Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 563: Công Nhiên Khiêu Khích

Cửu Phá nghe xong hơi sững sờ, lập tức từ tốn nói:
- Mê Vụ Sâm Lâm thu hút rất nhiều người, không biết ngươi nói đến ai?
- Cửu Phá tiên sinh từng nghe nói qua Cổ Sâm Thụ chưa?
Dạ Ma từ tốn nói, nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ, dáng vẻ rất tự tin.


Cửu Phá hơi hơi nhíu mày, hai tay đặt ở trên bàn trà nhỏ, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi là nói Cổ Sâm Thụ bị phong ấn ở bên dưới An Khang châu?
- Đúng vậy, chính là Cổ Sâm Thụ đó.
Ngón tay Cửu Phá nhẹ nhàng gõ bàn trà, nói ra:
- Đây là ý của chủ nhân ngươi, hay là ý của ngươi?


- Có gì khác nhau sao?
Cửu Phá nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Người dưới như ngươi tựa hồ có ý muốn làm chủ nhân.
Vẻ mặt Dạ Ma hơi trầm xuống:
- Cửu Phá tiên sinh, có mấy lời ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể nghi vấn sự trung tâm của ta!
Cửu Phá đang nghiêm túc đột nhiên lộ ra nụ cười:


- Dạ Ma hiểu lầm, ta sao lại nghi vấn ngươi, kỳ thật ta cũng muốn một người tôi tớ như ngươi.
- Vậy thì tốt.
- Bất quá ta nghe nói Dạ gia Dạ Côn đã tới huyện Thái Tây, Thái Kinh tựa hồ dự định bảo vệ Mê Vụ Sâm Lâm, cần cẩn thận.
Cửu Phá cảnh giác nói ra.
Dạ Ma từ tốn nói:


- Dạ Côn mạnh thật, thế nhưng chúng ta cũng không yếu, hơn nữa ngoại trừ chúng ta ra, có lẽ còn có người muốn đánh chủ ý với Mê Vụ Sâm Lâm.


- Gần đây Huyền Nguyệt đại lục rất không bình tĩnh, khắp nơi đều đang phát sinh chuyện quỷ dị, Thánh Thiên gia cùng Đông Môn gia, hiện tại đến phiên Thiên Khiếu Tố gia, tựa hồ cũng đang diễn ra đại sự gì.
Cửu Phá nhẹ nhàng chuyển động chén trà trong tay, âm u nói ra.


- Những chỗ khác thế nào ta mặc kệ, thế nhưng đồ vật bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, nhất định phải cầm tới.
- Dạ Ma, ngươi chỉ là một tôi tớ tốt, ta còn có việc phải đi trước.
Cửu Phá đứng dậy, vỗ vỗ áo bào.
Dạ Ma chắp tay:
- Đến lúc đó thông tri Cửu Phá tiên sinh.


- Hiện tại ngươi nên giải quyết Dạ Côn ở huyện Thái Tây, chuyện này có lẽ sẽ đơn giản hơn một chút.
Dạ Ma gật đầu nói:
- Ta sẽ cân nhắc.
Cửu Phá nhẹ gật đầu, mang theo Hồng Tiêu rời đi.
Dạ Ma nhìn hai người rơi đi liền nhẹ nhàng thở ra, người Cổ U cũng không dễ nói chuyện.


Trọng điểm là trên người bọn họ còn có Thần Kiếm, giết mình chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, cũng may vừa rồi mình dùng khí thế trấn trụ bọn họ.
Chủ nhân vừa đi đã hơn một năm, đến nay vẫn không có tin tức, cũng không biết vì sao chủ nhân chưa trở lại.


Chẳng lẽ không có ý định quản chuyện ở Thái Kinh sao?
Dạ Ma đoán đoán không sai, Thánh Thiên U Tuyền đã từ bọn chuyện ở Thái Kinh, chủ yếu là Dạ Côn ở chỗ này, hơn nữa còn có Đông Môn Mộng.


Thánh Thiên gia tổn thương nguyên khí nặng nề, gia chủ Thánh Thiên Chiến ra lệnh toàn bộ thành viên Thánh Thiên gia không được đi ra ngoài, khổ tâm tu luyện, về sau tái chiến Đông Môn gia!


Mà Thánh Thiên Chiến cũng khổ tâm nghiên cứu tam đoạn, chỉ có đi đến tam đoạn, như vậy mới có thể chống lại Đông Môn gia, thậm chí đồ sát toàn bộ Đông Môn gia!
Huyện Thái Tây, Dạ gia.
Lúc này Dạ Côn ôm ba nữ nhi ngồi ở trong sân phơi nắng, ba tiểu gia hỏa vừa mới uống sữa mẹ xong, vẫn còn đang ngủ...


Dạ Côn ôm nữ nhi đang nhìn ba thanh kiếm trên bàn đá, hôm nay ba thanh kiếm tựa hồ có dị động, loại cảm giác này hẳn là sắp đến nhị đoạn.
Mặc dù một mực nuôi nấng, nhưng Dạ Côn vẫn chưa có cơ hội xuất ra dùng xem thế nào.
- Thiếu gia.
Đát Từ đột nhiên đi tới chắp tay hô.
- Hửm?


- Gần đây huyện Thái Tây có rất nhiều người ngoài đến.
Đát Từ thấp giọng nói ra.


Dạ Côn đã sớm đoán được, sự tình Mê Vụ Sâm Lâm sớm muộn cũng sẽ truyền đi, có người tới cũng là chuyện sớm hay muộn, dù sao bọn họ chạy tới cũng cần thời gian, hiện tại đã không sai biệt lắm, có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều.


Dạ Côn muốn nói gia gia giới nghiêm Mê Vụ Sâm Lâm, thế nhưng giới nghiêm tựa hồ cũng vô dụng, người khác thật muốn đi vào, sẽ có đủ loại biện pháp.
- Ừm, ta biết rồi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Chúng ta có cần làm chút gì hay không?


- Không cần, đây đều là tôm tép, chờ một chút, chúng ta phải chờ cá lớn, nếu bọn họ dám đến, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.


Dạ Côn cũng nghĩ thông suốt, có vài người không biết chữ "chết" viết như thế nào, có lẽ nên giết một lần cho bọn chúng biết, kỳ thật Mê Vụ Sâm Lâm không đáng sợ, đáng sợ là người ở huyện Thái Tây.
Đát Từ tựa hồ hiểu ý, chắp tay:
- Vâng, học sinh lại đi dò thám.
- Ừm.


Chờ Đát Từ rời đi, Nhan Mộ Nhi chậm rãi tới:
- Phu quân, Tiểu Nhị tỉnh chưa.
- Vẫn chưa dậy, ngủ như heo vậy.
Dạ Côn trêu ghẹo nói ra, khiến Nhan Mộ Nhi trợn tròn mắt.
- Có người nói nữ nhi của mình như thế ư, muốn ăn đòn.
- Mộ Nhi, mẫu thân bên kia không có vấn đề gì chứ.


- Phu quân yên tâm đi, không có vấn đề.
- Ừm.
- Bất quá phu quân, vừa rồi chúng ta ra ngoài mua đồ, nhìn thấy không ít người lạ, thậm chí có vài người còn không phải người Thái Kinh.
Nhan Mộ Nhi lo lắng nói ra.


Trước kia Thái Kinh tương đối phong bế, không có mở cửa mậu dịch, thế nhưng từ khi gia gia đăng cơ, Thái Kinh liền bắt đầu mậu dịch với toàn bộ Đông U, ở bến cảng còn có thể nhìn thấy rất nhiều người từ bên ngoài đến, dựa vào cách ăn mặc liền có thể nhìn ra.


- Hiện tại tin tức về Mê Vụ Sâm Lâm được lan truyền rộng rãi, sợ rằng huyện Thái Tây sẽ càng "náo nhiệt" hơn.
Dạ Côn âm u lẩm bẩm, chuyện Mê Vụ Sâm Lâm căn bản không có cách che đậy, tình báo đã sớm công khai, có lẽ lại chờ thêm một tháng, người nên tới, hẳn sẽ đều tới đông đủ.


Nhan Mộ Nhi giậm chân:
- Những người này sao lại hư hỏng như vậy.
Dạ Côn nghe xong cười khẽ một tiếng, người xấu nếu như không xấu, vậy còn có thể gọi là người xấu sao?
- Thiếu gia, đại sự không tốt.
Âm thanh Đông Tứ bỗng nhiên vang lên.


Dạ Côn đã rất lâu không nghe thấy Đông Tứ hô đại sự không tốt, thật có chút hoài niệm.
Đặt ngón trỏ ở trên miệng, bảo Đông Tứ nhỏ giọng một chút, nữ nhi còn đang ngủ đây.
Đông Tứ chắp tay, nhỏ giọng nói ra:
- Thiếu gia, trên đường phố phát sinh án giết người!
- Giết người?


Dạ Côn nghe xong nhíu mày lại, ngay cả Nhan Mộ Nhi cũng giống như vậy, Dạ Côn sống ở huyện Thái Tây mười sáu năm, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua ở đây xảy ra án mạng.


- Đúng vậy, hung thủ có thực lực Kiếm Hoàng, nha môn không dám bắt, huyện trưởng sai người tới thông báo cho lão sư, xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?
- Người kia là ai?
Dạ Côn cảm thấy hẳn không phải là người Thái Kinh.
Đông Tứ thấp giọng nói ra:


- Không phải người Thái Kinh, về phần là ai thì ta cũng không rõ.
- Phu quân, hay là ngươi đi nhìn một chút đi, xem ra chuyện này rất phức tạp.


Nhan Mộ Nhi nhẹ nói ra, nếu như không phải người Thái Kinh, nhưng giết người ở Thái Kinh, vậy nên giải quyết thế nào? Trực tiếp xử tử? Đó không phải đang đánh mặt nước bạn ư?
Dạ Côn đặt mấy nữ nhi đang ngủ say vào trong ngực Nhan Mộ Nhi, thu ba thanh kiếm trên bàn vào, từ tốn nói:
- Ta đi nhìn một chút.