Dạ Côn hướng phía hai thê tử cười nói:
- Để phu quân chậm rãi kể cho các nàng nghe.
- Hừ, không thèm nghe ngươi nói, ngươi không tin tưởng chúng ta.
Diệp Ly hờn dỗi nói ra, còn đang tức giận đây, cũng không thấy dỗ dành, lâu như vậy không có trở về, cũng không biết biểu thị một thoáng, đầu gỗ.
- Chúng ta nói, không để ý tới hắn.
Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ một tiếng.
Diệp Lưu cũng không thể làm gì, phu quân à, ngươi thật dễ dụ.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói:
- Vậy các nàng trò chuyện, để ta tới dỗ hài tử, hài tử khẳng định rất vất vả.
Diệp Ly tức giận hỏi:
- Ngươi biết dỗ hài tử sao?
- Đương nhiên biết.
Diệp Lưu dịu dàng cười nói:
- Phu quân rất biết dỗ hài tử, đều không để cho ta bế.
Nhan Mộ Nhi thở dài một tiếng:
- Vẫn là Lưu Nhi ngươi được sủng ái, chúng ta đều là nữ nhân bị đày vào lãnh cung, không thương nổi...
Nghe đi, Côn ca chỉ biết sủng hạnh Diệp Lưu, mùi chua tràn ngập trong không khí.
- Đúng vậy, chúng ta đều là nữ nhân số khổ, không có ai quan tâm.
Dạ Côn nghe đau cả đầu, xem ra huyên náo thật lớn rồi.
- Các nàng đi ôn chuyện đi, giao hài tử cho ta là được rồi.
Hiện tại Côn ca phải đến bồi tội, lâu như vậy không có trở về, thật có lỗi với hai thê tử, các nàng đều sinh hài tử cho mình.
Ba cô nàng toàn bộ nhét hài tử vào trong ngực Dạ Côn, sau đó liền đi uống trà nói chuyện phiếm, hỏi một năm qua phát sinh chuyện gì.
Mà Côn ca nhìn ba tiểu mỹ nhân trong ngực, đều sắp cười đến nở hoa rồi, nhìn các nàng một chút, dung mạo thật giống a.
Dạ Nhị, Dạ Tam.
Ha ha, danh tự thật dễ nghe, nữ nhi lớn lên sẽ không trách mình mù đặt tên đi.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn này, thịt béo múp míp, thật là muốn đáng yêu chết Côn ca rồi.
Bế hài tử, Dạ Côn định đi tìm đệ đệ tâm sự.
Dù gì hiện tại thê tử đang tức giận, cho các nàng yên tĩnh một chút.
Hai tay ôm ba đứa nữ nhi ngủ say, Dạ Côn đến đại sảnh, tất cả mọi người đều ngồi ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm.
Bất quá cha cùng mẫu thân không tại, đoán chừng đã bị bắt vào phòng rồi, phảng phất có thể nghe thấy Dạ Minh hô to tha mạng.
Cũng may, Côn ca chẳng qua là khiến thê tử hô tha mạng.
Nhìn Dạ Côn ôm ba hài tử đi tới, mọi người cũng lộ ra nụ cười tuệ tâm, hiện tại Côn ca chính là nhân sinh bên thắng.
- Đại ca, ta tới giúp ngươi ôm.
Trưởng Tôn Nhị đi tới khẽ cười nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Tử Yên cũng đi tới ôm hai đứa, Côn ca tiểu khả ái không còn, trong lòng có chút vắng vẻ.
- Xem vợ ngươi, rất thích hài tử.
Dạ Côn hướng phía đệ đệ nhẹ giọng cười nói, nhìn vết sẹo trên mặt đệ đệ, thật quá đáng sợ.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy.
- Đệ đệ, một năm này có khỏe không? Vết sẹo trên mặt là thế nào?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
Dạ Tần cười khẽ một tiếng:
- Trước đó không phải đi Ngũ Nhạc sao? Bị mai phục, bị người bộ lạc chém bị thương.
Dạ Tần lời này miêu tả rất thanh đạm.
- Mai phục?
- Ừm, chết rất nhiều người.
Lúc này, Nguyên Chẩn một bên nói ra:
- Khi đó chỉ còn lại một mình Tần ca sống sót, những người khác toàn bộ chết hết.
Nguyên Chẩn vừa dứt lời, Dạ Côn xem như biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Đệ đệ...
Nhìn khuôn mặt hơi tang thương của đệ đệ, Dạ Côn cũng biết tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào.
- Được, đừng nói ta nữa, đại ca ngươi một năm này đi làm gì? Vừa rồi mẫu thân kéo cha đi, khẳng định sẽ bị bạo nện.
Kỳ thật mọi người cũng rất tò mò, sao Dạ Côn lại cùng Đông Môn Mộng trở về, bọn họ gặp nhau thế nào.
Dạ Côn cười nói:
- Trước đó ta đúng là đi tìm Thánh Điện, thế nhưng Thánh Điện không tìm được, lại đụng phải Ngô Trì lão sư.
- Ngô Trì lão sư?
Dạ Tần nghi ngờ hỏi một tiếng.
Dạ Côn gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Nghĩ đến Ngô Trì lão sư, Dạ Côn đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó chính là Phi Tuyết.
Người Đông U Thánh Điện thế mà khuất thân trong nhà mình quét rác, nói là không có mục đích, đánh chết Dạ Côn cũng không tin.
- Ngô Trì lão sư là người của Thánh Điện, Ngô Trì lão sư giúp ta đi đăng ký, mà Ngô Trì lão sư nói với ta, tình huống mẫu thân bên kia không tốt, mẫu thân có hôn sự với Thiên Cương Thánh Thiên gia, cho nên ta liền đi ngăn cản mẫu thân.
Dạ Tần vốn cho rằng mẫu thân chỉ là trở về bề bộn sự tình, có lẽ rất khó khăn, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại là đính hôn cùng người khác.
- Sau đó ta cùng Lưu Nhi đến Thiên Trạch, thế nhưng Kiếm Sơn có hơi khó tìm, ta phải tìm người chỉ đường, lúc đầu bay đến Thiên Trạch Linh Vực Linh Đô, ta nói cho các ngươi biết, Thiên Trạch quá kinh khủng, nữ nhân đương quyền, trông thấy nam nhân tựa như trông thấy Thần Kiếm, chậc chậc chậc...
Dạ Côn cảm thán một tiếng, bây giờ suy nghĩ lại lúc ở Linh Đô, nữ nhân và nam nhân quả thật quá chênh lệch.
Nhưng mà Liệt Cốt nghe thấy có chỗ như vậy, liền kinh hô một tiếng:
- Còn có chỗ như vậy?!
- Ngươi thích nhất.
Tuyệt Thiên từ tốn nói.
- Đúng là ta thích nhất, có cơ hội ta phải đi Thiên Trạch chơi đùa, ai nha ~ nơi này chơi thật vui.
Liệt Cốt cảm thấy mình đã thích cái Huyền Nguyệt đại lục này.
Dạ Côn tiếp tục nói:
- Sau đó ta liền đi tìm nữ hoàng bên kia, nữ hoàng bên kia cũng rất hung tàn, thế mà có thể khống chế phi thú trên trời, đám phi thú kia nhỏ nhất đều dài đến mấy trăm trượng, lớn nhất mấy ngàn trượng, số lượng ngàn vạn, nếu như vọt tới Thái Kinh chúng ta, vậy...
Dạ Tần cũng hâm mộ đại ca có thể ra ngoài tăng tầm mắt, lúc nào mình mới có thể ra khỏi Đông U, nhìn đại lục này một chút.
- Trùng hợp, ta tại Linh Đô đụng phải người Thánh Thiên gia, "trao đổi" một phenn, y liền dẫn bọn ta đến Đông Môn gia.
Dạ Côn lược qua chuyện mình giết người:
- Tại Đông Môn gia có năm thanh Hình Kiếm, chính là loại vô cùng to lớn kia, tối thiểu cao đến ngàn trượng.
- Hình Kiếm? Đây là kiếm gì?
Tuyệt Thiên nghi hoặc hỏi.
- Tương truyền lúc ấy Thần tộc dùng Hình Kiếm tới trảm phản đồ hoặc là kẻ địch.
Tuyệt Thiên dừng một chút, xem ra hiểu biết của mình đối với phiến đại lục này vẫn quá ít.
- Chẳng qua là Hình Kiếm có dấu hiệu vỡ tan, mẫu thân thông gia có lẽ chính là muốn từ Thánh Thiên gia lấy được cái gì, thế nhưng... Hình Kiếm ở thời điểm này bị gian nhân trộm đi, năm thanh Hình Kiếm a...
Mọi người nghe lúc lên lúc xuống, cảm giác lần này Dạ Côn ra ngoài, chơi thật vui.
Diệp Tử Tử đều có chút hối hận vì không có đi theo.
- Sau đó ta liền theo mẫu thân đi Thiên Cương Thánh Thiên gia từ hôn, ngoài ý muốn phát sinh vào lúc này, năm thanh Hình Kiếm bị mất...
Dạ Côn còn chưa nói hết lời, Liệt Cốt đã đứng dậy.
- Để cho Liệt Cốt ta phát huy đầu não một thoáng, suy luận, năm thanh Hình Kiếm biến mất trực tiếp rơi xuống Thánh Thiên gia, dẫn đến toàn bộ người Thánh Thiên gia chết hết sạch, khi các ngươi đến, một mặt khϊế͙p͙ sợ, sau đó người của Thánh Điện đến, các ngươi liền phải cõng nồi.
Dạ Côn nghe xong cười nói:
- Không phải.