Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 528: Cáo Từ

Đông Môn Trí Bác khẽ cười nói:
- Như vậy đã đủ rồi.
Lúc này Thánh Thiên Phiêu lên tiếng chế giễu:
- Đông Môn Trí Bác, ngươi đã bị chúng ta sợ choáng váng đi, rút ra thanh kiếm nát này làm được cái gì? Còn không vươn đầu ra để cho chúng ta chém!


Thánh Thiên Chiến liếc mắt nhìn Thánh Thiên Phiêu, y lập tức nhún nhún...
Dù sao trước đó bị Côn ca dạy dỗ, trong lòng kìm nén một hơi, vừa rồi lên tiếng mắng to, nếu như là trước kia, Thánh Thiên Phiêu sẽ hết sức cẩn thận, hiện tại có lẽ bị Côn ca đánh khai khiếu đi.


- Kiếm... các ngươi mãi mãi không thể nào hiểu được.
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói.
Thánh Thiên Chiến cùng Huyền Trạch đều lộ ra vẻ chế giễu, chỉ bằng thanh kiếm này của ngươi? Già nên hồ đồ rồi ư?
Nhưng mà rất nhanh, nét mặt của bọn họ liền dần dần đọng lại.


Bởi vì bọn họ cảm nhận được uy áp trên lưỡi kiếm phát ra đang dần dần tăng lên.
Chuyện này khiến cho hai người rất nghi hoặc.
Tình huống gì thế này?
- Kiếm của ngươi
Lúc này Huyền Trạch dần dần kinh hãi.


Khí tức trên lưỡi kiếm phát ra càng ngày càng cương mãnh, càng ngày càng lăng lệ, thậm chí đã sắp đạt đến khí tức của Thần Kiếm.
- Không có khả năng!!! Chuyện này không có khả năng!!!


Thánh Thiên Chiến khó có thể tin nhìn kiếm của Đông Môn Trí Bác, đây chẳng lẽ chính là tam đoạn trong truyền thuyết sao Sao có thể, đó không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao? Vũ khí lợi hại nhất không phải Thần Kiếm sao?!!!
Nhìn hai phe nhân mã kinh hãi, khóe miệng Đông Môn Trí Bác lộ ra một đường cong:


- Trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng, chỉ nhìn ngươi có nỗ lực hay không.
Lời vừa mới dứt âm.
Trên thân kiếm đột nhiên bộc phát ra uy áp còn mạnh hơn Thần Kiếm, phảng phất muốn đè vỡ không gian.
- Bất Diệt Minh Vương!


Bên trong cương phong, Đông Môn Trí Bác gầm thét một tiếng, khí thế cả người tăng đến cực hạn, thậm chí còn cao hơn ngày đó mấy cấp bậc.
Toàn bộ bầu trời như liệt diễm, từng đợt cương phong bao phủ thương khung, điện thiểm tề minh, cảnh tượng như tận thế.


Mà sau lưng Đông Môn Trí Bác, ảo ảnh to lớn chậm rãi đứng dậy, cầm trong tay đại đao nóng bỏng dài đến mấy ngàn trượng, như Minh Vương hiện thân.


Mà lúc này, cương phong quay quanh Đông Môn Trí Bác tiêu tán, nguyên bản áo bào màu trắng biến thành áo bào đỏ tươi, hoa văn màu xanh lá tô điểm phía trên áo bào, lộ ra vẻ quỷ dị khó lường.
Kiếm trong tay biến thành trường đao xanh biếc, tán phát u mang.


Dạ Côn ngửa đầu nhìn ông ngoại trang bức, tam đoạn biến thân... thật quá suất a!!!
Quá đẹp rồi!
Còn suất hơn bộ trang bị Ngân Sắc Nam Nhân của mình.
Soái hơn Thần Kiếm không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả y phục cũng thay đổi, tam đoạn ngưu bức!


Lúc này Diệp Lưu cũng cảm thấy tam đoạn thật suất khí, thật là lợi hại, thật cường đại... lúc nào mình mới có thể có một thanh kiếm như thế...
Rất muốn có a.


Hư ảnh khổng lồ tựa như Minh Vương chăm chú nhìn Thánh Thiên nhất tộc, còn có đám người Thánh Điện, tại trước mặt Bất Diệt Minh Vương, đầu Hoàng Long Thú kia tựa như một con giun, Bất Diệt Minh Vương dùng một tay liền có thể bóp chết.
- Đây chính là tam đoạn sao...


Thánh Thiên Chiến thì thào nói ra, nhìn đao trong tay Đông Môn Trí Bác, ánh mắt vô cùng hâm mộ, dĩ nhiên còn có tâm tình kích động.
Trước kia cảm thấy tam đoạn là thứ trong truyền thuyết, không ai có thể đạt đến, thế nhưng hiện tại có người đạt đến, sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình!!!


Sự kích động cùng bàng hoàng kia, đủ loại tâm tình lập tức tuôn ở trong lòng.
Lúc này Huyền Trạch làm sao không bị rung động đến, nhìn hư ảnh khổng lồ kia, trong lòng một điểm phản kháng cũng không có.
Kiếm tam đoạn quá kinh khủng! So với Thần Kiếm nào chỉ cao hơn một chút.


Đông Môn Trí Bác thế mà lĩnh ngộ tam đoạn!
Chẳng trách vừa rồi y không xuất ra Thần Kiếm, nguyên lai là như vậy.
- Đúng vậy, đây là tam đoạn!
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói, Bất Diệt Minh Vương trong tay lập tức vung tới chỗ Hoàng Long Thú.


Hư ảnh khổng lồ ở sau lưng theo động tác của Đông Môn Trí Bác, lập tức đề đao...
Tốc độ kia đồng bộ với Đông Môn Trí Bác.
Xoạt!
Ánh đao to lớn phảng phất muốn bổ cả thương khung ra.
Oanh!


Một đao hạ xuống, Hoàng Long Thú thế mà không có nửa điểm phản kháng, thậm chí đao còn chưa đụng vào thân thể, đã bị đao mang xé rách.


Khϊế͙p͙ sợ, kinh khủng, tất cả tâm tình tiêu cực lập tức tràn ngập ở trong lòng Thánh Thiên nhất tộc, ngay cả đám người Thánh Điện kia đều bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Trên mặt đất, lưu lại một cái hào rộng thật dài, thậm chí đều không nhìn thấy phần cuối.


Hoàng Long Thú một đao tan biến, đây hoàn toàn là đang châm chọc Thánh Thiên gia, lần nữa hung hăng quất vào mặt Thánh Thiên gia, hơn nữa còn thuận tiện đánh vào mặt Thánh Điện.
Đối mặt với tam đoạn mạnh mẽ, mọi người nguyên bản khí thế hung hăng liền trở nên sa sút.


Thánh Thiên U Tuyền trong đội ngũ vô cùng kinh ngạc tán thán, nhìn Đông Môn Mộng cách đó không xa, trong lòng cũng rất loạn.
Nhưng tựa hồ cũng yên tâm không ít, ít nhất lần này Đông Môn Mộng an toàn, hẳn sẽ không có việc gì...
Lúc này Diệp Lưu hướng phía Dạ Côn cười nói:


- Phu quân, nếu ngươi không trên tràng, đoán chừng sẽ không còn cơ hội.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, đúng vậy, tam đoạn thực sự quá biến thái, Thánh Thiên gia cùng Thánh Điện đều không dám động thủ.
Nhìn một đao vừa rồi, bọn họ còn dám động thủ sao?


Nếu như lại đến một đao, chỉ sợ Thánh Thiên gia bọn họ sẽ bị diệt vong.
Một đao này, có thể so với một quyền của mình.
Ngưu bức!
Lúc này Thánh Thiên Chiến hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra:
- Đông Môn Trí Bác, ngươi thật khiến lão phu thay đổi cách nhìn.


Mặc dù lúc này rơi xuống hạ phong, thế nhưng Thánh Thiên Chiến tựa hồ còn muốn lấy lại mặt mũi.
- Thánh Thiên Chiến, hôm nay ngươi đến đây khiêu khích Đông Môn gia, còn muốn diệt Đông Môn nhất tộc, hiện tại muốn trở về dễ dàng như thế sao? Ngươi cảm thấy sẽ có tốt như vậy sao?


Đông Môn Trí Bác hướng phía Thánh Thiên Chiến nhàn nhạt hỏi, khí thế vừa rồi vẫn chưa biến mất.
Nghe thấy Đông Môn Trí Bác nói như vậy, vẻ mặt Thánh Thiên Chiến liền âm trầm, người ta dùng lực lượng một người liền có thể ngăn cản Thánh Thiên gia, còn có Thánh Điện...


Bất quá Thánh Điện này, cũng chỉ là một cái Thánh Điện tàn mà thôi.
Thánh Thiên Chiến thậm chí đều cảm giác, hiện tại Huyền Trạch cũng sẽ không lộ ra nội tình gì, cho dù lấy ra đoán chừng cũng không phải đối thủ của tam đoạn.
Chỉ là phí công mà thôi.
- Cho nên ngươi muốn thế nào?


Thánh Thiên Chiến trầm giọng hỏi.
- Chuyện của Thánh Điện, dù sao Đông Môn gia ta xác thực có lỗi, không trông coi Hình Kiếm cẩn thận, lão phu liền bỏ qua cho sự lỗ mãng của các ngươi.
Đông Môn Trí Bác hướng phía Huyền Trạch từ tốn nói.
Mà Huyền Trạch nghe xong chắp tay, cung kính nói:


- Đông Môn gia chủ là người hiểu chuyện, bổn Điện Chủ tin tưởng ngươi cũng là người bị hại.
Lời vừa mới dứt, tất cả mọi người Thánh Thiên gia đều nhìn về phía Huyền Trạch.
Ngươi @#$! còn biết xấu hổ hay không, cho dù là nữ nhân, cũng không có trở mặt nhanh như ngươi, thay đổi bất thường!


Trước đó còn bày ra dáng vẻ muốn tiêu diệt Đông Môn gia, nhìn hiện tại xen, trực tiếp cười làm lành,
Mặt mũi Thánh Điện đều sắp bị ngươi ném hết, thật đúng là một tên khốn kiếp.
- Người của Thánh Điện có thể đi.
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói.
- Cáo từ...