- Tiện nhân nhà ngươi! Ở bên ngoài sinh con hoang, lại dung túng hắn đánh chết con trai của ta! Ngươi trả mạng Lăng Nhi lại cho ta!
Nói xong liền đánh tới chỗ Đông Môn Mộng, cực kỳ giống lúc Hổ Điêu phát cuồng.
Dạ Côn nghe vũ nhục như vậy, lệ khí trong lòng phá lệ hùng hậu, trực tiếp một cước đạp bay phụ nhân:
- Đúng là nhi tử thế nào thì mẫu thân như thế nấy, ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng giống nhau!
- Nương tử!
Đông Môn Ngọc trầm giọng hô, nhìn hằm hằm Dạ Côn, trực tiếp rút kiếm bên hông ra.
- Chết đi!
Kiếm của Đông Môn Ngọc đâm thẳng đến mi tâm của Dạ Côn, muốn nhanh chóng giết chết Côn ca.
Đối với loại không muốn mạng, Dạ Côn vươn tay.
Một phát bắt được thân kiếm, sau đó...
Răng rắc!
Thân kiếm bị Dạ Côn bóp gãy.
Trước đó Hồn Thí Thiên chính là bị Dạ Côn bóp gãy kiếm như thế, thù này không khác gì thù giết cha, huống chi, hiện tại còn có mối thù giết con đây.
Theo thân kiếm rơi trên mặt đất, tóe lên một chút tro bụi, tất cả mọi người liền khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Kiếm của Đông Môn Ngọc là một thanh kiếm tốt!!!
Chớp mắt đã bị đầu trọc bóp gãy?!
Lúc này Đông Môn Ngọc cũng trợn tròn mắt, ngốc ngốc nhìn Dạ Côn, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp, vẻ mặt một hồi vặn vẹo, một hồi dữ tợn.
Chỉ thấy Đông Môn Ngọc chậm rãi cúi người, nắm đoạn kiếm trong lòng bàn tay, song trọng đả kích khiến mắt hổ của Đông Môn Ngọc rơi lệ.
Nhi tử không còn, kiếm cũng mất!
- Đông Môn Mộng! Ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Con của ngươi hủy mọi thứ của ta!!! Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ con các ngươi!
Phốc phốc!
Đông Môn Ngọc cắm đoạn kiếm vào trái tim của mình, mũi kiếm từ sau lưng lộ ra.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đông Môn Ngọc thế mà tự sát.
Không! Đây không phải tự sát!!!
Đây là bị nhi tử Đông Môn Mộng bức tử!
Hiện tại người nào chết, đều tính ở trên đầu Côn ca, đúng là không biết xấu hổ.
Phu nhân bị đá bay lúc này tập tễnh đi tới, khi nhìn thấy trượng phu ngã trong vũng máu, đều quên đau đớn, điên cuồng chạy tới.
- Phu quân! Phu quân!!!
Con mắt của Đông Môn Ngọc đã sắp không mở ra được, vẻ mặt phá lệ tái nhợt, bàn tay đầy máu nắm chắc cánh tay thê tử:
- Nhớ kỹ! Phải nguyền rủa bọn hắn! Để sau này bọn hắn không được an bình!
- Phu quân... phu quân...
Phụ nhân lên tiếng hò hét, Đông Môn Ngọc chậm rãi rủ tay xuống.
Dạ Côn yên lặng nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng không có thương hại, đánh nhau chính là như vậy.
Nếu như mình là bên yếu nhược, khi nãy đã bị đối phương giết, còn may... mình mạnh hơn y rất nhiều.
Phu nhân quay đầu nhìn về phía Đông Môn Mộng cùng Dạ Côn, lạnh giọng nói ra:
- Đông Môn Mộng! Ngươi thật không hổ là người Đông Môn gia! Giết con ta, bức tử phu quân ta, thêm ta nữa cũng không tính nhiều!
Phốc phốc!
Phụ nhân thế mà nắm đoạn kiếm còn lại, trực tiếp đâm vào trong trái tim.
Tràng diện trong nháy mắt liền đọng lại.
Phu nhân chậm rãi ngã vào người Đông Môn Ngọc, thân thể hơi hơi co quắp mấy lần, sau đó liền không còn phản ứng.
Một nhà ba người, toàn bộ chết ở trên mã trường.
Đông Môn Mộng nhìn đường đệ, còn có đệ muội trước mắt, trong lòng cũng cảm nhận được tiếc hận.
Kỳ thật ở bên trong Đông Môn gia, Đông Môn Mộng chỉ lui tới mật thiết với đệ đệ Đông Môn Nam, còn hai nhà Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí, nàng tương đối ít lui tới.
Nàng cũng không có chút giao tình nào với Đông Môn Ngọc, chỉ có trên yến hội gia tộc gặp được vài lần, những lúc khác, căn bản không thấy được.
Mà người trong nhà đại bá và nhị bá, đều rất phản cảm phía bên mình, Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm thường xuyên bị khi phụ, nói không chừng chính là do đám người lớn ở phía sau thúc đẩy.
Mà Đông Môn Trí Bác vì làm gia chủ hài hòa, cũng chỉ trầm mặc, thế nhưng loại trầm mặc này, sẽ chỉ đổi lấy không chút kiêng kỵ khi dễ.
Chuyện phát sinh hôm nay, đến cùng là ai đưa tới.
Chính là nội bộ Đông Môn gia có vấn đề, nếu như hôm nay Dạ Côn không xuất hiện, sau này cũng sẽ có người khác tới làm chuyện này.
Hiện tại đã chết người, mọi chuyện đã đến mức không cách nào giải quyết.
- Đông Môn Mộng, con của ngươi thật quá giỏi! Đả thương người! Giết người! Hiện tại còn bức tử hai người! Một nhà ba người toàn bộ bị con của ngươi giết! Hắn không thể đội trời chung với Đông Môn gia chúng ta!
Đông Môn Khổng lạnh giọng quát, đám đệ tử sau lưng cũng toát ra một mảnh sát khí.
Thế nhưng Dạ Côn đột nhiên tiến về phía trước một bước.
Liền một bước như vậy!
Tất cả mọi người theo bản năng lui ra phía sau một bước.
Không biết vì sao, một màn này lại có cảm giác vô cùng vui.
- Phu quân...
Lúc này, Diệp Lưu tựa hồ nhận được tin tức, một đường chạy tới.
Vừa rồi mẫu thân nói muốn đi giải quyết một chút chuyện, nàng liền cảm thấy rất kỳ quái, chờ nửa ngày vẫn chưa thấy trở lại, nàng liền ra thử xem xem.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Sau lưng Diệp Lưu còn có Thánh Thiên Thành đang bị trói gô, Phệ Nguyên Thú kiên thủ chức trách, ngồi xổm ở trên vai Thánh Thiên Thành.
Mà Thánh Thiên Thành trông thấy Dạ Côn bị người Đông Môn gia bao vây, trong lòng lập tức vui vẻ.
Đầu trọc, lần này xem ngươi làm sao, ngươi mọc cánh cũng khó thoát!
Đông Môn Khổng thấy Diệp Lưu chạy tới, ánh mắt phát lạnh.
Trước bắt vợ của hắn, bức hắn thúc thủ chịu trói.
- Bắt!
Đông Môn Khổng trầm giọng quát.
Chỉ thấy mấy người đội chấp pháp sau lưng, rút trường kiếm ra hướng phía Diệp Lưu đánh tới.
Dạ Côn đương nhiên nhìn thấy, thế nhưng cũng không chút lo lắng.
Lưu Nhi có lẽ không yếu hơn hắn là bao, các ngươi lại muốn bắt nàng tới uy hϊế͙p͙ Côn ca?
Sợ là đầu óc có vấn đề rồi.
Diệp Lưu nhìn thấy ba người lao tới chỗ mình liền sầm mặt lại, lại nhìn thi thể trước mặt phu quân.
Chẳng lẽ phu quân đã khai chiến với Đông Môn gia?
Nếu phu quân đã giết người.
Vậy cũng không cần lưu thủ nữa!
Trong tay Diệp Lưu lập tức xuất hiện một thanh kim sắc trường kiếm, tiện tay vẽ ra trên không trung mấy đạo vết kiếm.
Động tác một mạch nước chảy.
Ba người trên không đột nhiên cứng đờ, sau đó từng khối từng khối rơi xuống mặt đất.
Không sai, chính là từng khối từng khối!
Dạ Côn đều muốn giơ ngón tay cái lên khen Lưu Nhi, làm tốt lắm!
Đông Môn Mộng cũng rất kinh ngạc, Lưu Nhi... nàng lợi hại như vậy sao? Còn tưởng rằng Lưu Nhi chỉ là tiểu nữ tử yếu ớt đây.
Côn Côn đến cùng đã cưới ba người thê tử như thế nào?
Sau khi người của đội chấp pháp bị Diệp Lưu miểu sát, đệ tử Đông Môn gia liền lộ ra vẻ kinh ngạc, tên trọc đầu này lợi hại coi như xong, làm sao ngay cả thê tử của hắn đều mạnh như vậy?
Hai huynh đệ đứng ở bên cạnh nhìn biểu ca, thề, sau này nhất định phải trở thành nam nhân giống như biểu ca.
Có thực lực cường đại, cưới thê tử cũng phải là loại mỹ nữ rất mạnh rất mạnh kia, giống như chị dâu vậy.
Đông Môn Nam khẽ thở dài một tiếng, xem ra tỷ tỷ...
- Thế mà còn dám giết người của đội chấp pháp!
Đông Môn Khổng tức giận vừa quát, sau đó vung tay lên.
Giống như muốn ra lệnh toàn thể tiến công.
Nhưng mà cũng không có, đội chấp pháp sau lưng lấy ra ống tiêu, sau đó thổi lên.
Toàn bộ Kiếm Sơn đều có thể nghe thấy.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người ở Kiếm Sơn đều tới, đứng trên hư không, vây quanh mã tường, chăm chú nhìn Dạ Côn.
Tràng diện càng ngày càng bị mất khống chế.