Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 620: Không Hổ Là Thi Nhân

Nếu như không phải, như vậy thứ trước mắt là gì? Trong đất mọc ra cánh tay sao?
Hay là nói, đây là trá thi?
Nhưng nào có xác chết vùng dậy nào khủng bố như vậy! Còn thả ra khí tức!
Bàn tay trắng noãn hơi rung nhẹ, tựa hồ muốn nắm ánh nắng vào trong lòng bàn tay giống như.


Bỗng nhiên, bàn tay nắm thành quyền, đất đai lần nữa chuyển động, chỉ thấy một người ngồi dậy.
Tóc của y vẫn còn ở đó.
Thế nhưng lại che khuất cả khuôn mặt, cho người ta một loại cảm giác âm hàn mãnh liệt, thậm chí có vài người nhất gan, dồn dập lui lại một bước.


Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt lắm, nhưng da trên người y lại không có dễ nhìn như cánh tay.
Hư thối, bọc mủ, thậm chí còn có thể trông thấy giòi bọ màu trắng thật nhỏ nhúc nhích ở trong thịt.
Gào...
Chỉ nghe thi nhân phát ra tiếng gầm nhẹ, tựa hồ đang nghi hoặc, tại sao mình lại tỉnh lại.


Dần dần, thi nhân đứng dậy, tựa hồ nhìn về phía đám người.
Gào...
Thi nhân rủ cánh tay xuống, cong thân người lại, đầu có hơi nghiêng, phảng phất giống như một tên điên ở ngoài chợ.
Nhưng mà tình cảnh như thế, tựa hồ đã trấn trụ toàn bộ tông môn đại lão có mặt ở đây.


Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ đây chính là một người bên trong đại quân thi nhân
Đột nhiên phát hiện, đại quân phi thú của nữ hoàng cũng không phải lợi hại như vậy.
Hơn nữa, đại quân lợi hại như vậy, toàn bộ đều bị mẹ vợ chưởng khống, đậu xanh... ngưu bức!


Dạ Côn lại đột nhiên phát hiện một chuyện, cha vợ, mẹ vợ của mình đều là đại nhân vật siêu cấp ngưu bức, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Côn ca rõ ràng có thể nằm thắng, nhưng hết lần này tới lần khác muốn cố gắng phấn đấu, thật quá ưu tú rồi.


- Hừ! Đừng có giả thần giả quỷ ở chỗ này!
Chỉ nghe Hồng Thất gầm thét một tiếng, kiếm chỉ thi nhân.


Dạ Côn từng nghe mẹ vợ nói qua, thực lực những thi nhân này bình thường nhất đều là Kiếm Đế, mặc dù lúc này khí tức tán phát ra có chút cổ quái, nhưng Dạ Côn cảm thấy mẹ vợ hẳn sẽ không nói đùa chuyện như vậy.


Yến Cao Ca cùng Bi Thiên Tây ở bên cạnh cũng không có động thủ, hiện tại còn không biết thực lực con hàng ở phía trước như thế nào, để Hồng Thất đi dò thám trước đã.
Hồng Thất này cũng là loại người hung mãnh, dù sao có thực lực cường đại ở sau lưng chống đỡ.
Gào...


Thi nhân lần nữa phát ra tiếng gầm, tựa hồ đang nghi hoặc.
Hồng Thất phảng phất cảm giác thi nhân là đang giễu cợt mình, trong lòng lập tức nổi giận, mũi kiếm trong tay lóe lên hàn mang, kiếm khí tung hoành, cả người hóa thành một đạo ngân mang, đánh úp về phía thi nhân.


Một cỗ sóng khí lập tức tuôn ra, mọi người kinh hô thực lực Hồng minh chủ cao thâm, nhất định có thể đem chém giết tà vật này!
Phù!
Mũi kiếm vững vàng đâm vào trong mi tâm thi nhân, mũi kiếm toát ra kiếm khí phá hủy từng gốc đại thụ ở phía sau.
Thi nhân bất động...


Mà Hồng Thất cũng lộ ra ánh mắt khinh thường, phô trương thanh thế thôi, còn tưởng rằng lợi hại lắm.
Mọi người thấy Hồng Thất dễ dàng giải quyết như thế, cũng liên tục tán dương.
- Không hổ là Hồng minh chủ, thực lực phi phàm.


- Đúng vậy đúng vậy, một kiếm liền giải quyết tà vật như thế, đúng là tấm gương cho chúng ta.
- Hành động hôm nay của Hồng minh chủ, đáng để ca tụng.
- Ca tụng không phải là dùng sau khi chết sao?
- Thật có lỗi, nói sai.
Nhưng mà câu nói này tựa hồ không có nói sai.


Trong lúc Hồng Thất vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm giác đầu vang ong ong, thậm chí nhìn thấy mình bay lên trời, nhưng thân thể vẫn còn tại chỗ cũ.
Một màn này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Nhưng Dạ Côn thấy rất rõ ràng.
Bởi vì thi nhân vừa mới động!


Trở tay cho một tát, trực tiếp đánh bay đầu của Hồng Thất đi!
Có lẽ là dùng sức quá mạnh, thân thể vẫn còn, đầu không có.
Gào....
Thi nhân lần nữa phát ra gầm nhẹ, nhưng tiếng gào lúc này giống như một loại kèn lệnh tử vong.


Ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả Hồng Thất, Hồng minh chủ đều bị tát bay đầu.
Những người khác còn có thể chống đỡ sao?!
Thậm chí... thậm chí...
Còn có một thanh kiếm cắm ở mi tâm thi nhân, chính là loại xỏ xuyên qua!


Trong lòng Dạ Côn vô cùng kinh ngạc tán thán, đây quả thực là một tên Kiếm Đế đánh không chết a.
Còn lợi hại hơn một tên Kiếm Đế còn sống, dù sao y không sợ chết, cũng không chết được.


- Mọi người đừng sợ... y chỉ có một mình, chúng ta cùng tiến lên, nhất định có thể giết chết tà vật này, đạt được chí bảo trong Mê Vụ Sâm Lâm!!!
- Không sai! Chúng ta cùng tiến lên, chém nát tà vật!
- Lên a!
- Lên a!
Trong miệng kêu lên, nhưng không ai dám lên, dù sao đều là nhân tinh.


Nhân tinh có rất nhiều, thế nhưng Tông chủ, không thể không nghe...
Chỉ thấy vài trăm người rút kiếm, lập tức hướng phía thi nhân đánh tới. Kiếm trong tay không chút chần chờ mở ra nhất đoạn, hoặc là nhị đoạn.
Thật là đủ loại kiểu dáng, Dạ Côn nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu.


Bất quá Dạ Côn cũng không có hỗ trợ, muốn để bọn họ tụ giải quyết, dù sao cũng là bọn họ muốn đi vào Mê Vụ Sâm Lâm.
Cho nên không để bọn họ sợ hãi, bọn họ sẽ không đi.
Thế nhưng Dạ Côn cũng đang nghĩ, thi nhân này có phải là mẹ vợ an bài hay không? Muốn dọa lui những người này?


Dạ Côn cảm thấy có khả năng.
Tính tình cha vợ cùng mẹ vợ đều có chút lạnh, bất quá vẫn là mẹ vợ dễ nói chuyện hơn.
Đối mặt với trăm người tiến công, thi nhân cứ như vậy đứng đấy, tùy tiện chém...
Thế nhưng thi nhân chỉ cần vung tay, liền có thể giết một người, thậm chí là một đám.


Mà Dạ Côn phát hiện, thi nhân ngoại trừ dùng loại phương thức này giết người ra, còn cắn xé... nhất là cắn cổ.
Giống như là đang hút máu, mà sau khi hút máu xong, trên người thi nhân rõ ràng hồng nhuận hơn không ít, thoạt nhìn có khí sắc.
Mà người kia lại bị hút chết chết tươi rồi.


Vài trăm người cứ như vậy thay nhau công kích, nhưng căn bản không tổn thương được thi nhân một chút nào.
Vết thương trên người thi nhân, chỉ cần hấp huyết liền có thể khỏi hẳn, khiến cho đám người kinh ngạc không thôi.


Bất quá Dạ Côn cảm thấy, thi nhân cũng không phải giết không chết, mà là lực lượng không đủ mà thôi.
Gọi một tên Kiếm Tôn đến thử xem, thi nhân này vẫn không chịu nổi Kiếm Tôn quất.


Nhưng vấn đề là, thi nhân trước mắt chẳng qua là một tên lính quèn mà thôi, giống như thi nhân này, lấy ngàn vạn mà tính, chính là loại đánh thế nào cũng không chết kia.
Ngẫm lại liền khủng bố.


Lúc này trong đám người đã vang lên từng tiếng rút lui, đây căn bản không phải tới tìm bảo, đây quả thực là đến đưa mạng.
Nhưng mà Dạ Côn đột nhiên phát hiện, Bi Thiên Tây thế mà không thấy đâu...


Ngay cả tên Yến Cao Ca kia cũng không thấy, xảy ra chuyện, chạy còn nhanh hơn thỏ, hai người kia đúng là quá không biết xấu hổ.
Trong lúc mọi người ở đây định rút lui, lại xuất hiện dị biến.
Nguyên bản thi thể bị hút khô máu nằm trên mặt đất thế mà hơi hơi nhúc nhích, có dấu hiệu thức tỉnh.


Cái này cũng quá kinh khủng!
Hơn nữa người bị cắn thế mà cũng có dị thường, bắt đầu công kích người bên cạnh.
Dạ Côn đột nhiên ý thức được... vì sao nếu thả đại quân thi nhân ra, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục đều sẽ xong đời.


Chỉ cần bị cắn một cái, liền biến thành người của bọn chúng...
Về sau Huyền Nguyệt đại lục có thể đổi tên thành Thi Nhân đại lục được rồi.