Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 659: Vận Khí Đáng Chết

Bất quá Dạ Côn cũng chỉ có thể nhìn thấy bờ môi cùng cái cằm.
- Các hạ tỷ thí còn muốn mang mũ rộng vành sao? Sẽ không bị ảnh hưởng đấy chứ?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Thư Đồ từ tốn nói:


- Sứ thần không cần lo lắng, nghe nói sứ thần một quyền đánh tan đạo lực sát thủ chi chủ, ta rất bội phục, hôm nay có thể luận bàn cùng sứ thần, trong lòng rất vui vẻ.
- Việc nhỏ mà thôi, không cần nhắc lại.
Dạ Côn điệu thấp nói ra.


Mọi người nghe xong trong lòng hô to Dạ Côn càn rỡ, loại đại sự này, đến trong miệng của hắn liền biến thành chuyện nhỏ.
Kỳ thật Côn ca cũng không có nói dối, đây thật chỉ là một việc nhỏ.
- Sứ thần không cần khiêm tốn, vậy để cho ta tới lãnh giáo kiếm ý của sứ thần một chút.


Thư Đồ nhẹ nói ra, tay trái vung đến sau lưng bạt kiếm ra.
Kiếm cương mới ra khỏi vỏ, một cỗ mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong đại điện, xem ra thanh kiếm này cướp đi không ít sinh mệnh, bằng không sẽ không xuất hiện loại cảm giác như vậy.


Mà càng quan trọng hơn chính là, kiếm nhận của Thư Đồ lại có màu đỏ tươi.
Dạ Côn lần đầu tiên nhìn thấy kiếm nhận như thế, chẳng lẽ là bị máu nhuộm đỏ?
Không giống a...
- Sứ thần muốn tay không luận bàn với ta sao?
Thư Đồ tay cầm Huyết Nhận nhẹ giọng hỏi.


Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không dùng tay không so tài, tay phải lập tức đọng lại.
Thuẫn Thuẫn ngưng kết ở trong tay phải của Dạ Côn.
Đây là lần đầu tiên Dạ Côn xuất ra Thuẫn Thuẫn, là thanh kiếm hệ phòng ngự hiếm thấy.
Mọi người thấy động tác của Dạ Côn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.


Thanh kiếm kia, lại có thể triệu hoán như vậy.
Dù sao triệu hoán như thế đã không khác triệu hoán Thần Kiếm là bao, nhìn kiếm của Thư Đồ một chút, người ta vẫn phải cõng, cũng không thể biến thành chiếc nhẫn.


Mà kiếm của Dạ Côn, đều có thể hóa thành chiếc nhẫn, chỉ cần xoa một cái là được, rất thuận tiện.
Trong lòng Tống Hoa Cơ đang nghĩ, vận khí tên đầu trọc này cũng quá tốt đi.
- Đây chính là kiếm của ta.


Dạ Côn nắm Thuẫn Thuẫn, có thể cảm nhận được Thuẫn Thuẫn vui vẻ, bất quá Không Không cùng Lãnh Lãnh biểu thị không vui, tựa hồ đang hỏi Dạ Côn, làm sao không sử dụng chúng ta, bất công ~
- Kiếm của sứ thần, bất phàm.
Thư Đồ nói thẳng.
- Kiếm của các hạ cũng như vậy.
Dạ Côn mang theo ý cười nói.


Người ngồi ở hai bên cũng rất hiếu kỳ, người trẻ tuổi ưu tú nhất Thái Kinh, ở trên tạo nghệ kiếm pháp, có thể chiến thắng Cổ U đệ nhất cao thủ hay không?
Mọi người cảm thấy, hẳn là không thể.


Dù sao cũng không dùng đạo lực, Dạ Côn còn trẻ như vậy, làm sao có thể thắng được loại nhân vật như Thư Đồ.
- Như vậy liền thất lễ.
- Tuyệt đối đừng khách khí.
Dạ Côn trêu đùa một tiếng, Thuẫn Thuẫn trong tay chấn động, lập tức phát ra kiếm reo chấn động.


Kiếm reo nhẹ nhàng, thế mà khiến đồ sứ xung quanh đều xuất hiện vết rách, xem như Dạ Côn ra oai phủ đầu với Cổ U, thật tưởng Côn ca dễ khi dễ như vậy sao?
Cho dù không dùng đạo lực, Côn ca cũng sẽ không yếu.


Vẻ mặt Thư Đồ phát lạnh, Huyết Nhận trong tay lập tức vạch ra một đạo huyết quang, hóa thành vô số huyết nhận hướng phía Dạ Côn đánh tới.
Dạ Côn cảm giác, Thư Đồ này quả thật rất mạnh, nói thế nào cũng là tồn tại phía trên Kiếm Đế, Cổ U thế mà còn có nhân vật như vậy.


Phải biết phía trên Kiếm Đế, đó chính là Kiếm Tôn, có thể đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn, cũng chỉ có mấy cái cổ lão thế gia mà thôi.
Mà Cổ U thế mà còn ẩn giấu một vị, hôm nay lấy ra đối phó mình, xem ra là muốn bày ra một con át chủ bài.


Chẳng qua là có một việc Dạ Côn không rõ ràng, đại nhân vật như Kiếm Tôn, sao có thể nghe lệnh một cái hoàng thất?
Hơn nữa còn có Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu cũng có thực lực Kiếm Tôn, không đúng, Thái Hoàng Thái Hậu nhiều lắm chũng chỉ là Kiếm Đế.


Chẳng lẽ Thư Đồ là do Nguyên Tôn Kiếm Đế an bài?
Dạ Côn cảm thấy rất có khả năng.
Nhìn vô số huyết nhận kéo tới, vẻ mặt Dạ Côn xiết chặt, Không Không trong tay lập tức đâm ra một kiếm.
Đinh!


Chỉ thấy hai thanh kiếm đụng vào nhau, phát ra âm bạo chói tai, toàn bộ đồ sứ không chịu được nữa dồn dập nứt ra.
Rượu trong ly vung vãi trên bàn.
Mọi người thấy thế cũng kinh hồn táng đảm, không sử dụng đạo lực, đã có thể khiến toàn bộ đồ sứ trong đại điện vỡ náy.


Nếu như sử dụng đạo lực, như vậy xung quanh hai người bọn họ, tất cả đều sẽ biến thành bụi trần.
Đây còn là người ư? Quá mạnh rồi đi!
Người xung quanh đang cảm thán lực lượng của hai người, mà trong lòng Thư Đồ rất kinh ngạc.


Thiếu niên trước mặt này, thế mà chặn được đường kiếm của mình, Hơn nữa còn tinh chuẩn như thế!
Phải biết, vừa rồi bên trong kiếm pháp, tồn tại vạn loại biến ảo, hư hư thật thật, căn bản không thể nhìn thấu...


Mà tên đầu trọc này, thế mà tinh chuẩn đâm ra một kiếm, vừa vặn ngăn cản mũi kiếm của mình.
Đây tuyệt đối không phải một loại vận khí, đây là một loại thực lực!
Một loại lĩnh ngộ đối với kiếm!
Trước kia Thư Đồ không tin Dạ Côn mạnh như vậy, thế nhưng hiện tại...


Thư Đồ cảm thấy, Dạ Côn quả thật danh bất hư truyền, hắn thật mạnh như vậy, hơn nữa còn không chỉ có như thế.
Không chỉ Thư Đồ rất kinh ngạc, ngay cả Dạ Côn cũng rất kinh ngạc...
Nói thật, một kiếm vừa rồi, Dạ Côn cũng không hiểu được, chỉ tùy tiện đâm một kiếm.


Ngàn vạn không nghĩ tới, thế mà còn đâm trúng mũi kiếm của người ta, trong lòng một mặt mộng bức, như thế cũng được?


Vì sao xuất ra Thuẫn Thuẫn, đó là bởi vì bản thân Thuẫn Thuẫn mang theo phòng ngự siêu cường, có thể dưới tình huống không dùng đạo lực tiến hành phòng ngự, nhưng Dạ Côn không cảm thấy, đây cũng là một loại phòng ngự.
Cho nên...
Đây là một loại vận khí.


Ánh mắt Tống Hoa Cơ lộ ra vẻ kinh ngạc, Dạ Côn dưới tình huống không dùng đạo lực, thế mà có thể ngăn cản Thư Đồ!
Đây quả thật là người sao?
Tên kia mới lớn bao nhiêu, năm nay chỉ mới 17 tuổi đi?


Người khác 17 tuổi đang làm gì, hắn 17 tuổi đang làm gì, chỉ sợ ngươi là nhi tử của lão thiên đi!
Mặc Vũ hiện tại đã hiểu vì sao Nguyên Hạo sợ Dạ Côn như vậy, tên Dạ Côn này quả thật rất khủng bố.


Dù sao Thư Đồ lĩnh ngộ kiếm ý đã vô cùng cao, hiện tại chỉ kém một cái tam đoạn, thậm chí trước kia còn có lời nói, luận võ không dùng đạo lực, vô địch thiên hạ!
Nhưng nhìn hiện tại, thật đúng là một cái hiện trường đánh mặt a.


Dạ Côn một kiếm này trực tiếp đâm rách nội tâm của Thư Đồ, tâm tính cao ngạo trực tiếp nứt ra, kiếm ý y vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt của hắn chỉ là một kiếm tùy tiện.
Ngẫm lại vừa rồi Dạ Côn đâm ra một kiếm kia, khí thế tùy tiện, giống như không thèm để ý, không quan trọng.


Không có lực lượng mạnh mẽ, căn bản sẽ không có được thái độ như vậy.
Mình thế mà bại bởi một người trẻ tuổi...
Người trẻ tuổi còn chưa bước vào tuổi 20!
Nếu như dùng đạo lực thua cũng được, nhưng mà không dùng đạo lực, y vẫn thua!


- Làm sao vậy? Đừng nản chí, chỉ vừa mới bắt đầu.
Dạ Côn cảm giác Thư Đồ có chút khác thường, tựa hồ giống như bị đả kích.
Nghe Dạ Côn nói thế, vẻ mặt Thư Đồ càng kém.
Hắn lại an ủi mình đừng nản chí! Mình thế mà bị một người trẻ tuổi an ủi!


Hắn còn nói chỉ vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn nhục nhã ta sao...
- Kỳ thật một kiếm vừa rồi kia của ta đều nhờ vào vận khí, ngươi vẫn rất mạnh.
Thư Đồ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn, hầu nông tựa hồ có chút dị động.
Phụt!!!