Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 564: Đánh Là Xong

Lúc này phiên chợ huyện Thái Tây kín người hết chỗ, đều đang reo hò bắt hung thủ.
Nhưng mà hung thủ vẫn đang ngồi ở trên ghế ăn mì sợi, bộ dáng bình tĩnh giống như vừa rồi chỉ giẫm chết một con kiến mà thôi.


Bất quá đối với loại người có thực lực Kiếm Hoàng này, giết người cũng không phải là đại sự gì.
Thế nhưng người chết ngồi đối diện y, là một trung niên nam nhân, tô mì kia vẫn còn chưa dùng xong.


- Các ngươi thử kêu một câu nữa xem, ta sẽ lập tức giết chết các ngươi! Người Thái Kinh thật thích xen vào chuyện của người khác!
Nam nhân chậm rãi quay đầu nhìn về phía các vị hương thân, thực lực Kiếm Hoàng bùng nổ một phát, khiên cho hương thân giật nảy mình.


Mấy ngày nay bởi vì có rất nhiều người ngoài đến, huyện Thái Tây nguyên bản bình tĩnh liền không còn yên bình, mỗi ngày đều phát sinh đánh nhau ẩu đả, mà hôm nay là nghiêm trọng nhất.
- Nếu ngươi có gan thì đừng đi! Côn ca đã sắp tới! Đến lúc đó nhìn ngươi chết như thế nào!


- Dùng thực lực này của ngươi còn ở huyện Thái Tây chúng ta hung hăng càn quấy, cũng không biết tự soi gương.
- Côn ca dùng một ngón tay liền có thể đâm chết ngươi.
Nam tử nghe xong cười khẽ, hai tay bưng bát canh lên uống, sau đó lập tức đứng dậy hướng phía mọi người:


- Đừng nói Côn ca các ngươi, cho dù Côn gia tới, lão tử cũng có thể dạy hắn làm người! Côn ca cẩu thí gì, phi!
- Ồ? Ngươi muốn dạy ta làm người
Một âm thanh đặc biệt bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy Dạ Côn từ trong đám người đi ra, vẻ mặt rất bình tĩnh.


- Nha, ngươi chính là Côn ca trong miệng bọn họ, còn để đầu trọc, đúng là rất hợp với xưng hô của ngươi.
Nam tử trêu ghẹo cười nói, tựa hồ còn chưa phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc.


Dạ Côn nhìn nam tử trước mắt một chút, lại nhìn người chết bên cạnh, từ cách ăn mặc của nam nhân này xem ra, không giống người Thái Kinh.
Hẳn là người bên ngoài Thái Kinh, râu ria đều có thể cột thành một cái bím tóc, Thái Kinh không tập tục như thế.
- Tại sao lại giết người?


Dạ Côn đi tới chỗ nam tử, quan sát người chết một thoáng, là người bên trong huyện Thái Tây.
Nam tử nhìn Dạ Côn đi đến, khinh miệt cười nói:
- Giết người còn cần lý do sao? Ta muốn giết người liền giết người, ai bảo y yếu hơn ta làm gì?
- Nói như thế, người yếu đều đáng chết?


Dạ Côn nhìn về phía nam tử, nhìn thế nào cũng không thoải mái, bộ dáng hung hăng càn quấy kia giống như y là vương của huyện Thái Tây vậy.
- Chẳng lẽ không đúng sao?


Dạ Côn nhẹ gật đầu, trực tiếp đứng ở bên cạnh nam tử, đột nhiên đưa tay đặt ở trên vai nam tử, tốc độ rất nhanh, nam tử kia đều không kịp phản ứng.
Mà người bên cạnh nhìn động tác này, giống như là nhẹ nhàng đặt lên, căn bản không dùng lực.


Thế nhưng nam tử lại cảm giác trên vai tựa hồ xuất hiện một ngọn núi, loại áp lực kinh khủng kia khiến cho hai đầu gối của y cong lại.
Bịch!
Nam tử trực tiếp quỳ trên mặt đất, cái trán xuất hiện mồ hôi, bởi vì cho dù y có chống cự như thế nào đi nữa cũng vô dụng.


Vẻ mặt hung hăng càn quấy kia lập tức trở thành kinh hoảng.
Người xung quanh nhìn thấy rất thoải mái, rốt cục thở một hơi, không giảng đạo lý như thế, nên dùng sức mạnh thu phục.
- Ngươi là ai?!
Nam tử ngẩng đầu chăm chú nhìn Dạ Côn.
- Ta chính là Côn ca trong miệng bọn họ.


Dạ Côn từ tốn nói, loại người hung hăng càn quấy này không phải không có, thế nhưng mình rất ít khi gặp được.
- Còn không thả ta ra? Ta không phải người Thái Kinh các ngươi!
- Ngươi giết người, còn muốn rời đi như thế? Ngươi cũng quá không để Thái Kinh ở trong mắt đi.


Hiện tại nam tử đã biết, tên Côn ca này còn hiếu thắng hơn cả mình, thế nhưng tùy tiện liền có thể đè mình xuống.
Loại thực lực này khẳng định là ở phía trên Kiếm Hoàng, Kiếm Tông!
Không ngờ loại địa phương nhỏ như Thái Kinh còn có thể gặp phải cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, thật xui xẻo mà.


- Nghe đây! Ta là người Cổ U, nếu như hôm nay ngươi đả thương ta, Cổ U sẽ khai chiến với Thái Kinh các ngươi!
- Chuyện đến nước này còn không biết hối cải, ngươi là người Cổ U thì như thế nào?


Tay phải Dạ Côn hơi dùng lực một chút, đau đớn kinh khủng khiến cho nam tử choáng váng, toàn bộ tay trái đã bị mất cảm giác, giống như đã bị chặt đứt.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi không có có quyền xử trí ta!
Nam tử nhịn không được quát Dạ Côn.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra:


- Ở Thái Kinh giết người, đó là phải đền mạng! Cho dù ngươi là Kiếm Đế, cũng phải lấy mạng ra đền!
- Nếu ngươi giết ta, không chỉ Cổ U sẽ tìm ngươi gây phiền toái, Sát Thủ Công Hội cũng ám sát ngươi! Ta là người của Sát Thủ Công Hội!


Mọi người nghe thấy Sát Thủ Công Hội, đều hơi hơi sửng sốt một chút, Cổ U có thể không sợ, thế nhưng Sát Thủ Công Hội liền phải thật cân nhắc một chút, dù sao Sát Thủ Công Hội là một thế lực to lớn ở trên Huyền Nguyệt đại lục, là một mạng lưới phi thường lớn, thực lực tổng hợp tính ra còn mạnh hơn Cổ U rất nhiều.


Thế nhưng Côn ca sợ qua người nào?
Không.
Từ khi Côn ca xuất đạo đến nay, còn chưa sợ qua ai.
- Sát thủ, vậy ngươi càng đáng chết.


Dạ Côn nhẹ nhàng gõ lên đỉnh đầu nam tử một cái, nam tử sửng sốt một chút, vẻ mặt dần 6trở nên si ngốc, chỉ trong chớp mắt, thất khiếu chảy máu, mang theo không cam lòng ngã trên mặt đất.


Đám người bên ngoài xem trò vui cũng là kinh thán không thôi, đây chính là một tên Kiếm Hoàng, hơn nữa còn là người của Sát Thủ Công Hội, ngươi lại chụp chết như thế.
Làm vậy sẽ đắc tội với rất nhiều người đấy.


Nhưng mà Dạ Côn làm như thế, cũng là có ý giết gà dọa khỉ, dù sao hiện tại huyện Thái Tây có hơi loạn, thủ vệ bình thường căn bản không ngăn cản được.


- Các vị khách nhân từ xa đến, nếu các ngươi muốn hảo hảo du ngoạn ở nơi này, như vậy ta rất hoan nghênh, nếu như các ngươi muốn gây sự, vậy tử vong sẽ hoan nghênh các ngươi! Những người ôm lòng may mắn hãy nhớ... nghĩ kỹ hãy làm!
Dạ Côn đưa ra cảnh cáo, các ngươi làm loạn sẽ chết!


Mấy người từ bên ngoài đến xem náo nhiệt đều không dám manh động nữa, có nghe chút tin tức liên quan đến Dạ Côn, đều sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Hắn đi tới huyện Thái Tây, không phải là vì Mê Vụ Sâm Lâm sao...
Dạ Côn cũng không nói gì, tan biến ở trong đám người.


Vừa rồi cảm giác bên trong huyện Thái Tây có mấy cỗ khí tức khác biệt, tựa hồ đến từ các thế lực khác nhau.
Về đến nhà, Dạ Côn gọi mọi người đến, trong lòng có một ý tưởng, có lẽ có thể tra rõ ràng có mấy cỗ thế lực đang tiềm phục ở huyện Thái Tây.


- Ta muốn tổ chức một cái đại hội luận võ, mọi người cảm thấy thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Phu quân, ngươi làm thế làm gì?
Diệp Ly nghi ngờ hỏi, ngươi đã là Ngân Sắc Nam Nhân, còn ai là đối thủ của ngươi chứ.
Dạ Côn cười cười:


- Nếu có người thắng, như vậy Dạ Côn ta liền trở về Thái Kinh.
Dạ Côn vừa dứt lời, mọi người đều đã hiểu Dạ Côn có ý gì, là muốn nhìn thử xem có bao nhiêu người muốn Dạ Côn trở về.
- Chủ ý này không tệ.
Diệp Lưu ủng hộ Dạ Côn.


Mà lúc này Liệt Cốt đang nhắm mắt hưởng thụ, đôi chân kẹp ở trên đùi Bạch Linh, để Bạch Linh nhẹ nhẹ xoa:
- Ta cũng cảm thấy có thể.
- Phu quân, ngươi lợi hại như vậy, bọn họ cũng không ngốc.
Nhan Mộ Nhi hỏi.
Dạ Côn nhìn về phía Diệp Tử Tử.