-......
Nguyên bản Dạ Côn cảm thấy Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đã coi như là mông ngựa vương, mà hai tên này, quả thật chính là mông ngựa hoàng.
Không đúng, hai người bọn họ không phải mông ngựa hoàng, mà là không biết xấu hổ, chưa từng nhìn thấy người vô sỉ như thế.
- Cho nên các ngươi tới đây làm gì? Phơi nắng sao?!
Dạ Côn tò mò hỏi, không thể cẩn thận nói chuyện sao?
Yến Cao Ca chắp tay nói ra:
- Thực không dám giấu giếm Côn ca, lần này chúng ta dự định tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, tiến hành một lần thám hiểm.
Dạ Côn:......
Thế mà còn có thể dùng tới hai chữ thám hiểm, đúng là vô sỉ đến thoát tục.
- Yến tông chủ nói rất đúng, chúng ta vốn còn muốn mời Côn ca cùng đi thám hiểm, thế nhưng Côn ca có không ít việc cần giải quyết ở Thái Kinh, chúng ta sợ quấy rầy Côn ca, cho nên liền không có thông tri.
Bi Thiên Tây bên cạnh cười bồi nói.
Hai tên này rõ ràng là e ngại thực lực Côn ca, ngàn vạn không nghĩ tới, Dạ Côn thế mà trở về nhanh như vậy.
Bi Thiên Tây nhìn thoáng qua Yến Cao Ca, cái nhìn này đã bao hàm rất nhiều...
Phảng phất đang nói, ngươi nhìn đi... còn chờ thời cơ, chờ CMN.
Thời cơ không đợi được, lại chờ được Dạ Côn trở về, thật là quá ngu xuẩn!
- Nghe nói các ngươi uy hϊế͙p͙ nữ nhân của ta
Dạ Côn trầm giọng chất vấn.
Yến Cao Ca cùng Bi Thiên Tây kinh hãi, song song chắp tay nói ra:
- Oan uổng quá, Côn ca.
- Như thế nào oan uổng các ngươi? Không phải các ngươi không sợ chết sao? Cho dù chết các ngươi cũng phải tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, đừng tưởng rằng nói hai câu, liền có thể trộn lẫn qua, không có khả năng!
Bi Thiên Tây lập tức nói ra:
- Côn ca, ngài có chỗ không biết...
- Việc này nói ra rất dài dòng.
Yến Cao Ca phụ họa nói ra.
- Vậy liền nói ngắn gọn.
Dạ Côn âm u nói ra.
- Côn ca, tình huống hiện tại ngươi cũng thấy đấy, cũng không ta nói không đi, bọn họ liền sẽ nghe.
Nghe thấy Yến Cao Ca cuối cùng nói thật, Dạ Côn hơi dễ chịu một chút, đây mới là phương thức người bình thường trao đổi.
Bất quá Yến Cao Ca nói cũng không sai, y thúc đẩy chuyện này, nhưng không có cách nào kết thúc, bởi vì mọi người đều đang đợi tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm.
Bi Thiên Tây khẽ cười nói:
- Côn ca, kỳ thật cũng không cần phải lo lắng, chỉ là đi vòng vòng mà thôi, không sẽ phát sinh chuyện gì.
- Bảo chủ nói rất đúng, đi dạo, thám hiểm.
Dạ Côn liếc đám người bên cạnh một lượt, những người này cũng không giống như hai người bọn họ, biểu lộ vừa nghiêm túc vừa ngưng trọng, tựa hồ nhất định phải tiến vào.
Dạ Côn cũng đang nghĩ, có cần giết người cảnh cáo một chút hay không?
Nhưng mà lấy thân phận của mình hiện tại, không thể tùy tiện giết được, như thế sẽ tạo cớ cho đám người kia công kích.
Trong lúc Dạ Côn trầm tư, một tên nam nhân thô cuồng bên cạnh nhanh chân đi đến, chắp tay nói ra:
- Giờ lành đã đến, đã có thể tiến vào.
Người này tên là Hồng Thất, chính là minh chủ Huyết Nguyệt Minh, thực lực cũng là người nổi bật bên trong đội ngũ lần này, đạt đến cấp bậc Kiếm Tông.
Bất quá Hồng Thất cũng không có để Dạ Côn vào mắt, đối với y mà nói, những tin tình báo kia có chút hư giả, một thiếu niên trẻ tuổi như thế, nói hủy đạo lực của sát thủ chi chủ, tiểu hài tử cũng sẽ không tin.
Yến Cao Ca nghe xong cũng không biết nói như thế nào, Dạ Côn đứng ở chỗ này, cho dù hắn không có thực lực như trong tình báo nói, vậy người ta cũng có Thần Kiếm nơi tay, không thể coi nhẹ.
Vì để tránh cho đắc tội Dạ Côn, Yến Cao Ca cười nói:
- Vị này chính là Thái Kinh hoàng thất Dạ Côn, chắc hẳn Hồng minh chủ đã nghe qua.
Hồng Thất nhìn Dạ Côn một chút, sau đó tiếp tục nói ra:
- Yến tông chủ, thời cơ đã đến.
Ngữ khí Hồng Thất tăng cao, người xung quanh cũng nhìn về phía Yến Cao Ca, phảng phất Yến Cao Ca nói một câu không đi, tình thế liền sẽ mất khống chế.
Dạ Côn cũng có thể cảm giác được không khí bây giờ tràn ngập mùi thuốc súng.
- Hồng minh chủ, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm nguy cơ trùng trùng, đi vào như thế sợ là không ổn đâu.
Dạ Côn hướng phía Hồng Thất từ tốn nói, rõ ràng có ý muốn ngăn cản.
Hồng Thất nghe xong không có để ở trong lòng, bất quá vẫn nói ra:
- Đa tạ quan tâm, nếu chúng ta lựa chọn đi vào, vậy liền coi nhẹ sinh tử.
Dạ Côn cũng muốn nói một câu, không phục liền đánh.
Mà Dạ Côn lo lắng đám người này chỉ là pháo hôi trong tay người khác, cá lớn vẫn còn chưa xuất hiện, mần đám cá con này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Lời đã nói đến mức này, Dạ Côn biết không dùng một chút vũ lực là không thể nào.
Cho dù không giết người, đả thương mấy tên uy hϊế͙p͙ một chút cũng hữu dụng.
Có quan hệ đến đại quân thi nhân, Dạ Côn không thể không cẩn thận, Thái Kinh vẫn chưa ổn định, nếu như bên này nhiễu loạn, vậy sẽ có chút khó khăn.
- Nếu như ngươi muốn ngăn cản chúng ta, vẫn là câu nói kia, giết chúng ta, chúng ta liền có thể chặt đứt ý nghĩ này.
Khẩu khí Hồng Thất rất cứng, người xung quanh cũng không có một chút nhượng bộ nào.
Yến Cao Ca cùng Bi Thiên Tây một bên không nói, hiện tại không chen vào thì tốt hơn.
- Nếu Hồng minh chủ không nghe khuyên bảo, vậy liền thử một chút đi.
- Được, ta cũng muốn nhìn một chút xem ngươi có lợi hại giống như tình báo nói hay không!
Xoạt xoạt xoạt...
Từng thanh kiếm tản ra hàn mang khϊế͙p͙ người, muốn động thủ với Côn ca.
Yến Cao Ca cùng Bi Thiên Tây lập tức lui về phía sau mấy bước, biểu thị không phản đối chuyện này, cũng không tán thành, là kẻ hai mặt điển hình.
Ngay tại lúc bầu không khí sắp bùng nổ, một cỗ khí tức quỷ dị từ bên trong Mê Vụ Sâm Lâm truyền đến, không khỏi khiến mọi người quay đầu nhìn lại.
Ngay cả Dạ Côn cũng cảm thấy không tầm thường.
Cỗ khí tức này không phải khí tức đánh nhau, mà là một loại khí tức tản ra tử khí...
Rất giống như thi lỗi Ngũ Nhạc năm đó, nhưng lại có chút khác biệt.
Chỉ thấy mặt đấy bên trong Mê Vụ Sâm Lâm đột nhiên chuyển động, giống như có đồ vật gì đó muốn từ dưới đất chui lên, mà cỗ khí tức kia chính là từ nơi này truyền ra.
Sắc mặt Dạ Côn nghiêm túc, sẽ không phải là...
Không thể nào!
Không phải mẹ vợ có lệnh bài sao? Chẳng lẽ đây là mẹ vợ uy hϊế͙p͙? Muốn dọa lùi những người kia.
Cũng không đúng, nếu như đại quân thi nhân trong truyền thuyết biến thành sự thực, như vậy sẽ khiến nhiều điên cuồng hơn, thậm chí truyền ra ngoài Đông U.
Kiếm của mọi người cũng chậm rãi dời về phía Mê Vụ Sâm Lâm, ánh mắt mang theo kinh hãi, chờ chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Đất đai mềm mại dần dần nhô cao, một âm thanh quỷ dị từ trong lòng đất trong truyền ra, đây là một tiếng than nhẹ, âm thanh thâm hậu lại trầm trọng, phảng phất mang theo bao la mờ mịt...
Đột nhiên!
Trong đất có một cánh tay vươn ra!
Bên trên cánh tay kia dính lấy đất vàng, làn da trắng bệch, mang theo chấm đỏ.
Năm ngón tay hơi hơi hoạt động, phảng phất muốn bắt lấy ánh nắng.
Lúc này Dạ Côn có chút mộng, mặc dù không phải lần đầu tiên trông thấy hoạt tử nhân, nhưng mỗi lần trông thấy đều có một ít hàn ý.
Dạ Côn đều như thế, chớ nói chi mấy người bên cạnh, ánh mắt sớm đã kinh hoảng.
Trong đầu của bọn họ đều đang nghĩ đến một chuyện, chẳng lẽ đại quân thi nhân trong truyền thuyết là có thật?
Ở phía dưới Mê Vụ Sâm Lâm, có một nhánh đại quân có thể quét ngang Huyền Nguyệt đại lục?