Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 585: Không Có Chứng Cứ

- Hơn nữa trong khoảng thời gian này học sinh phát hiện Thương Minh quả thật có vấn đề.
Trương Cẩn thấp giọng nói ra.
Dạ Minh trầm giọng hỏi:
- Hửm? Vấn đề gì?


- Từ sau khi Trưởng Tôn Ngự chết, Thương Minh liền rất ít nói chuyện, mặc dù Thiên La Viện vận chuyển như thường, nhưng mà giám thị đối với Dạ gia cũng không có thư giãn.
Trương Cẩn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thương Minh còn có một số không hành động tầm thường...
- Hành động gì?


- Thường xuyên nói một mình, trong miệng còn lẩm bẩm Trưởng Tôn Ngự.
Trương Cẩn trầm giọng nói ra.
- Ngươi cảm thấy quan hệ giữa Thương Minh cùng Trưởng Tôn Ngự như thế nào?
- Rất tốt.
Trương Cẩn rất xác định điểm này.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:


- Xem ra Thương Minh là muốn báo thù cho Trưởng Tôn Ngự, động thủ với Dạ gia.
- Không loại trừ khả năng này, thế nhưng Thương Minh cũng không dám liều lĩnh ra tay.
- Lão sư vẫn là câu nói kia, có thể thoát ra liền thoát ra đi, nếu như để cho y biết ngươi là người của ta, hạ tràng có thể nghĩ.


- Lão sư, chờ ta điều tra rõ ràng mọi chuyện, ta liền rời đi, ta luôn cảm giác Thương Minh có chút kỳ quái.
Trương Cẩn thì thào nói ra.
Dạ Minh nghi hoặc hỏi:
- Kỳ quái?
- Đúng vậy, mặc dù nhìn như nhằm vào nhà lão sư, thế nhưng trọng điểm vẫn đặt ở trên người Thánh Nhân.


- Chuyện này không có gì lạ.
"Ta mới đầu là cảm thấy như thường, thế nhưng trong nội tâm luôn cảm giác không thích hợp, nhưng chỗ kia không thích hợp, học sinh cũng nói không nên lời cái một ít."
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Trương Cẩn:
- Vất vả ngươi.
- Làm việc cho lão sư, là vinh hạnh của học sinh.


- Thương Minh đang ở trong nội viện sao?
- Không có, y đã ra ngoài nửa tháng rồi.
- Có biết đi làm gì không?
- Không biết, không có đại sự gì, viện trưởng thích độc lai độc vãng, cũng sẽ không nói cho người khác biết hành tung của mình.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:


- Về nghỉ ngơi sớm một chút đi, sau này đừng gặp mặt ở trong nội viện nữa.
- Lão sư, ngươi từng nói nơi càng nguy hiểm càng an toàn.
Dạ Minh cười khẽ một tiếng:
- Lão sư nói hươu nói vượn ngươi cũng tin?
- Tin.
Dạ Minh nhìn Trương Cẩn một chút, sau đó tan biến tại chỗ.


Dạ Côn trốn ở đằng sau hòn non bộ, thở dài một hơi.
Cha thế mà đã sớm điều tra Thương Minh, nguyên nhân hẳn là Thương Minh nhằm vào Dạ gia.
Nhưng mà vừa rồi học sinh của cha nói, Thương Minh này tựa hồ nhằm vào gia gia, thật chẳng lẽ bởi vì Trưởng Tôn Ngự chết?


Y không phải gián điệp của nữ hoàng sao?
Chẳng lẽ quan hệ của Thương Minh cùng Trưởng Tôn Ngự tốt như vậy sao?
Hiện tại viện trưởng cũng không có ở trong viện, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, xem ra buổi tối hôm nay không thể chứng thực cái gì rồi.
Chẳng lẽ Thương Minh đi gặp nữ hoàng?


Nữ hoàng đề cập đến Thương Minh, thế nhưng Thương Minh lại không có ở đây, không biết có phải cố ý hay không, không muốn để cho mình biết chân tướng?
Hiện tại trong lòng Dạ Côn có đủ loại hoài nghi, cảm giác lời của nữ hoàng cùng gia gia đều không thể tin.


Thậm chí còn nghĩ không biết nữ hoàng cùng gia gia có quan hệ gì không...
Mang theo tiếc nuối, Dạ Côn rất nhanh liền rời khỏi Thiên La Viện, nguyên bản Dạ Côn là muốn về nhà.


Thế nhưng nghĩ đến đệ đệ tại Ngũ Nhạc, Dạ Côn cảm thấy không yên lòng, nếu như gia gia thật muốn lợi dụng đệ đệ công chiếm Cổ U, đệ đệ sẽ gặp nguy hiểm.
Lấy ra thảm bay, Dạ Côn không nói hai lời liền thẳng hướng Ngũ Nhạc.


Thời gian một ngày liền có thể đến, đối với Dạ Côn mà nói cũng không phải rất xa.
Trên đường đi, Dạ Côn cũng nghĩ rất nhiều, quân pháp bất vị thân sao?
Nếu như là thật, vậy cũng không phải là người nhà, căn bản không có quan hệ gì.


Được rồi, theo huyết thống mà nói, từ đầu Côn ca đã không có quan hệ gì với Dạ gia rồi.
Cho dù có đánh, đó cũng là vì Thái Kinh.
Đêm ngày thứ hai, Dạ Côn đã tới Thịnh Kinh Ngũ Nhạc, tốc độ rất nhanh.


Mặc dù hoàng cung Ngũ Nhạc vẫn còn, nhưng đã không còn là hoàng cung, mà là châu phủ, cho nên tiêu chí hoàng thất đều hủy, ngoại trừ diện tích to lớn thì không còn gì khác.


Chuyến này Dạ Côn là lén lút tới, chuyện mình gặp đệ đệ không thể để người khác biết, càng không thể để cho gia gia biết.
Có lẽ gia gia vẫn rất cẩn thận với mình.
Nhưng hiện tại vấn đề lại tới, đệ đệ ở nơi nào...


Địa phương này, làm sao lớn như vậy, muốn tìm người cũng không dễ.
Lúc này một đôi cung nữ đi qua, Dạ Côn tranh thủ thời gian tránh sang một bên.
- Nghe nói gì không? Hôm nay châu trưởng lại xử tử thêm mấy tên hậu duệ hoàng thất.
- Đúng vậy, làm cho lòng người bàng hoàng.


- Các ngươi mới tới còn không biết, năm đó châu trưởng đã giết người của hoàng thất không còn một móng.
- Hung tàn như vậy?
- Ài, đúng vậy... mặc dù tuổi trẻ, thế nhưng thủ đoạn rất tàn nhẫn.
- Như thế so ra, vẫn là Dạ Trùng châu trưởng tương đối tốt.


Các vị cung nữ nhẹ gật đầu.
- Nói nhỏ thôi, chúng ta còn phải đi thay ca, ở trước mặt châu trưởng không nên nói lung tung.
- Có ai dám nói lung tung chứ.
- Bất quá châu trưởng phu nhân thật rất tốt.
- Đúng vậy.
- Sao châu trưởng phu nhân lại ưa thích ác ma như thế? Không hiểu nổi.


Cung nữ nói xong cũng nhanh chóng ngậm miệng.
- Ngươi còn nói? Đến lúc đó chúng ta đều phải chết!
- Không nói không nói.
Những lời này Dạ Côn đều nghe thấy được, không nghĩ tới đệ đệ ở trong lòng những cung nữ này lại là một bạo quân
Dạ Côn nghe xong có chút lo lắng.


Đi theo cung nữ, Dạ Côn rất nhanh đã đi tới tẩm cung của Dạ Tần.
Hiện tại đã là đêm khuya, trong phòng đèn đã tắt, thế nhưng cung nữ phục vụ vẫn phải đứng đấy.
Dạ Côn nhìn thị nữ đứng ở bên ngoài, làm sao đi vào?


Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp khi còn bé, trước kia vụng trộm đi ra ngoài chơi, đều dùng tín hiệu này.
Phát ra tiếng chim hót.
Lúc này Dạ Tần đã nằm ngủ, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên nằm ở bên cạnh.
Nhưng mà Dạ Tần đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót, lập tức mở mắt, nhíu mày...


Đây là tín hiệu đại ca dùng khi còn bé.
Chẳng lẽ đại ca đến tìm mình?
- Phu quân, muộn như vậy rời giường làm gì?
Tử Yên nhìn Dạ Tần ngồi dậy nghi hoặc hỏi.
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Đột nhiên nhớ tới còn có một việc quan trọng quên phân phó, ta đi xử lý một chút.


- Phu quân, mặc nhiều một chút, thời tiết Ngũ Nhạc rất lạnh.
Trưởng Tôn Nhị lo lắng nói ra.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, phủ thêm đại bào đi ra tẩm cung.
- Gặp qua châu trưởng đại nhân.


Thị nữ bên ngoài nhìn thấy Dạ Tần đi ra, lập tức cúi đầu hô, nhịp tim lập tức gia tốc, đây không phải thẹn thùng, đây là một loại e ngại.
Nhất là nhìn thấy vết sẹo trên mặt, càng sợ hãi không thôi.
Dạ Tần không nói gì, đi ra tẩm cung, mà cung nữ tựa hồ muốn đi theo.
- Không cần đi theo.


Dạ Tần từ tốn nói.
- Vâng...
Các cung nữ bị dọa một chầu, hầu hạ Dạ Tần châu trưởng, thật giống như nhảy múa trên lưỡi đao.
Rời khỏi tẩm cung, Dạ Tần cũng cảm giác có người choàng vai mình, thầm nghĩ đại ca thật lợi hại.
- Nha, làm hoàng đế nghiện rồi?


Dạ Côn vịn đệ đệ trêu chọc nói ra.
Dạ Tần lộ ra nụ cười:
- Đại ca, muốn hù chết ta à.
- Dễ bị hù dọa như vậy sao, thế này cũng không giống như đệ đệ nha.
- Đại ca, muộn như vậy tới tìm ta, có phải có chuyện rất quan trọng hay không?
Dạ Tần nghiêm túc hỏi.