Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 489: Bị Mu Bàn Tay Đánh Nổ

Dạ Côn cũng không muốn mẫu thân mình khó xử, dù sao đây đều là thân nhân của mẫu thân.
Nhưng nói tóm lại, bọn họ không phải là thân nhân của mình.
Dạ Côn động, đứng ở trước mặt mẫu thân, trầm giọng nói ra:


- Người là do ta giết, không liên quan gì đến mẫu thân ta, có gì cứ nhằm vào ta.


Nhìn bóng lưng bá khí kia của biểu ca, Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm trong nháy mắt bị khuất phục, nhận biết biểu ca còn chưa đến một canh giờ, thế nhưng biểu ca triển hiện ra khí phách, loại không sợ cường quyền, khí khái che chở gia đình kia, đã sâu sắc đả động hai huynh đệ.


Thậm chí trong lòng hai huynh đệ còn huyễn tưởng, nếu như ai dám mắng phụ mẫu mình, mình cũng sẽ liều mạng với bọn họ.
Đông Môn Chí một bên cười lạnh nói:
- Dám thừa nhận là tốt! Giết người Đông Môn gia, ngươi tự kết thúc đi! Đây đã là xử phạt nhẹ nhất đối với ngươi.


Dạ Côn nghe xong đột nhiên cười lên:
- Hình như ngươi đã hiểu lầm rồi, ta là thừa nhận mình giết người, nhưng không có thừa nhận mình có lỗi, càng không thể nào nhận cái gọi là xử phạt mà ngươi nói đến.
- Ngươi còn không có sai sao? Người đều bị ngươi giết!!!


Đông Môn Chí gầm thét một tiếng, lập tức oanh một quyền tới chỗ Dạ Côn, tốc độ nhanh đến mức khiến người líu lưỡi.
Dạ Côn chậm rãi vươn cánh tay ra:
- Ta giết một kẻ đáng chết, sai ở chỗ nào?
Ầm!
Một cỗ khí lãng khổng lồ tán ra xung quanh.


Chỉ thấy Đông Môn Chí nắm quyền tiến công, mà Dạ Côn chẳng qua là vươn tay ngăn cản.
Một quyền này, Đông Môn Chí đánh vào trong lòng bàn tay Dạ Côn, mà Dạ Côn không động chút nào.


Đông Môn Mộng đứng ở phía sau biết nhi tử mạnh mẽ, có thể nói, những người này đánh không lại nhi tử, nếu nói có cơ hội nào, vậy chính là vận dụng năm thanh Hình Kiếm.
Thế nhưng thật nháo đến tình huống như vậy, nàng sẽ cùng nhi tử kề vai chiến đấu.
Chỉ thấy tràng diện lập tức an tĩnh lại.


Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Trí Bác nhíu máy lại, Đông Môn Chí làm thế nào? Thực lực y đã sớm siêu việt Kiếm Đế rồi.
Một quyền của y có thể đánh vỡ núi, cho dù là Kiếm Đế, ở trước mặt của y cũng như sâu kiến.


Nhưng nhi tử Đông Môn Mộng mới lớn bao nhiêu? Hắn thế mà dễ dàng chặn nắm đấm của Đông Môn Chí lại.
Không thể tưởng tượng, khó có thể tin!!!
Đông Môn Hồng thấy đầu trọc thế mà... có thể đỡ một quyền của nhị gia gia, vẻ mặt phi thường hoảng sợ.


Nguyên lai tên đầu trọc này mạnh như thế sao? Chẳng lẽ mình ở trước mặt hắn, ngay cả con kiến cũng không bằng!!!
Quá kinh khủng!!!
Hắn muốn giết mình, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.
- Ngươi!!!


Hiện tại Đông Môn Chí cũng không thể nào tin nổi sự thật trước mắt, tên đầu trọc này không nhúc nhích tí nào đỡ lấy một quyền của y.
Hắn!!! Hắn còn trẻ như vậy!!! Hắn có phải là người hay không!!!
- Tiểu súc sinh! Ngươi...
Ầm!


Đông Môn Chí còn chưa nói hết lời, liền bị mu bàn tay Dạ Côn đánh trúng phần bụng, cả người nhất thời bay ra ngoài, loại tốc độ bay ngược này có thể xưng khủng bố.


Thậm chí chỗ đi qua, mặt đất đều xuất hiện một đạo vết lõm, một loạt dãy núi bị đụng xuyên, đất rung núi chuyển, giống như tận thế.
Tất cả mọi người ngốc ngốc nhìn Dạ Côn.
Cho dù Đông Môn Khổng vừa rồi rất hung hăng càn quấy cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chỉ một cái phất tay!!!


Lão nhị liền bị đánh bay, xem tình huống này, khẳng định đã bị thụ thương.
- Côn Côn, ra tay nhẹ một chút.
Đông Môn Mộng vẫn muốn đến căn dặn một chút, dù sao bọn họ đều là thân nhân của mẫu thân ngươi.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, mình ra tay rất nhẹ, nếu như vừa rồi ra tay nặng...


Lão già kia đã không còn thở rồi.
- Dạ Côn! Ngươi thật to gan!
Sắc mặt Đông Môn Khổng nghiêm túc, uy nghiêm gia tộc không thể mất.
Dạ Côn chăm chú nhìn Đông Môn Khổng:
- Lá gan của ta rất nhỏ, ngươi đừng làm ta sợ.


- Dạ Côn! Ngươi không chỉ giết người, còn đả thương trưởng bối, ngươi tội ác thao thiên! Thần linh cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
Sau khi Dạ Côn nghe xong đều cười:


- Ta bị người giết, ta bị người đả thương, đó là chuyện bình thường, ta đả thương người khác liền là tội ác thao thiên, loại thuyết pháp này, có phải có chút khiếm khuyết hay không, quá không có đầu óc?
- Ngươi! Đông Môn Mộng, ngươi dạy nhi tử như thế sao? Không biết lễ phép!


Dạ Côn lạnh giọng quát:
- Vậy phải xem xem tôn trưởng này có đáng giá đến tôn hay không!


- Xem xem ánh mắt của các ngươi này, các ngươi nhìn ta cùng mẫu thân... trong lòng nghĩ như thế nào? Ánh mắt của các ngươi đã biểu đạt ra hết rồi! Mẫu thân của ta ở trong mắt các ngươi, còn là họ Đông Môn sao?
- Mẫu thân ngươi không xứng họ Đông Môn!


Chỉ thấy vừa Đông Môn Chí mới bị đánh bay ra ngoài lung la lung lay đi tới, khóe miệng phun máu tươi.
Mặc dù bị Dạ Côn đánh, thế nhưng Đông Môn Chí dùng nghị lực ngoan cường trở về.
Mà sau khi nói xong câu đó, Đông Môn Chí liền ầm ầm ngã xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.


Lúc này Dạ Côn hận không thể đi qua bồi thêm một quyền, đồ chó hoang! Mẫu thân của ta vì Đông Môn gia các ngươi, đều sắp bị gả đi!
Các ngươi còn nói lời châm chọc như thế, đúng là không còn nhân tính.


Đột nhiên phát hiện, gia gia còn tốt hơn bọn họ gấp một vạn lần, ít nhất cho tới bây giờ gia gia chưa từng hại qua người trong nhà.
Bất quá Đông Môn Trí Bác đã đi thăm dò tình huống Đông Môn Chí.
Lập tức cầm một viên thuốc đút cho Đông Môn Chí, gọi đệ tử phía sau khiêng Đông Môn Chí đi.


Đông Môn Chí bị thương rất nặng, ngũ tạng lục phủ đều bị lệch vị trí, không tĩnh dưỡng mấy năm, căn bản không có cách nào khỏi hẳn.
Đứa cháu ngoại này mạnh đến cỡ nào?
Ngay cả Đông Môn Trí Bác đều không thể phán định.
Dạ Côn nghe nói như thế, hướng phía mọi người hỏi qua:


- Các ngươi đồng ý với lời nói vừa rồi của y sao?
Có đồng ý hay không, không phải những đệ tử này có thể nói.
- Được rồi Dạ Côn, bớt tranh cãi.
Đông Môn Trí Bác một bên thấp giọng nói ra.


Dạ Côn rất là hiếu kỳ, ông ngoại đến cùng có thái độ gì, tốt nhất các ngươi nhất trí thái độ.
Như vậy Côn ca ra tay, cũng sẽ không mềm lòng!
Đông Môn Khổng nghe ra ý tứ của lão tam, xem ra lão tam là định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Như vậy sao được!


- Gia chủ, ngươi xem việc này nên xử lý như thế nào?
Đông Môn Khổng hướng phía Đông Môn Trí Bác chắp tay hô, nhất là câu gia chủ kia, đặc biệt nặng.
Tựa hồ đang nhắc nhở Đông Môn Trí Bác, ngươi chính là gia chủ Đông Môn gia.


Ngươi có thể bao che ngoại tôn của ngươi, thế nhưng gia quy ngươi không thể phá. Bằng không chính là hủy đi tiền đồ Đông Môn gia, hủy đi danh tiếng của Đông Môn gia.
Đông Môn Trí Bác làm sao không nghe ra, vẻ mặt lập tức âm trầm.
Lão đại!!!


Nhưng vào lúc này, một phu nhân mang theo tiếng kêu thê lương chạy tới, bên cạnh còn có một tên nam tử đỡ nàng.
Tên nam tử này tên là Đông Môn Ngọc, là nhi tử của Đông Môn Chí, nữ tử bên cạnh là thê tử của y, khóc rất thảm, dù sao nhi tử đã chết.


Lúc này Đông Môn Ngọc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Đông Môn Mộng cùng Dạ Côn.
- Con của ta.


Nữ nhân chạy đến trung ương mã trường, quỳ trên mặt đất tìm, cuối cùng hô hào tên Đông Môn Lăng, không khí thê lương lây nhiễm đệ tử Đông Môn gia xung quanh, lập tức cảm giác Dạ Côn là người xấu việc ác bất tận, xứng với cái đầu trọc, đúng là tuyệt phối.


Phu nhân ngửa mặt lên trời gào thét, đột nhiên chỉ Đông Môn Mộng khẽ hô.