Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 529: Tổn Thương Vô Hình

Huyền Trạch nghĩ đều không nghĩ, liền trực tiếp dẫn người quay đầu chạy, những thành viên Thánh Điện sau lưng căn bản không dám có chút chần chờ, ý nghĩ báo thù theo cái quay người tan thành mây khói, hận không thể mọc thêm một cái chân.


Đối mặt với tam đoạn mạnh mẽ, chỉ có nước chạy trốn, Thần Kiếm ở trước mặt tam đoạn căn bản không tính là gì.


Đoán chừng ở trên toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, cũng chỉ có Đông Môn Trí Bác lĩnh ngộ được tam đoạn, muốn lĩnh ngộ tam đoạn, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, tuy Đông Tứ cùng Đát Từ thực lực cường hãn, nhưng thời gian dài như vậy cũng không lĩnh ngộ được tam đoạn.


Cho dù là Thiên Tôn lão sư của bọn họ đều không lĩnh ngộ được tam đoạn, có thể thấy tam đoạn khó đến cỡ nào.
Thực lực là một mặt, vận khí lại càng quan trọng hơn.


Người Thánh Thiên gia nhìn đám người Thánh Điện chạy, hô to không biết xấu hổ, đã nói cùng nhau đối mặt khó khăn, kết quả chạy còn nhanh hơn thỏ.
Thánh Điện, không thể tin!
- Đến lượt Thánh Thiên gia các ngươi, muốn Đông Môn gia chúng ta diệt môn?


Đông Môn Trí Bác lạnh giọng nói ra, hôm nay vạch mặt với Thánh Thiên gia, vậy cũng không cần phải cố kỵ gì.
- Hiện tại cho các ngươi hai lựa chọn, các ngươi tiếp tục đến thử đao của ta! Hoặc là để mạng phân nửa người lại, những người khác có thể rời đi!


Đông Môn Trí Bác không chỉ muốn giết người, còn muốn tru tâm.
Nếu các ngươi dám đến, vậy phải chuẩn bị tốt tinh thần bị giết mới được.
Nghe thấy Đông Môn Trí Bác nói thế, mọi người Thánh Thiên gia nhất thời kêu la.
- Ngươi tưởng rằng ngươi là ai, thế mà ép chúng ta tự sát!


- Gia chủ! Cho dù không có Thánh Điện, chúng ta vẫn có thể giết!
- Gia chủ, chúng ta tử chiến!
- Gia chủ, xin hãy nghĩ lại.
Thánh Thiên Chiến trầm giọng nói ra:
- Đông Môn Trí Bác, ngươi đừng có càng rỡ! Ngươi thật sự cho rằng Thánh Thiên gia chúng ta sợ tam đoạn của ngươi sao?!


- Đã các ngươi không sợ, vậy thì đến thử xem. Đại đao của ta đã đói khát khó nhịn.
Bất Diệt Minh Vương trong tay Đông Môn Trí Bác chấn động, lập tức phát ra một cỗ cương phong kinh khủng.


Chuyện này khiến Thánh Thiên gia đang hung hăng sầm mặt lại, tựa hồ phát hiện vấn đề chí mạng, đánh không lại a...
Người ta tam đoạn có thể quét một mảnh.
Cho dù Thánh Thiên gia có nội tình, thế nhưng lấy ra cũng chỉ có nước chịu đánh.


Cho nên bày ở trước mặt Thánh Thiên gia chỉ có hai con đường, hoặc là toàn bộ chết trận, hoặc là lưu một nửa trở về tìm cơ hội báo thù.
- Quyết định đi! Thánh Thiên gia đều là loại do dự như đàn bà sao?!


Đông Môn Trí Bác lạnh giọng nói ra, áo bào trên người hơi hơi phiêu động, lộ ra vẻ kiên cường, mặc dù người đã già, thế nhưng cho người cảm giác không thua kém người trẻ tuổi.
Thánh Thiên Chiến hít một hơi thật sâu, thu Thần Kiếm trong tay lại, trầm giọng nói ra:


- Đông Môn Trí Bác, hôm nay Thánh Thiên Chiến ta nhận thua!
Thấy Thánh Thiên Chiến thu Thần Kiếm, Đông Môn Trí Bác dừng một chút:
- Thánh Thiên Chiến, hãy thương lượng với tộc nhân của ngươi một chút đi.


Thánh Thiên Chiến chăm chú nhìn Đông Môn Trí Bác, thở hắt ra, quay đầu nhìn về phía mọi người Thánh Thiên gia.
Lần này mang ra, đều là nhân vật trọng yếu của Thánh Thiên gia, phần lớn đều có liên hệ máu mủ.


Theo Thánh Thiên Chiến quay đầu, mọi người phía sau không tự chủ lui về sau, tựa hồ rất sợ bị chọn trúng.
- Các vị, làm gia chủ, hôm nay ta đứng trước một lựa chọn khó khăn!!!


Thánh Thiên Chiến âm u nói ra, phải biết đây là tam đoạn, tên đầu trọc kia còn chưa có đi ra, cho dù giải quyết được tam đoạn, thế nhưng tên đầu trọc kia phải giải quyết như thế nào, Thánh Thiên Chiến không muốn nhìn thấy Thánh Thiên gia bị toàn diệt như thế.
- Gia chủ... chúng ta liều mạng đi!!!


- Gia chủ, quên đi t, chúng ta đánh không lại...
- Gia chủ!!!
Thánh Thiên Chiến trầm giọng nói ra:
- Giữ lại mệnh! Chúng ta còn có cơ hội, thế nhưng hiện tại... chúng ta không thể đoàn diệt tại Đông Môn gia!


- Có ai tự nguyện hay không, yên tâm đi, con của các ngươi, Thánh Thiên Chiến ta sẽ bồi dưỡng thật tốt, có lẽ mấy trăm năm sau, sẽ có thể báo thù!!!
Thánh Thiên Chiến đã rất rõ ràng, sau này sẽ tìm cơ hội báo thù.


Đông Môn Trí Bác đương nhiên là nghe thấy, nhưng vẫn không có ý định giết toàn bộ, làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, về phần nguyên nhân gì, vậy thì không ai biết.
Nghe Thánh Thiên Chiến nói thế, tất cả mọi người trầm mặc.
Đội ngũ trăm người, tối thiểu phải chết một nửa.


- Gia chủ! Tiểu nhi nhờ vào ngươi!
Đột nhiên tên người nam tử trầm giọng nói, trực tiếp rút kiếm ra cắt cổ, máu tươi bắn tung tóe.
Người bên cạnh tranh thủ thời gian đỡ lấy, người chết, thi thể nhất định phải mang về Thánh Thiên gia.


Nhìn nam tử dần dần tử vong, Thánh Thiên Chiến chậm rãi nhắm mắt lại, vị nam tử này xem như đời cháu, ngày thường rất có hiếu tâm, đối với Thánh Thiên gia cũng trung can nghĩa đảm.
Thánh Thiên Chiến nắm thật chặt nắm đấm, chờ lão phu lĩnh ngộ tam đoạn, chính là lúc Đông Môn gia các ngươi tử vong!


- Gia chủ, kiếp sau lại hiệu trung!
- Gia chủ! Bảo trọng!
- Gia chủ! Kiếp sau làm người Thánh Thiên tiếp!
Trong đội ngũ, hơn ba mươi người trực tiếp tự sát, máu tươi từ trên không tản mát, tình cảnh rất thê lương.
Đột nhiên...
Một tiếng đàn u lương vang vọng toàn bộ Đông Môn gia.


Tiếng đàn này biểu đạt một cỗ bi tráng cùng bi phẫn, phối hợp với tình huống lúc này, quá thích hợp.
Thánh Thiên Chiến hơi chậm lại, chẳng lẽ có cao nhân tới tương trợ?
Theo tiếng đàn nhìn lại.
Lập tức bị một cái đầu trọc lóe mù con mắt!
Đó là một tên đầu trọc!


Tên đầu trọc kia thế mà ngồi ở phía dưới đánh đàn!
Hắn thế mà dùng đàn tới châm chọc Thánh Thiên gia ta!
Phốc phốc!
Thánh Thiên Chiến đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
- Gia chủ! Gia chủ! Gia chủ!!!
Người xung quanh lập tức xông tới.


Thấy Thánh Thiên Chiến thế mà thổ huyết, Đông Môn Trí Bác cũng rất kinh ngạc, Đông Môn Mộng sau lưng cũng giống như vậy.
Xuất ra tam đoạn đều không khiến Đông Môn Trí Bác thổ huyết.
Nhưng mà Côn ca an vị ở phía dưới đánh đàn, liền khiến cho Thánh Thiên gia chủ phun máu.


Tổn thương vô hình quả thật quá nghịch thiên.
Côn ca kỳ thật cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy máu tươi bay tán loạn, rất bội phục loại người dám tự đoạn sinh mệnh kia, dù sao chuyện này cần dũng khí rất lớn.
Mặc dù là kẻ địch, nhưng Dạ Côn quyết định vẫn tặng cho bọn họ một khúc.


Ai ngờ thế mà khiến Thánh Thiên Chiến phun máu, chỉ sợ sau lần phun máu này, tu vi Thánh Thiên Chiến sẽ giảm đi rất nhiều.


Diệp Lưu đứng ở bên cạnh Dạ Côn khẽ thở dài, mặc dù phu quân không ra trận, thế nhưng dùng loại phương thức này ra trận, thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, thậm chí còn có hiệu quả hơn, loại bức cách này của phu quân, tựa hồ cũng sắp đuổi kịp phụ thân rồi.


Bây giờ Thánh Thiên gia giận mà không dám nói gì, trong cơ thể Thánh Thiên Chiến cuồn cuộn, vừa rồi đạo lực bị tán loạn, có hiện tượng tan rã.
Côn ca đàn một khúc, kém chút phế đi tu vi của người ta.


Ai nói đánh đàn không có tác dụng gì, Côn ca lần nữa chứng minh, chỉ cần đánh đàn tốt, sẽ có thể khiến địch nhân tức chết.
- Phụ thân! Không có sao chứ?!
Thánh Thiên Phiêu lo lắng hỏi.
Thánh Thiên Chiến ngụm lớn thở dốc, thấp giọng nói ra:
- Không sao... không sao...


Nhìn sắc mặt trắng bệch kia, giống như không có chuyện gì hay sao?
- Đông Môn Trí Bác! Hiện tại được rồi chứ!
Thánh Thiên Chiến quay đầu nhìn về phía Đông Môn Trí Bác.