữ nhân này? Thế mà một chút tiếng gió cũng không có.


Tối thiểu phải đơn độc khảy một khúc cho mình hưởng thụ trước một chút... quá không tử tế.
Tống Hoa Cơ khó có thể tin nói ra:
- Đây là một khúc tốt nhất bản hoàng từng nghe, ngươi tên là gì?
- Hồi hoàng thượng, danh nữ Thanh Vũ Đồng.