Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 536: Còn Có Thể Như Vậy?

Nhưng mà những chuyện này không quan trọng, nếu như Côn ca chưa đụng vào hai người bọn họ, hai đứa bé này từ đâu xuất hiện?
Thật khiến cho tất cả mọi người phải suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ hai người bọn họ đã có thể làm được chuyện sinh sản vô tính rồi ư? Chuyện này cũng quá kinh khủng đi!!!


Ánh mắt đám người nhìn Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng khác nhau, phảng phất đang hỏi, hai người các ngươi thế mà... làm ra chuyện như vậy, không sợ bị phát hiện à, nhìn hiện tại một chút đi, có xấu hổ không...
Mà Dạ Côn nhìn vẻ mặt của mọi người, nguyên bản nụ cười dần dần đọng lại.


Trong không khí tràn ngập một cỗ cỏ xanh chi vị.
Cho dù Côn ca ngốc đến mức nào, hiện tại cũng có thể đoán được một ít, nhìn lại hài tử trong tay Nhan Mộ Nhi.
Hai đứa bé này là các nàng sinh


Dạ Côn không thể tưởng tượng nhìn Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi, biểu tình kia giống như đang hỏi, ta không ở nhà một năm, các ngươi liền đói khát khó nhịn, trộm hán tử... thậm chí còn quang minh chính đại sinh hài tử ra.
Hiện tại Côn ca đau tim quá, loại cảm giác xanh mơn mởn này, quá là...


Hiện tại cuối cùng có thể minh bạch tâm tình của đệ đệ lúc đó.
Dạ Tần nhìn đại ca, khẽ thở dài một tiếng, kỳ thật muốn nói đại ca à... hiện tại ngươi đã hiểu được tâm tình của ta lúc đó đi.
Không nổ đã là tốt lắm rồi.
- Hai đứa bé này là của ai?


Dạ Côn trầm giọng chất vấn, lão tử trước đi giết chết nam nhân kia, lại treo ngược hai người các ngươi lên đánh.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi rất vô lại, nếu như khi đó ngươi ở nhà, liền trực tiếp nói cho ngươi biết.
Đáng tiếc lâu như vậy mới trở về.
- Khẳng định là của ngươi!


Nhan Mộ Nhi thở phì phì nói ra, thế mà hoài nghi chúng ta, không tin tưởng chúng ta như thế?
- Làm sao có thể? Ta còn chưa đụng vào các nàng, hài tử làm sao có thể vô duyên vô cớ chạy đến.
Dạ Côn âm u chất vấn.


Mọi người cũng thổn thức không thôi, thành hôn nửa năm, Côn ca thế mà không có động phòng với Côn tẩu, quá kinh khủng.
Diệp Ly nói rõ lý do:
- Đó là bởi vì ngươi không biết!!!
Mọi người lần nữa choáng váng, bọn hắn thật kỳ quái a.
Một người không biết, hai người khác lại vụng trộm tới.


Chuyển hướng cũng quá quỷ dị đi.
Mọi người đứng ở bên cạnh, phảng phất giống như đang xem thuyết thư tiên sinh hát hí, còn kém lấy ghế và đậu phộng ra ăn mà thôi.
- Ta không biết? Ta làm sao có thể không biết?!
- Đó là bởi vì ngươi ngất đi!
Dạ Côn:...
Côn ca khó có thể tin nói ra:


- Đừng tưởng rằng ta không biết, ngất đi, ta sao có thể...
Nghe Dạ Côn nói, các nam nhân bắt đầu suy nghĩ lại một chút, có khả năng này hay không.
- Ai bảo lúc đó ngươi không động vào chúng ta, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, đây là ngươi buộc chúng ta...
Nhan Mộ Nhi thở phì phì nói ra.


Dạ Côn có lý do của mình, dù sao khi đó còn chưa biết hai người bọn họ, chờ thời cơ chín muồi lại đến.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, thế mà bị bọn họ...
Người bên cạnh hít sâu một hơi, Côn ca nguyên lai ưu tú như vậy, thế mà ép thê tử dùng loại biện pháp này đạt được.


Đậu xanh... quá kinh khủng, Côn ca... ngươi không cần làm một chút gì sao...
Nghe thê tử nói rõ lý do, Côn ca đã hơi tin, dù sao trong lòng vẫn tin tưởng các nàng, chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.
- Vậy sao ta lại không có cảm giác?
Dạ Côn thì thào hỏi.
Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ một tiếng:


- Ngươi rõ ràng có cảm giác, ngày thứ hai còn nói mình đều hư.
Nhan Mộ Nhi nói xong, Dạ Côn đột nhiên nghĩ tới, quả thật có một buổi sáng tỉnh lại, cảm giác cả người trống rỗng.
Chẳng lẽ chính là ngày đó...
Đậu xanh, hai người bọn họ đánh ngất mình, chính là vì chuyện này


Đúng là quá hung tàn.
Nhìn biểu lộ của Côn ca, mọi người cảm thấy hẳn là như thế, sợ bóng sợ gió một trận.
Cỏ xanh trên đỉnh đầu Côn ca dần dần tiêu tán, biến thành đầu trọc.
- Dọa ta một hồi.
Dạ Minh thì thào nói ra.
Đông Môn Mộng cũng nhẹ nhàng thở ra.


Dạ Tần cũng thở dài một hơi, cũng may... cũng may... đại ca không có đi vào vết xe đổ của mình.
Sắc mặt cứng ngắt của Dạ Côn giãn ra, lập tức cười một tiếng:
- Ta nói mà... trời ạ... liền một lần kia hai người các nàng đều mang bầu à?
- Hừ!
- Hừ!


Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ một tiếng, vừa rồi còn hoài nghi sự trung thành của chúng ta, đúng là quá ghê tởm.
Chúng ta sinh con cho ngươi, nhọc nhằn khổ sở, ngươi không có mặt coi như xong, trở về liền hoài nghi, ánh mắt chất vấn kia, đau lòng...
- Đi đi, đều nhìn cái gì vậy.


Dạ Minh hướng phía mọi người hô, hiện tại Côn Côn cần dỗ thê tử a.
- Minh ca, còn đi hoa lâu không?
Liệt Cốt trêu chọc một tiếng.
Khóe miệng Dạ Minh giật một cái, ngươi đây không phải đang nhắc nhở Đông Môn Mộng chơi ta sao...
Đông Môn Mộng nhẹ giọng cười nói:


- Phu quân, buổi tối hôm nay chúng ta phải tâm sự thật tốt.
- Ây... nhẹ nhẹ một chút nha...
- Ha ha.
Bỗng nhiên lại có một bóng dáng hạ xuống, còn có một con mèo.
Dựa theo nội dung cốt truyện, mẫu thân đi xuống trước đưa kinh hỉ, sau đó mình xuống lần nữa đi đưa kinh hỉ, lại có người khác mang kinh hỉ đến.


Cuối cùng do Diệp Lưu xuống tới đưa một đợt kinh hỉ cuối cùng, dù sao mình đã có hài tử.
Thế nhưng hiện tại phát hiện, hình không chỉ Lưu Nhi có hài tử.
Cho nên sau khi Diệp Lưu rơi xuống mặt đất, tựa hồ phát hiện bầu không khí có điểm gì là lạ.


Phệ Nguyên Thú liếc nhìn mọi người, cảm giác bầu không khí không đúng, tranh thủ thời gian chạy.
Mà mọi người thấy hài tử trong ngực Diệp Lưu, cũng sửng sốt một chút.
- Lưu Nhi... đứa nhỏ này
Tuyệt Thiên choáng váng.
Diệp Lưu khẽ cười nói:
- Nàng tên Dạ Nhất.


Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên nhìn về phía Côn ca, ánh mắt kia phảng phất đang nói, huynh đệ... ngươi quá ngưu bức đi.
Hai đứa con gái của lão tôn thượng đều sinh con cho ngươi, phải biết lão tôn thượng không chỉ là bức vương, mà còn là dấm vương a.
- Đại ca, chúc mừng.


Dạ Tần khẽ cười nói, đại ca đều có ba đứa hài tử, mình cũng phải cố gắng lên mới được.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ cười nói:
- Đệ đệ, ngươi cũng phải nhanh sinh con mới được.
- Ừm.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.


Mà Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị ở bên cạnh nhìn cũng không ngừng hâm mộ.
Diệp Lưu bỗng nhiên cảm giác nét mặt tỷ tỷ hình như không vui, chẳng lẽ là vừa rồi mình bỏ lỡ chuyện gì?
- Đi đi, Côn ca phải dỗ dành Côn tẩu.


Phong Điền nhẹ giọng cười nói, Côn ca cũng thật là, Côn tẩu cũng không dễ dàng gì.
Trưởng Tôn Nhị đặt hài tử ở trong ngực Diệp Ly, sau đó theo mọi người rời đi.
Lúc này Diệp Lưu đi đến trước mặt tỷ tỷ, nhìn hài tử trong ngực tỷ tỷ một chút, sau đó so sánh.


Ba đứa hài tử đều có một điểm chung.
Đều là nữ hài tử.
Hơn nữa đều không có tóc.
Thậm chí trên trán còn có một chút bóng dáng của Côn ca.
Có điểm giống Dạ Côn bản nữ trang.
- Lưu Nhi, một năm nay các ngươi đi nơi nào?
Diệp Ly tò mò hỏi, liền hài tử đều sinh ra.