Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 586: Đại Tràng Diện

Nếu quả thật đại ca muốn tới, chắc chắn sẽ không lựa chọn đêm khuya, cũng sẽ không dùng phương pháp khi còn bé gọi mình, nhất định là vì che giấu tai mắt người khác, hẳn Thái Kinh đã xảy ra chuyện, nhưng mình lại không nhận được tin tức.


- Chuyện không lớn, chỉ muốn gặp đệ đệ ngươi một chút, tại Ngũ Nhạc cảm giác như thế nào?
Dạ Côn lo lắng hỏi.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Hiện tại đã quen, động tĩnh Cổ U bên kia cũng rất lớn, đến lúc đó ta liền chuẩn bị ra biên giới.


- Đệ đệ, đại ca hỏi ngươi một chuyện, ngươi hãy thành thật trả lời đại ca.
Dạ Côn nghiêm túc hỏi.
- Đại ca hỏi, đệ đệ đương nhiên sẽ nói thật.
- Đối kháng Cổ U không sai, nhưng đệ đệ ngươi có nghĩ tới sẽ xâm lược Cổ U hay không?


Nghe đại ca đặt câu hỏi, Dạ Tần dừng một chút, lập tức trầm giọng nói ra:
- Có.
Quả nhiên.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
- Đại ca không hỏi ta tại sao ư?
- Đệ đệ ngươi đã trưởng thành, cũng có ý nghĩ của mình, đại ca không ngăn cản chuyện ngươi muốn làm.


Dạ Côn cười cười, hiện tại đệ đệ rất ra dáng nam nhân, chẳng qua là... ài...
Dạ Tần nhíu mày:
- Đại ca, ngươi đời này đều là đại ca ta, đệ đệ sẽ không giấu diếm ngươi.
- Tiểu tử ngươi, nói như thế làm gì.
- Ha ha, đại ca có phải muốn khóc hay không.


- Vậy ta phải gạt ra một chút để bày tỏ cảm động.
- Đi uống một chén?
- Được.
Dạ Tần mang rượu đến, hai huynh đệ tìm chỗ không người, mỗi người một bình.
- Đệ đệ, khi nãy mới tới nghe thấy cung nữ nói ngươi đang giết hậu duệ hoàng thất.
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Ừm, có vài tên hoàng thất Ngũ Nhạc tặc tâm bất tử, đại bá cũng không có giết sạch, gần đây động tác cũng rất lớn, ta sợ bọn chúng cấu kết với Cổ U, cho nên trừ đi.
- Ừm, loại người này nên giết, nhưng cũng đừng giết oan người tốt.


Dạ Côn bổ sung một câu, không muốn nhìn thấy đệ đệ biến thành kẻ khát máu.
- Đại ca yên tâm đi, ta giết đều là người xấu!
Dạ Tần lạnh giọng nói ra, lập tức khó chịu uống một ngụm rượu.


Nhìn thần thái đệ đệ, trong lòng Dạ Côn thở dài, người lớn lên, thật chẳng lẽ đều sẽ thay đổi sao?
- Đệ muội vẫn khỏe chứ Có làm cha hay chưa?
Dạ Côn giật ra chủ đề cười nói, đừng luôn nói chuyện nghiêm túc.
- Đang cố gắng, hẳn sẽ rất nhanh mang thai.
- Ây, rất tự tin nha.


- Ha ha, thực lực của đệ đệ còn bày ở nơi này.
Dạ Tần vỗ vỗ bộ ngực, tựa hồ có chút đắc ý.
Dạ Côn cười cười, than nhẹ một tiếng:
- Đệ đệ, tình huống Cổ U không rõ, ngươi phải cẩn thận.
- Đại ca, ngươi yên tâm đi, hiện tại thực lực đệ đệ cũng đang tăng lên.


Dạ Côn cũng biết, trước đó mẫu thân đã có nói chuyện này, đệ đệ gặp được kỳ ngộ giống như mình.
Về phần là kỳ ngộ gì, Dạ Côn liền không có hỏi, đệ đệ cũng cần có bí mật của mình, có chuyện có thể hỏi, nhưng loại chuyện này không hỏi được.


Đệ đệ cũng chưa từng hỏi mình.
Phải lý giải.
- Không tệ, lợi hại.
- Đại ca, dự định ở mấy ngày?
- Chút nữa sẽ trở về ngay.
- Có phải Thái Kinh xảy ra chuyện rồi hay không?
Dạ Tần âm u hỏi.
Dạ Côn không nói gì:


- Đệ đệ, chuyện ở Thái Kinh giao cho đại ca tới xử lý, ngươi chuyên tâm đối phó Cổ U là được.
- Đại ca, nếu như đệ đệ có thể giúp, liền hô một tiếng.
- Ngươi thấy đại ca lúc nào khách khí với ngươi chưa.
- Ha ha...


Hai bình rượu vào trong bụng, Dạ Côn đứng dậy, song tay đè chặt hai vai đệ đệ:
- Nhất định phải cẩn thận, đây là quốc chiến.
- Hiểu rõ, đại ca yên tâm.
- Tốt, đại ca đi đây.
- Ừm.
Dạ Côn đạp vào thảm bay tan biến ở trong màn đêm.


Nhìn đại ca rời đi, Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng, nắm thật chặt áo choàng trên người, trở về tẩm cung.
Trở lại trong tẩm cung.
- Sự tình quan trọng sao?
Trưởng Tôn Nhị lo lắng hỏi.
Dạ Tần lắc đầu:
- Không sao, đã giải quyết xong rồi, ngủ đi.


Tử Yên cảm giác phu quân không có nói thật, phu quân là đi gặp người nào sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, Tử Yên cũng không có hỏi quá nhiều, nằm ở trong ngực Dạ Tần dần dần chìm vào giấc ngủ.


Dạ Côn ngồi ở trên thảm bay thở dài liên tục, đệ đệ khá tốt, chẳng qua là hơi tàn nhẫn với địch nhân một chút, không có biến thành loại người khát máu kia.


Vẫn là trước về huyện Thái Tây nói với thê tử, đoạn thời gian này mình phải lưu lại Thái Kinh điều tra một phen, đoán chừng các nàng sẽ oán giận một hồi.
Trong lúc Dạ Côn trở lại huyện Thái Tây, vùng trời Thái Kinh có một chiếc phi thuyền.


Dạ Ma đang gặp một người, người này Dạ Côn cũng biết, chính là Cổ Sâm Thụ.
- Cổ Sâm Thụ tiền bối, khi nào chúng ta tới Mê Vụ Sâm Lâm?
Dạ Ma cung kính nói ra, trong lòng cũng rất nghi hoặc, Cổ Sâm Thụ một mực không động, đến cùng là đang suy nghĩ chuyện gì.


Cổ Sâm Thụ nhìn ánh trăng Thái Kinh, từ tốn nói:
- Dạ Ma, không nên gấp gáp.
- Cổ Sâm Thụ tiền bối, hiện tại đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Dạ Côn đã rời khỏi huyện Thái Tây, chính là thời cơ hạ thủ tốt nhất.
Dạ Ma không hiểu, cơ hội tốt như vậy vì sao không nắm chặt.


- Đứa nhỏ Dạ Côn này là nhân tố không ổn định, mặc dù người không có ở huyện Thái Tây, thế nhưng người dưới tay Dạ Côn vẫn còn ở đó.
- Cổ Sâm Thụ tiền bối, bọn họ đều là tôi tớ, sợ cái gì?
- Tôi tớ?
Cổ Sâm Thụ nghe xong cười khẽ một tiếng, cười Dạ Ma không hiểu chuyện.


- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Dạ Ma, ngươi còn quá trẻ, thủ hạ của Dạ Côn không có đơn giản như ngươi nghĩ.
Cổ Sâm Thụ từ tốn nói, quay người nhìn về phía Dạ Ma.
Dạ Ma không nói.
- Đừng nóng lòng, nhớ phải chờ, có lẽ còn có người sẽ mở đường thay chúng ta.


Cổ Sâm Thụ thăm thẳm nói ra.
- Còn có người?
- Đối với Mê Vụ Sâm Lâm, rất nhiều người đều muốn biết, chẳng qua là còn chưa có nổi lên, chúng ta lỗ mãng đi qua, sẽ chỉ bại lộ.
- Xin hỏi Cổ Sâm Thụ tiền bối, còn có ai?
Dạ Ma gấp gáp hỏi.


- Có lẽ sẽ có sự tình không tưởng tượng nổi phát sinh, Mê Vụ Sâm Lâm, sẽ là một cái đại tràng diện.
- Đại tràng diện...
Dạ Ma thì thào nói nhỏ.
Bỗng nhiên, một đầu phi điểu rơi vào trong ngón tay Cổ Sâm Thụ, mổ mổ ngón trỏ Cổ Sâm Thụ.


Cổ Sâm Thụ khẽ vuốt vuốt cánh chim phi điểu, lấy tin trên chân xuống, lập tức giương tay lên, phi điểu rời đi.
Nhìn tin trong tay một chút, biểu lộ Cổ Sâm Thụ không có phát sinh biến hóa, mà tin cũng biến thành tro tàn.
- Thời gian không còn sớm, Dạ Ma, đi nghỉ ngơi đi.


Dạ Ma còn tưởng rằng Cổ Sâm Thụ nhìn tin sẽ nói chút gì đó, kết quả không nói gì, chẳng lẽ là không muốn nói với mình sao?
Nhưng Dạ Ma cũng không dám hỏi nhiều, dù sao đứng ở trước mặt là Yêu Vương hàng thật giá thật.
- Vâng, Cổ Sâm Thụ tiền bối.
Dạ Ma chắp tay, thân người cong lại lui ra.


Chờ sau khi Dạ Ma đi, Cổ Sâm Thụ khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt lần nữa nhìn về phía bầu trời đêm, ánh mắt thâm thúy.
Tối ngày tiếp theo, Dạ Côn rốt cục về tới huyện Thái Tây, bất quá Dạ Côn không có ẩn giấu, trực tiếp xuất hiện ở trên đường phố.


Dù sao mình không ở Thái Kinh, gia gia khẳng định sẽ biết, như thế mình liền lấy cớ về thăm thê tử, hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nước ở Thái Kinh, còn sâu hơn năm đó.