Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 507: Yên Diệt Thiện Lương

- Đại bá, Dạ Tần không sao chứ.
Lúc này Dạ Tư Niên lo lắng hỏi, nhìn Dạ Tần nằm ở trên giường.
Lúc này Dạ Tần đã được băng bó kỹ, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại, bất quá trên mặt Dạ Tần đều bị bao trùm, chỉ có đôi mắt lộ ở bên ngoài.


- Không có việc gì, chỉ thụ ngoại thương, cộng thêm kiệt lực, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Dạ Trùng trầm giọng nói ra, xảy ra chuyện như vậy, xác thực dọa đến quá sức, nếu như Dạ Tần xảy ra điều gì ngoài ý muốn, làm sao bàn giao với lão tam.


Dạ Tư Niên nghe xong trong lòng cảm thấy nặng nề, thoạt nhìn tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng, không nghĩ tới chẳng qua chỉ bị ngoại thương.
Chuyện này rất không tốt!!!
- Đúng là ông trời phù hộ Dạ gia, may mắn Dạ Tần không có việc gì.
Dạ Tư Niên che ngực nói ra, kỳ thật ngực rất đau.


Dạ Trùng nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, vạn hạnh trong bất hạnh.
- Đại bá, người đi làm việc trước đi, nơi này có con chắm sóc đường đệ là được rồi.
Dạ Tư Niên cung kính nói ra.


Hiện tại Dạ Trùng xác thực cần phải đi làm rất nhiều chuyện, thương vong lần này còn phải báo về Thái Kinh, còn phải điều chỉnh tốt, để tránh xuất hiện chuyện như vậy lần nữa.


Lần này là khinh địch, sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Toàn bộ Dạ gia quân đều cần chỉnh đốn, đừng tưởng rằng hiện tại Ngũ Nhạc rất yếu.
- Được, có chuyện gì sai người gọi ta.
- Vâng, đại bá yên tâm đi.


Dạ Trùng trầm mặt đi ra lều vải, bốn mươi vạn Dạ gia quân chớp mắt đã không còn, còn có hai vị phó tướng Dạ gia quân.
Trong lều vải chỉ còn lại Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên.
Dạ Tư Niên hít một hơi thật sâu, nhìn Dạ Tần trên giường, hiện tại trực tiếp giết?
Vậy mình sẽ chạy không thoát.


Không giết, chờ đợi mình chính là tử vong.
Rốt cuộc phải giết thế nào, mới có thể thần không biết quỷ không hay?
Trên người cũng không mang độc dược.
Đáng chết!
Rốt cuộc phải giết Dạ Tần như thế nào!!!!!!
Dạ Tư Niên ngổn ngang, căn bản không biết nên xử trí Dạ Tần như thế nào.


Chậm rãi ngồi ở bên cạnh giường, Dạ Tư Niên đưa tay phải ra, vẻ mặt dữ tợn, tựa hồ định hạ sát thủ.
Nhưng đưa tới một nửa, lại lập tức thụt trở về.
Đổi lấy là ngụm lớn thở dốc, hai tay đột nhiên cắm vào trong tóc, ánh mắt đầy vẻ dữ tợn.


Nếu như đã không thể giết, vậy tự cứu như thế nào?
- Đại ca... đại ca... đại ca...
Dạ Tần hôn mê đột nhiên phát ra tiếng nói nhỏ.
Dạ Tư Niên quay đầu nhìn về phía Dạ Tần, ánh mắt dữ tợn dần dần trở nên hòa hoãn:
- Đường đệ, đường đệ, ngươi đã tỉnh chưa?


Dạ Tần chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh một chút, lập tức đặt ánh mắt ở trên người Dạ Tư Niên.
- Đại ca ta đâu?
- Đường đệ, nơi này là Ngũ Nhạc, đây là chiến trường...
Theo Dạ Tư Niên nhắc nhở, tất cả trí nhớ toàn bộ ập vào trong đầu Dạ Tần.


Chém giết máu tanh, kêu thảm bất lực, như nhân gian luyện ngục.
- Không sao, cứu viện đã đến.
Dạ Tư Niên nhẹ giọng an ủi.
Dạ Tần trầm trọng hỏi:
- Còn lại bao nhiêu người?
- Lúc chúng ta đến, tất cả mọi người đều chết cả rồi, chỉ còn lại một mình ngươi.


Dạ Tư Niên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người bộ lạc làm sao có thể chết sạch được, việc này không thực tế, hai quân làm sao có thể đồng quy vu tận?
Nghe được kết quả như vậy, trong mắt Dạ Tần lóe lên vẻ trầm trọng:
- Đều đã chết... cũng chỉ còn lại mình ta...


- Thật xin lỗi, đám người bộ lạc đuổi theo chúng ta không bỏ, người bảo vệ ta cũng chết hết, cho nên ta mới chậm một bước, làm hại các ngươi...
Nói đến đây Dạ Tư Niên phát ra tiếng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ngầu.
Dạ Tần nhìn Dạ Tư Niên một chút, nhẹ nói ra:


- Đám người Ngũ Nhạc này quá giảo hoạt.
Nghe thấy Dạ Tần không có hoài nghi, Dạ Tư Niên nhẹ nhàng thở ra:
- Đúng vậy, quá giảo hoạt! Thế mà dùng loại phục kích này! Nhất định là do đám người Ngũ Nhạc dạy, lấy đầu óc người bộ lạc căn bản không thể nghĩ ra chuyện như vậy!


Dạ Tần tầng tầng thở dài một hơi:
- Đường ca, cho ta yên lặng suy nghĩ có được không?
- Được, có chỗ nào không thoải mái cứ nói cho ta biết.
- Được rồi đường ca.
Dạ Tư Niên đứng dậy, bước ra khỏi lều, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.


Thế nhưng Dạ Tư Niên vừa đi, ánh mắt Dạ Tần trong nháy mắt liền biến, đây là một loại ánh mắt gì?
Như chim ưng.
Đây mới thật sự là tử vong ngưng thị!
- Y muốn giết ngươi.
- Ta biết.
Dạ Tần từ tốn nói.
Lúc Dạ Tần nhìn thấy Dạ Tư Niên, liền hận không thể vặn gãy đầu Dạ Tư Niên.


Tên phản đồ này! Vì giết mình, thế mà để bốn mươi vạn đại quân chôn cùng!!!
Dạ Tần thậm chí đang nghĩ, Dạ Tư Niên có phải trên đường ngủ một giấc mới xuất phát hay không, cho dù chậm như thế nào, viện quân hẳn cũng đến kịp mới đúng.
Ít nhất có thể cứu một nửa Dạ gia quân!


- Hài tử, đại nạn không chết tất có hậu phúc.
- Ngươi muốn cái gì?
Dạ Tần trực tiếp hỏi, hiện hồi tưởng lại, cũng biết, nếu như không có người thần bí này, chỉ sợ mình đã chết, cho nên Dạ Tần cũng không quanh co lòng vòng.
Không khí xung quanh tựa hồ trầm mặc một chút.


Một lúc sau, trong không khí phát ra âm thanh:
- Ta muốn thiện lương của ngươi.
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Dạ Tần hơi khẽ cau mày:
- Ngươi muốn thiện lương của ta làm gì?
- Thiện lương có làm được gì?
Nghe thấy không khí chất vấn, Dạ Tần trầm mặc.


Thiện lương có thể làm được gì? Thiện lương sẽ bị người lợi dụng, thiện lương sẽ bị người khi dễ.


- Hài tử, ngươi quả thật giống hết đại ca ngươi, đều quá thiện lương, thế nhưng giữa cái thói đời này, thứ vô dụng nhất chính là thiện lương, ngươi thiện lương đối với địch nhân, kẻ địch sẽ thông cảm cho ngươi sao? Không, bọn chúng sẽ chỉ càng hận ngươi hơn.


- Dĩ nhiên, ta nói thiện lương, chỉ là nhằm vào kẻ địch, cũng không bao gồm gia đình.
Dạ Tần thật sâu thở hắt ra:
- Ngươi muốn lấy thiện lương của ta như thế nào?


- Ha ha ha... Dạ Tần, cũng không phải ta lấy, mà là ngươi mình tự giác ma diệt, nếu ta cho ngươi lực lượng, ngươi sẽ tự giác hoàn thành giao dịch chứ?
- Được! Ta hiểu rồi.


- Dạ Tần, ngươi là một người trẻ tuổi ưu tú, mà hôm nay, chẳng qua là bước thứ nhất trong nhân sinh, sau này đường còn dài... hãy lợi dụng lực lượng trong thân thể thật tốt, về sau chúng ta còn sẽ gặp mặt.
Nghe thấy người thần bí muốn rời khỏi, chuyện này khiến Dạ Tần rất là nghi hoặc:
- Ngươi muốn đi?


- Đúng vậy.
- Tại sao ngươi lại chọn ta? Trên thế giới này, có rất nhiều ngươi muốn mạnh lên.
- Bởi vì ngươi tên Dạ Tần, là người độc nhất vô nhị.
Dạ Tần nghe xong chậm rãi nhắm mắt lại, người thần bí bên cạnh tựa hồ đã đi.


Lúc Dạ Tần mở mắt ra, thiện lương trong lòng đang dần dần biến mất.
Hiện tại Dạ Tần, sẽ không thương hại bất kỳ kẻ nào, kẻ địch không ngừng chết đi, mình mới có thể trở nên càng cường đại.
Đôi mắt Dạ Tần dần dần hắc hóa, tràn ngập một cỗ hắc ám, vô phương xua tan...


Ở phía trên đỉnh mây, một nhân thể hắc ảnh đạp trên hư không.
- Đã làm tốt rồi...
Trong không khí truyền đến âm thanh.