Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 654: Nàng Sợ Không?

Mặc Vũ cười khẽ một tiếng, chậm rãi đứng dậy, bước chân liên tục chuyển vị.
- Mùi vị trên người ngươi, cho dù qua vạn năm, ta cũng có thể ngửi ra được.
Lúc này Nguyên Hạo cũng đã đứng dậy, hình thể mập mạp dần dần gầy đi, trên mặt cũng phát sinh biến hóa.


Chớp mắt liền biến thành một người khác.
Khuôn mặt anh tuấn, một đầu tóc xanh rủ xuống sau ót, khí chất phiêu miểu, khóe miệng mang theo một cỗ ý cười.
Áo bào trắng khoác lên người cũng gia tăng một cỗ tiên vị.
- Nha, lâu như vậy không gặp, vẫn còn hình người.


Mặc Vũ thấy Nguyên Hạo trước mắt liền yêu kiều cười một tiếng.
Nguyên Hạo mỉm cười nói:
- Ta nghe trong tiếng cười của nàng, có một cỗ bi thương.
Mặc Vũ nghe xong cười càng lớn:
- Bi thương? Nguyên Tôn Kiếm Đế a, ngươi có phải quá đề cao mình rồi hay không? Ta lại bi thương vì ngươi?


- Ta cũng không nói nàng bi thương vì ta, không đánh đã khai đi.
Nguyên Hạo cười một tiếng, đi đến bên cạnh cũng không khách khí, trực tiếp rót một chén trà.
- Nguyên Hạo, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn tự cho là đúng như thế.
Mặc Vũ thu hồi nụ cười, nhẹ nói ra.


- Mặc Vũ, tâm tư của nàng đối với ta, ta hiểu rõ.
- Nguyên Hạo... kỳ thật qua nhiều năm như vậy, ta rất muốn nói cho ngươi biết, kỳ thật ngươi đã nghĩ nhiều, ta không phải những nữ nhân kia, yêu ngươi chết đi sống lại.


- Mặc Vũ, tâm ý của nàng ta hiểu, nàng quả thật không giống với những nữ nhân khác, thế nhưng... chẳng lẽ nàng không có một chút tình ý nào với ta sao?
Nguyên Hạo dần dần đi đến chỗ Mặc Vũ, tựa hồ muốn nâng cái cằm của Mặc Vũ.


Nhưng mà Mặc Vũ một phát bắt được ngón trỏ của Nguyên Hạo, lạnh nhạt nói ra:
- Nguyên Hạo, ngươi thật tưởng mình rất tốt sao? Nữ nhân nhìn ngươi lâu một chút, ngươi liền cảm thấy nàng sẽ thích ngươi?
- Nàng không chỉ nhìn qua.


- Ha ha ha, Nguyên Hạo... ngươi thật đúng là nam nhân tự luyến nhất ta từng gặp qua.
- Không phải ta tự luyến, là nàng mê luyến ta mà thôi, nhìn hiện tại một chút, vẫn còn nhớ mùi trên cơ thể ta, đêm qua ta cố ý không có tắm, chính là muốn nàng cảm nhận được hơi thở nam nhân.


Ánh mắt Mặc Vũ lập tức lạnh lẽo, trong tay ngưng kết ra một thanh trường kiếm, đâm thẳng đến mi tâm Nguyên Hạo.
Một kiếm này không chút lưu tình, có chỉ là muốn đòi mạng ngươi.
Bất quá tốc độ Nguyên Hạo càng nhanh hơn, trực tiếp giữ tay Mặc Vũ lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Vũ:


- Ngươi thật muốn giết ta?
- Đối với loại đăng đồ tử như ngươi, ta không giết ngươi, thì giết ai?!
- Mặc Vũ, tốt xấu gì chúng ta cũng có một đêm xuân, nàng lại đối với ta như vậy?
Câu nói này của Nguyên Hạo trực tiếp khiến Mặc Vũ bạo tẩu, toàn thân lập tức tản ra khí tức.


Chuyện này khiến Nguyên Hạo sầm mặt lại, lòng bàn tay trong nháy mắt ngưng kết ra một cỗ ánh xanh, lập tức khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ khí tức Mặc Vũ tán phát ra vào bên trong, khiến ngoại nhân không cách nào cảm giác được.
- Thế nào, ngươi còn sợ người khác biết ngươi ở đây sao?!


Mặc Vũ lạnh giọng chất vấn.
- Dạ Côn sẽ phát hiện.
Nguyên Hạo trầm giọng nói ra.
- Chuyện này có liên quan gì đến Dạ Côn?
- Nàng đừng kích động, ta sẽ nói cho nàng biết.
Mặc Vũ bình tĩnh một chút, trầm giọng nói ra:
- Còn không buông ta ra!
Nguyên Hạo buông Mặc Vũ ra, bỗng nhiên cười nói:


- Mặc Vũ, năm đó nàng cũng không có bạo lực như vậy.
- Thật muốn bổ ngươi một kiếm!
- Đáng tiếc hiện tại nàng không làm được.
- Được, lại đến thử xem!


- Thật sợ nàng, ta sẽ nói rõ vậy, lần này Dạ Côn đến cũng không phải vì ngưng chiến, mà là vì muốn dẫn ta ra, bởi vì hắn biết, nàng là tình nhân cũ của ta.
Mặc Vũ nghe xong sầm mặt lại:
- Ta là tình nhân cũ của ngươi
- Không, trượt chân thiếu nữ, như thế hẳn đúng hơn.
-......


- Mặc Vũ, chuyện năm đó chúng ta là ngươi tình ta nguyện, nếu như ta vô tình với nàng, lần này Dạ Côn tới, ta có khả năng sẽ không được, nhưng ta vẫn tới, bốc lên nguy hiểm bị phát hiện.
Nguyên Hạo âm u nói ra.


Nguyên Hạo nói quả thật không sai, nếu như không phải bởi vì tình nhân cũ này, y có thể không đến Cổ U, tùy tiện Dạ Côn khuấy đảo Cổ U thành bộ dáng gì.
- Đừng hòng lại gạt ta!
- Lừa ngươi ta là Hổ Điêu.


Hổ Điêu: Ta con mẹ nó đến cùng đã làm sai chuyện gì... tại sao lại đối xử với ta như vậy!
Mặc Vũ lạnh giọng nói ra:
- Dù gì ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi.
Nguyên Hạo thật sâu thở dài:
- Lần này Dạ Côn tới chính là muốn ra tay từ chỗ nàng, dẫn dụ ta tới.


- Vì sao Dạ Côn phải làm như vậy?
- Nàng là Cổ U Thái Hoàng Thái Hậu, thân phận của ta, cộng thêm thân phận bây giờ của Dạ Côn, chẳng lẽ nàng không thể đoán được một chút gì đó sao?
Mặc Vũ nghe xong trầm tư một chút, một lát liền nghĩ thông suốt sự tình.


- Hiện tại Dạ gia chưởng khống Thái Kinh, nếu như khai quốc Kiếm Đế xuất hiện, như vậy cho dù ngươi không làm gì cả, Dạ gia cũng phải chắp tay trả lại mọi thứ cho ngươi! Cho nên Dạ Côn muốn dẫn dụ ngươi ra, sau đó giết ngươi! Như vậy hoàng thất Thái Kinh mãi mãi sẽ không bị uy hϊế͙p͙.


Nguyên Hạo yên lặng nhẹ gật đầu:
- Chính là như vậy.
- Vậy khẳng định cũng là ngươi chọc Dạ gia, bằng không thì Dạ gia làm sao biết ngươi xuất hiện, ngươi vẫn giống như trước đây, không có việc gì lại thích đi đâm người khác.
- Được rồi, ta thừa nhận, năm đó là ta chọc nàng.


Trông thấy dáng vẻ Mặc Vũ muốn làm hung, Nguyên Hạo chắp tay trước ngực.
- Hừ!
- Chắc hẳn những chuyện phát sinh ở Thái Kinh đều là do ngươi làm, Dạ Trùng chết, còn có chưởng viện.
Mặc Vũ tiếp tục nói.
- Nếu như ta nói, không phải ta làm, nàng tin không?


Nguyên Hạo cười khẽ một tiếng, tựa hồ còn mang theo một chút châm chọc.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?
Trong lòng Nguyên Hạo cũng rất bất đắc dĩ:
- Kỳ thật những chuyện kia quả thật không phải ta làm.
- Nếu không phải ngươi làm, vậy ngươi liền quang minh chính đại xuất hiện.


- Nếu như ta quang minh chính đại xuất hiện, Dạ Côn sẽ trực tiếp chặt ta, dù nói thế nào đi nữa ta cũng là khai quốc hoàng đế Thái Kinh, tại Thái Kinh chính là tồn tại giống như thần.
- Nha, còn là thần cơ đấy, chỉ bằng bộ dáng đăng đồ tử của ngươi, ta nhổ vào! Ta thấy đều muốn ói.


- Chuyện này ta cũng không khoác lác, tại Thái Kinh, Nguyên Tôn Kiếm Đế ta chỉ cần vừa xuất hiện, liền sẽ được vạn dân triều bái.
- Ngươi đừng nói nữa, thật buồn nôn.
Nguyên Hạo cười nhẹ một tiếng:


- Nhưng thật ra có vài người muốn lợi dụng thân phận của ta, chèn ép Dạ gia, nhưng hiện tại Dạ gia tin tưởng không nghi ngờ, dù sao cũng chỉ có ta có thể động đến căn cơ bọn hắn.
- Có vài người? Ai?
- Những người này là nhân loại tồn tại từ thời Thần Ma đại chiến.
- Ngươi sợ bọn họ?


- Không muốn đi trêu chọc bọn họ.
- Vậy là ngươi sợ bọn họ hay là sợ Dạ Côn?
Nguyên Hạo nghe xong hơi sững sờ, chăm chú suy nghĩ một chút:
- Nếu như nói muốn chọc, ta sẽ chọn đi chọc bọn họ.
- Vậy chính là sợ Dạ Côn rồi.
- Nàng cứ phải nói ra rõ ràng như thế sao?


- Thật không ngờ, Nguyên Tôn Kiếm Đế đại danh đỉnh đỉnh thế mà sợ một người trẻ tuổi.
Vẻ mặt Nguyên Hạo bỗng nhiên phát lạnh, âm u nói ra:
- Mặc Vũ, hôm qua nàng cũng đã gặp Dạ Côn, nàng có sợ không?!