Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 508: Vô Thượng Chí Tôn Lại Tới

Hắc ảnh thở dài một hơi:
- Vất vả ngươi.
- Không có việc gì, lão tôn thượng không phải đã nói rồi sao? Tất cả mọi người phải phối hợp với ngươi.
Ngụy Thường cười khẽ một tiếng:


- Cơ hội lần này không dễ dàng, Dạ Tần chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu, về phần sẽ phát sinh chuyện gì, không phải chúng ta có thể khống chế, nhưng đứa nhỏ Dạ Côn này, thấy đệ đệ của mình thay đổi, chắc hẳn trong lòng sẽ áy náy đi.


- Ta còn chưa gặp qua Dạ Côn, bất quá ta cảm thấy đứa nhỏ Dạ Tần này quả thật có can đảm, Ngụy Thường, không phải ngươi có một đứa con gái sao?
- Cút!
Ngụy Thường bất đắc dĩ quát.
- Ha ha ha...
Bạch Cốt ở bên cạnh cất tiếng cười to.
Ngụy Thường dừng một chút:


- Thời gian không sai biệt lắm, đã đến lúc tập hợp.
- Ừm.
Bạch Cốt thu hồi tiếng cười, nghiêm túc nói.
Hai người rất nhanh tan biến tại chỗ.
Lúc Ngụy Thường xuất hiện lần nữa, đã đi tới một nơi nào đó ở Thái Kinh.
Nếu như Dạ Côn thấy nơi này, khẳng định sẽ kinh hô một tiếng.


Đây không phải Kiếm Trủng sao?
Ngụy Thường vừa mới đến, mấy đạo tia sáng từ trên thương khung bắn xuống.
Lúc Ngụy Thường nhìn thấy cái bóng lưng cao lớn kia, liền cung kính hô:
- Thuộc hạ tham kiến lão tôn thượng.
Không sai! Người tới chính là Diệp Hoa!


Mà ở bên cạnh Diệp Hoa, đều là thuộc hạ thân tín
Ngay cả Diệp Tử Tử, Liệt Cốt, Tuyệt Thiên đều xuất hiện ở hiện trường.
Xem ra đây là một trận đại tập hợp.
Bên cạnh Diệp Hoa còn có những người khác trong Thất Tông Tội.
Bố Lai Đặc, Thanh Hư, Trư Can Liệp.


Bên cạnh còn có bọn người Nam Vô Kỳ.
Lão đại Nam Vô Kỳ Khai Vân, Bạch Cốt... vừa mới nói chuyện với Ngụy Thường, y là một thể với không khí, cho nên là một loại vô hình.
Thương Không Hồng, một nam nhân xấu xí, Cuồng Sa, đây là một người bù nhìn.


La Hầu, đây là một nam nhân phong độ nhẹ nhàng, người còn lại dĩ nhiên chính là Nguyệt Hoa, lão bà của Liệt Cốt.
Lúc này Liệt Cốt đứng ở bên cạnh căn bản không sợ, phảng phất dám đỗi thiên đỗi địa, đỗi lão bà.


Đáng lưu ý chính là, còn có hai người, bọn họ một đỏ một xanh, là loại đỏ xanh toàn diện, ngay cả tóc cũng giống như vậy.
Ở trong đoàn đội Diệp Hoa, bọn ọ gọi Lục Hồng huynh đệ.


Còn có một người tương đối đặc biệt, đó chính là Đấu Phù Thế, đứng ở bên cạnh hết nhìn đông tới nhìn tây, hình như rất sợ cái gì.
Những người này cũng có thê tử, bất quá các nàng đều không có tới.


Bởi vì hôm nay có thể đứng ở chỗ này, tất cả đều là thành viên chủ lực của Diệp Hoa.
Diệp Hoa mang người tới Kiếm Trủng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết nguyên do.
Muốn đánh bại Huyền Nguyệt đại lục, vậy thì phải dùng tới kiếm trong miệng bọn họ.
- Đấu Phù Thế!
Diệp Hoa trầm giọng hô.


Đấu Phù Thế đứng ở cuối cùng liền biết sẽ như vậy, phảng phất đã biến thành một loại tập tục.


Mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, không biết từ lúc nào, chỉ cần lão tôn thượng hô người, người thứ nhất tuyệt bích chính là Đấu Phù Thế, mà người thứ nhất bị chửi, khẳng định cũng là Đấu Phù Thế.
- Có thuộc hạ!
Đấu Phù Thế mang theo tâm tình nặng nề chắp tay nói ra.


- Bây giờ nên làm gì.
Vẻ mặt Đấu Phù Thế cứng đờ, lão tôn thượng à, ngươi là lão đại, tới hỏi tiểu đệ như ta làm gì.
Đây không phải làm khó tiểu đệ à.
Hôm nay thê tử lại không có ở bên cạnh, cũng không biết nên trả lời thế nào.
- Ta cảm thấy...


Đấu Phù Thế còn chưa nói xong, Diệp Hoa liền từ tốn nói:
- Đừng có mà ngươi cảm thấy, phải là bản tôn cảm thấy.
Đấu Phù Thế:....
Lão tôn thượng, ngươi thật đúng là càng ngày càng biết chơi.
Diệp Hoa thật mặt biển trước mắt, trong không khí còn lưu lại mùi mặn.


- Ngụy Thường, xác định là nơi này sao?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.
Ngụy Thường cung kính nói ra:
- Đúng vậy, đây là Thái Kinh Kiếm Trủng, kiếm của tu sĩ Thái Kinh đều đến từ nơi này.
Diệp Tử Tử cùng Liệt Cốt nhìn về phía Tuyệt Thiên.


Phảng phất đang nói, tên phản đồ này, nhất định là do ngươi nói có đúng không.
Tuyệt Thiên đều muốn trợn trắng mắt, lão tử nói lúc nào, tuyệt đối chưa từng nói qua, đây là Ngụy Thường tra được.
- Lão tôn thượng, chúng ta cũng phải luyện kiếm sao?


Khai Vân tò mò hỏi, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, thế nhưng Khai Vân vẫn duy trì dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu:


- Mặc dù bản tôn rất khinh thường làm như vậy, nhưng biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, kiếm của bọn họ khác với vũ khí ta từng nhìn thấy trước đây, cho nên... chúng ta phải cố gắng luyện kiếm!


- Bọn chúng không ngộ được tam đoạn, mà chúng ta phải nhanh hơn bọn chúng. Lúc kiếm trong tay chúng ta đạt đến tam đoạn, chính là thời điểm xuất hiện trước mắt bọn chúng.


Ánh mắt Diệp Hoa thâm thúy, cho dù không có có Thần Kiếm, bản tôn cũng có thể đánh bại Thần Kiếm, hơn nữa còn dùng kiếm của các ngươi
Tất cả mọi người đứng sau lưng Diệp Hoa cung kính quát:
- Lão tôn thượng vạn thọ vô cương!
Hô...


Chỉ thấy quần áo trên người Diệp Hoa biến mất, ngay cả máu thịt cũng biến mất, chỉ còn lại một bộ khung xương.
Trong hốc mắt màu đen tản ra điểm điểm ánh sáng lạnh lẽo, thậm chí giống như xuất hiện ánh lửa màu đỏ.


Nhìn lão tôn thượng thế mà hóa ra bản thể, thuộc hạ đứng ở phía sau nuốt một ngụm nước bọt.
Lão tôn thượng đã rất nhiều năm không có như thế, hôm nay thế mà hóa ra bản thể.
Nhìn khung xương trắng hếu, trong lòng đám thuộc hạ cũng rất thấp thỏm.


Diệp Hoa đi đến trước mặt biển, nước biển dần dần tràn vào bạch cốt.
Mà lúc này Diệp Hoa dừng bước, hai tay hơi hơi bày ra.
Một cỗ khí tức kinh khủng lập tức từ trong thân thể Diệp Hoa bộc phát ra, trong thân thể chảy ra vô số vật chất tối, trong nháy mắt liền ăn mòn toàn bộ mặt biển.


- Ở trước mặt bản tôn! Ngươi không thể chống cự!
Cốt chưởng của Diệp Hoa lập tức vỗ về phía trước, năm ngón tay thành trảo, nguyên bản vật chất màu đen phiêu phù ở mặt biển toàn bộ dung nhập vào trong biển sâu.
Chỉ thấy điểm đỏ trong hốc mắt Diệp Hoa càng ngày càng sáng.


Diệp Hoa lập tức gầm thét một tiếng, bộc phát ra một đợt uy áp càng mãnh liệt hơn.
Toàn bộ nước biển thế mà bay lên!
Nếu có người trông thấy, nhất định sẽ trợn mắt hốc mồm.
Nước biển thế mà bay lên trời!
Mà đáy biển hiện ra ở trước mắt mọi người.
Lúc này.


Dùng mắt trần cũng có thể trông thấy, Kiếm Trủng chôn ở trong biển sâu, bị một tầng vật chất màu đen bao bọc, phát ra lay động mãnh liệt.
Rất rõ ràng, Kiếm Trủng đang kháng cự cỗ lực lượng này.


Ánh mắt Diệp Hoa thâm thúy, có thể cảm nhận được Kiếm Trủng mạnh mẽ, còn mạnh mẽ hơn những gì hắn tưởng tượng.
Diệp Hoa không dám khinh thường, kiếm này quá ly kỳ!
Chỉ thấy phía trên năm ngón tay Diệp Hoa toát ra Dị Hỏa đủ mọi màu sắc.


Dị Hỏa cũng là tuyệt chiêu của Diệp Hoa, Diệp Ly kế thừa phụ thân điểm này, thậm chí trò giỏi hơn thầy, có thể dung hợp Dị Hỏa.
Mà Diệp Hoa lại không làm được điểm này.
Nhưng cho dù không có dung hợp Dị Hỏa, vậy cũng không thể xem thường, hơn nữa còn nhiều như vậy.


Từ trong mười đoạn xương Diệp Hoa phát ra mười loại Dị Hỏa khác biệt, bay đến chỗ Kiếm Trủng.
- Ở trước mặt bản tôn, là thần cũng phải quỳ xuống!
Diệp Hoa từ tốn nói.
Mười loại Dị Hỏa trong nháy mắt bao vây Kiếm Trủng, Dị Hỏa điên cuồng bùng cháy ở trên Kiếm Trủng, điên cuồng ăn mòn.


Chỉ thấy Kiếm Trủng dần dần bay lên không, một cỗ khí tức cường đại bắt đầu tuôn ra.