Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 655: Nguyên Tôn Kiếm Đế Cũng Sợ Chết

Mặc Vũ nghe xong trầm mặc, trong lòng chẳng qua cảnh giác với Dạ Côn, còn chưa tới mức phải sợ.
Nhưng Nguyên Hạo từ tốn nói:
- Luận thực lực mà nói, hiện tại Dạ Côn bày ra chính là Kiếm Tôn, nhưng kỳ thật xa xa không chỉ như thế, mà Hỏa Vân Phần Thiên còn nằm ở trong tay Dạ Côn.


- Cho nên hôm nay ngươi xuất hiện là muốn làm gì? Ngươi cũng không có ý định lộ diện, sợ Dạ Côn như vậy sao.
Mặc Vũ một mặt xem thường, ngươi đường đường là Nguyên Tôn Kiếm Đế, thế mà lại sợ một đứa bé.


- Nếu biết có người có thể đánh chết nàng, nàng cũng sẽ giống như ta vậy, hôm nay tới, chính là muốn nhìn xem có người tiềm phục ở bên cạnh Dạ Côn hay không.
- Kỳ thật chuyện này ngươi đi giải thích rõ ràng với Dạ Côn là được rồi.
Nguyên Hạo nghe xong cười khẽ một tiếng:


- Nàng tốt xấu gì cũng đã sống lâu như thế, Dạ Côn có thể tin ta sao, ta với hắn lại không có quan hệ gì, huống hồ... hảo hữu Hồn Thí Thiên của hắn cũng đã chết, ta còn phải cõng cái nồi này.
- Vậy hiện tại ngươi có tính toán gì?
- Lần này tới chính là muốn che chở ngươi.


Nguyên Hạo nhẹ nói ra, ngữ khí cũng nhu hòa mấy phần.
Mặc Vũ một mặt không tin:
- Những lời này, ngươi giữ lại nói cho những nữ nhân kia đi, vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi đây, có lẽ đều là ngươi làm, cố ý ở bên cạnh ta nói những thứ này.


- Ta thật không có.
- Vậy được, ngươi đi đi, hôm nay coi như chưa thấy qua.
Mặc Vũ từ tốn nói.
- Đến lúc đó Dạ Côn nhất định sẽ dùng nàng tới uy hϊế͙p͙ ta, nàng còn không hiểu sao.
- Cho dù là thế, liên quan gì tới ngươi.


- Làm sao lại không liên quan đến ta, chuyện của nàng, không phải chính là chuyện của ta sao?
- Quên đi thôi Nguyên Hạo, ngươi là ai, Mặc Vũ ta rất hiểu, ta không tin ngươi sẽ thay đổi.
Mặc Vũ từ tốn nói, ánh mắt vẫn lộ vẻ không tin.
Nguyên Hạo khẽ thở dài một tiếng:


- Có lẽ trước kia ta tổn thương nàng quá sâu, cho nên nàng mới trừng trị ta như thế.
- Vu đại nhân, ngươi có thể rời đi.
Mặc Vũ từ tốn nói.
Nguyên Hạo yên lặng nhẹ gật đầu, bộ dáng lập tức phát sinh cải biến, trở thành tên mập mạp Vu đại nhân kia.
- Lần này tới, ta thật vì nàng.


Nguyên Hạo nói một câu cuối cùng, sau đó quay người rời đi.
Mà Mặc Vũ nhìn bóng lưng Nguyên Hạo, rơi vào trầm tư.
Nguyên Hạo nói đến cùng là thật hay giả, chuyện này tạm thời không quản, hôm nay mục đích tới, là muốn xem bên cạnh Dạ Côn có ai hay không.
Hay là nói, cố ý nhắc nhở mình?


Lần này Dạ Côn độc thân đến đây, cũng không có dẫn theo ai.
Mặc Vũ khẽ thở dài một tiếng, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Dạ Côn làm sao biết mình có quan hệ với Nguyên Hạo, chẳng lẽ tin tức truyền đến Thái Kinh rồi?
Thế nhưng đây bí mật, ai biết được?


Hay là nói, là Nguyên Hạo lộ ra? Mục đích chính là muốn dẫn dụ Dạ Côn tới Cổ U?
Lúc này Mặc Vũ cũng bắt đầu nghi ngờ.
Một bên khác, Dạ Côn cũng không có cùng Bành Phi Phi tới phủ tướng quân, trước đó chỉ là lời khách sáo, Dạ Côn nói mình mệt mỏi, liền trở lại phòng nghỉ ngơi.


Kỳ thật là muốn chờ Quan Thanh tới.
Ngoài phòng đều là người của Bành Phi Phi, đúng là con kiến chui không lọt, cũng may thực lực Quan Thanh không tệ, bằng không có thể tiến vào hay không cũng là vấn đề.
Ngồi trong phòng nửa canh giờ, Dạ Côn đều nằm trên bàn ngủ thϊế͙p͙ đi, hôm nay thức dậy quá sớm.


- Dạ Côn... Dạ Côn...
Bên tai Dạ Côn vang lên âm thanh của Quan Thanh, khiến Dạ Côn lập tức mở mắt, thấy là Quan Thanh tới, liền thở dài một hơi:
- Ngươi thật đúng là tới vô ảnh đi vô tung.
- Thế nào, đêm qua không có nghỉ ngơi tốt?
Quan Thanh trêu ghẹo hỏi.


- Tảo triều sớm như vậy, có thể tốt được sao, thế nào, có manh mối gì không?
- Có, sáng hôm nay sau khi kết thúc tảo triều, Vu Huy bị Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến.
Quan Thanh thấp giọng nói ra.
- Cho nên? Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến một người, rất kỳ quái sao?


- Triệu kiến đại thần có lẽ không có vấn đề, thế nhưng chức quan của Vu Huy cũng không cao, sinh hoạt kiểm điểm, rất ít đi lại, thuộc về loại người thành thật, chuyện này rất kỳ quái.
Quan Thanh đạt được những tin tức này liền bắt đầu điều tra, bằng không thì đã sớm tới.


Dạ Côn nghe xong cảm thấy cũng có lý:
- Cho nên nói... Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến vị Vu đại nhân này, là muốn làm gì?
- Không biết.
Quan Thanh lắc đầu.
- Ngươi cũng không biết, ta sao có thể biết, có lẽ là Thái Hoàng Thái Hậu nhìn trúng Vu đại nhân cũng không chừng.


Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, Thái Hoàng Thái Hậu mê người vô cùng, lại rất cô độc tịch mịch, kêu thên mấy tên Vu đại nhân nữa cũng được.
Quan Thanh im lặng.
- Nhưng bất kể nói thế nào, Vu đại nhân này có chút vấn đề, vẫn nên chú ý.
Quan Thanh cảnh giác nói.
Dạ Côn phiền muộn nói ra:


- Buổi tối hôm nay Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi, đề nghị ngưng chiến cũng thông qua, ta cũng không lý do lưu lại, ngày mai có lẽ phải rời đi, nếu không phát sinh một ít chuyện ra tới, chỉ sợ không tiện bàn giao...
Thời gian cấp bách, chẳng lẽ chỉ có thể bắt cóc Thái Hoàng Thái Hậu sao?


- Nếu như muốn tiếp tục đợi tại Cổ U, quả thật cần một cái lý do.
Quan Thanh trầm giọng nói ra.
Bầu không khí một thoáng liền trở nên buồn bực, sự tình tiến triển không thuận lợi chút nào.
- Có lý do nào tốt không?
- Không có.


Dạ Côn sờ lên đầu trọc, tựa hồ muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, nhưng mà căn bản nghĩ không ra.
Vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng:
- Sứ thần, Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến.
Dạ Côn cùng Quan Thanh nghe xong, hai người liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, làm sao đột nhiên lại triệu kiến...


Vừa mới trở lại không lâu...
Quan Thanh cho một cái ánh mắt cẩn thận, liền tan biến ở trong phòng.
Dạ Côn sửa sang lại một chút, mở cửa ra, cười nói:
- Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến ta?
- Đúng vậy sứ thần, mời sứ thần đi theo ta.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Được rồi, phiền toái dẫn đường.


Ngồi lên xe ngựa, Dạ Côn lần nữa đi tới hoàng cung, trong lòng có chút nghi hoặc... chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu muốn nối lại tiền duyên?
Muốn làm chuyện hôm qua chưa làm xong à, Côn ca nhất định sẽ đường đường chính chính cự tuyệt.


Sau khi tiến vào hoàng cung, Dạ Côn nhìn thấy lão cung nữ kia, bị nàng mang tới tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Bất quá khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu cũng không có ngồi ở trong điện, mà là đứng ở trong hoa viên ngắm hoa.


Vừa nghĩ tới tối hôm qua, Thái Hoàng Thái Hậu nằm nghiêng ở trên giường, bộ dáng xinh đẹp kia, có chút nhịn không được.
Nàng đúng là yêu tinh vạn năm.
- Ngoại thần Dạ Côn, tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn chắp tay hô.
Lão cung nữ ra hiệu cung nữ xung quanh một thoáng, mang theo tất cả mọi người lui ra.


Mặc Vũ quay đầu cười nói:
- Dạ Côn tới rồi à, ngồi đi.
Ôi trời... hôm qua còn ngoại thần ngoại thần, hôm nay liện trực tiếp hô Dạ Côn, thân mật như thế, xem ra là muốn mưu đồ làm loạn Côn ca.
- Tạ Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn không có cự tuyệt, chậm rãi ngồi xuống.


Mặc Vũ cũng chậm rãi ngồi xuống, tự mình châm trà cho Dạ Côn.