Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 602: Cầu Viện Cha Vợ

Lúc này trong hoàng cung, vải trắng treo khắp nơi, một mảnh khí tức bi ai tràn ngập ở xung quanh.
Chiêng trống kèn cùng vang, bách quan đến đây tế bái.
Lúc này Dạ Tư Không cũng không có thủ ở bên trong linh đường, mà là ở trong ngự thư phòng, nghe tình báo mới nhất.
- Sứ thần Cổ U bị phanh thây rồi?!


Dạ Tư Không âm u hỏi.
Tào công công nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, sáng sớm hôm nay, Dạ gia quân dựa theo lệ cũ đi kiểm tra, phát hiện chỗ quỷ dị, sau khi mở cửa đi vào mới phát hiện, toàn bộ hộ vệ bên trong biệt viện một kiếm đứt cổ, sứ thần trong phòng bị phanh thây.


Dạ Tư Không nghe xong hơi nhíu mày, tay phải chống tại án đài:
- Tào công công, ngươi nói mấy ngày nay như thế nào? Mọi chuyện phát sinh đều nhằm vào Thái Kinh, hoặc là nhằm vào bổn hoàng! Đêm qua con trai của ta chết! Buổi sáng hôm nay, sứ thần chết, như vậy buổi sáng ngày mai, lại đến lượt ai chết đây?!


Tào công công quá sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống đất:
- Thánh Nhân bớt giận, Thánh Nhân hồng phúc nhất định có thể bảo hộ Thái Kinh.
- Đánh rắm.
Tào công công nghe thế, đầu đã dán chặt xuống đất, căn bản không dám nhúc nhích.
Dạ Tư Không bưng chén trà đứng dậy, từ tốn nói:


- Con ta thi cốt chưa lạnh, sứ thần lại xảy ra việc như thế, khiến người trong thiên hạ đều nghĩ rằng bản hoàng muốn lần chiến sự này nổ ra.
- Không sai! Bản hoàng quả thật muốn đánh, nhưng không thể để người khác vu hãm!
Dạ Tư Không đột nhiên đập vỡ chén trà, nổi giận đùng đùng.


- Lão nô lập tức phái người đi thăm dò.
- Không cần ngươi đi tra, tự nhiên có người đi tra chuyện này.
Dạ Tư Không ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ của chén trà lên.
- Thánh Nhân, cẩn thận kẻo bị thương.
Tào công công lo lắng hô.


Dạ Tư Không yên lặng nhặt mảnh vỡ, trong lòng lại đang nghĩ chuyện khác.
Tin tức sứ thần Cổ U tử vong rất nhanh đã truyền ra, tin tức này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, đêm qua chủ soái mới chết, buổi sáng hôm nay lại chết sứ thần.


Chuyện như vậy làm lòng người Thái Kinh bàng hoàng, sợ người tiếp theo chết chính là mình, Thánh Nhân phải nhanh chóng tìm ra hung thủ a, như thế mới có thể ổn định dân tâm.
Lúc này Dạ Côn rời khỏi Thỉnh Nhạc Phường, rõ ràng có chút bao la mờ mịt, không biết nên ra tay như thế nào.


Một chút xíu manh mối cũng không có, ài...
Thời điểm Dạ Côn mê mang, người Thái Kinh cũng không có nhàn rỗi, thế mà hét lớn kêu gọi Thánh Nhân mau sớm bắt được hung phạm.
Quy mô rất khổng lồ, để cho người ta kinh ngạc không thôi.


Xem ra áp lực của Thánh Nhân càng lúc càng lớn, không tìm ra hung thủ, làm sao có thể trấn an dân chúng Thái Kinh.
Trong lúc bất tri bất giác, Dạ Côn đã về đến nhà mình, đi tới đi lui, vô thức vẫn đi về nhà.
Cũng tốt, dù gì cũng không có bất kỳ tin tức gì, về nhà ngồi một chút cũng tốt.


Đẩy cửa đi vào, Tuyệt Thiên mất tích nhiều ngày thế mà xuất hiện ở trong hành lang.
- Sao ngươi trở lại rồi, đã đi đâu?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Tuyệt Thiên thấy Dạ Côn, nhẹ nói ra:
- Ra ngoài vận động một chút.
- Cái gì mà đi vận động, rõ ràng là nghe lệnh cha vợ của ta đi làm việc đi.


Dạ Côn đầy vẻ khinh bỉ, ngươi còn muốn gạt người.
Tuyệt Thiên hơi hơi híp mắt:
- Làm sao ngươi biết?
- Ha ha... chuyện này rất khó đoán sao?
Tuyệt Thiên âm thầm nghĩ, Dạ Côn thật là lợi hại, đều để hắn đoán ra.
- Uy, cha vợ của ta phân phó ngươi đi làm gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.


Tuyệt Thiên từ tốn nói:
- Ngươi hẳn phải biết, ta sẽ không nói cho ngươi.
- Thật là hẹp hòi.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, đột nhiên nghĩ đến cha vợ, Dạ Côn thăm dò nói ra:
- Tuyệt Thiên, thương lượng với ngươi một chuyện nhé?


Thấy cái biểu tình kia của Dạ Côn, Tuyệt Thiên liền biết không có chuyện gì tốt.
- Không muốn.
- Đừng mà, sao lại giống như tiểu nương tử vậy.
Dạ Côn một tay nắm chặt Tuyệt Thiên, khiến Tuyệt Thiên nhớ tới năm đó.
- Buông tay!
- Kỳ thật gần đây ta gặp một chút phiền toái.


Dạ Côn thấp giọng nói ra, nếu không phải không có cách, làm sao có thể đi cầu viện cha vợ đây.
Tuyệt Thiên dừng một chút:
- Phiền toái? Ngươi còn có thể gặp phiền toái?
- Đúng vậy, gần đây ngươi không có nghe nói chuyện ở Thái Kinh sao?


- Ta vừa mới trở về, có biết đã xảy ra chuyện gì đâu chứ?
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nói chuyện đã xảy ra cho Tuyệt Thiên nghe, mặc dù Tuyệt Thiên rất keo kiệt, nhưng vẫn có thể tín nhiệm.
Sau khi Tuyệt Thiên nghe xong cũng rất kinh ngạc:
- Thế mà phát sinh nhiều chuyện quỷ dị như vậy?


- Đúng vậy, hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ, người kia tựa hồ rất thông thạo chưởng pháp.
- Ta đi hỏi thử.
Tuyệt Thiên suy tư một chút, quyết định báo cáo lại chuyện này, dù sao Dạ Côn nói nhóm người kia rất là thần bí, có trở ngại đối với kế hoạch của lão tôn thượng sau này.


Nếu như có thể sớm gian diệt trừ, vậy liền diệt đi.
Thấy Tuyệt Thiên đáp ứng, trong lòng Dạ Côn rất vui vẻ, bất quá cũng không hy vọng cha vợ giúp mình, kỳ thật Dạ Côn cũng muốn nhìn thử thái độ của cha vợ, xem thái độ của cha vợ có chuyển biến hay không.


Tuyệt Thiên yên lặng đi sang một bên, truyền âm cho Diệp Hoa.
- Lão tôn thượng, thuộc hạ có việc bẩm báo.
Âm thanh trầm muộn của Diệp Hoa vang lên:
- Chuyện gì.
- Con rể của ngài cầu cứu.


May mà Côn ca không nghe thấy, bằng không thì nhất định sẽ đánh chửi Tuyệt Thiên thừa cơ trả thù! Đậu xanh... lại dám nói Côn ca cầu cứu.
Diệp Hoa nghe xong hơi sững sờ, khẽ cười nói:
- Tên đầu trọc kia cầu cứu? Làm sao vậy? Nói nghe một chút.
- Chuyện là như thế này...


Tuyệt Thiên truyền lời của Dạ Côn lại một lần, bất quá còn thêm một chút lời.
Tỉ như rất thảm... không có biện pháp... cầu cha vợ khai ân các loại.
Những lời này Dạ Côn nghe rất khó chịu, thế nhưng Diệp Hoa nghe rất thoải mái.
- Tên đầu trọc kia thật nói như vậy?
Diệp Hoa tò mò hỏi.


Tuyệt Thiên cung kính nói:
- Chính xác trăm phần trăm.
- Có chút thú vị, thế mà đi cầu bản tôn, ha ha ha ha ha.
Tuyệt Thiên nghe lão tôn thượng cười, tựa hồ rất vui vẻ, giống như đã thắng Dạ Côn rồi vậy.
- Đó là đương nhiên.
Tuyệt Thiên cười nói.
Diệp Hoa trầm mặc một chút, từ tốn nói:


- Nếu con rể có chút khó khăn, đương nhiên phải giúp, nhưng bản tôn không phải giúp hắn, mà là giúp Ly Nhi.
- Đúng đúng đúng, lão tôn thượng chính là giúp tiểu tôn thượng.
- Đến lúc đó ta phái Bạch Cốt tới phối hợp với ngươi, đừng có đi lăn lộn với Dạ Côn.


Diệp Hoa từ tốn nói, thuộc hạ của mình nhất định sẽ không nghe theo lệnh của Dạ Côn.
- Lão tôn thượng, ta biết rồi.
- Ừm, những chuyện vừa rồi ngươi nói, ngươi cũng nên chú ý một chút.
- Vâng, đã hiểu.
Kết thúc truyền âm, Tuyệt Thiên đi đến đại sảnh.
Dạ Côn thấy Tuyệt Thiên tới, hỏi:


- Thế nào?
- Lão tôn thượng vừa rồi nói, đã ngươi thành tâm cầu giúp đỡ, như vậy thì giúp ngươi một chút.
- Ồ? Giúp thế nào?
Côn ca cũng không phải người hẹp hòi, chuyện này liên quan rất rộng, nhất định phải biết rõ ràng mới được.
Tuyệt Thiên nhàn nhạt từ tốn nói:


- Giúp thế nào không cần ngươi quan tâm, chờ kết quả là được.
- Lợi hại như vậy?
- Đúng, chính là lợi hại như vậy.
Dạ Côn cũng là rất chờ mong:
- Trưa rồi, nhanh đi nấu cơm đi.
- Được.