Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 480: Đến Kiếm Sơn

Vuốt mèo trực tiếp chạm vào đùi Thánh Thiên Thành.
A!!!
Thánh Thiên Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên, tên đầu trọc không biết xấu hổ này, đã nói không thương tổn y, lại để một con mèo tới làm thay.


- Được rồi, ta đã thực hiện nguyện vọng của ngươi, hiện tại có phải đến phiên ngươi thực hiện nguyện vọng của ta không.
Dạ Côn khẽ cười nói, bất quá ở trong mắt Thánh Thiên Thành, đây là nụ cười của ma quỷ.
- Thánh Thiên gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thánh Thiên Thành hung dữ nói ra.


- Há, biết, lại bồi y một thoáng, miệng vẫn còn cứng rắn.
Phệ Nguyên Thú lại đâm xuống, phảng phất đang nói, nhìn xem, chỉ cần ta đâm ngươi liền xong việc.
- A!!! Thánh Thiên gia sẽ báo thù cho ta!!! Cho dù các ngươi giết ta, ta cũng sẽ không tiết lộ tin tức Thánh Thiên gia cho các ngươi!!!
Dạ Côn im lặng, thấp giọng nói ra:


- Ta cũng không bảo ngươi tiết lộ bí mật Thánh Thiên gia cho ta.
- Hả?
Thánh Thiên Thành sửng sốt một chút.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, Kiếm Sơn đi như thế nào.
Thánh Thiên Thành:......
Đậu xanh, còn tưởng rằng ngươi muốn biết bí mật Thánh Thiên gia, nguyên lai chỉ muốn biết đường đến Kiếm Sơn.


Hại được bản công tử bị đâm hai lần.
- Không nói đúng không, Phệ Nguyên Thú, đâm!
- Ta nói, ta nói...
Chuyện có bao lớn cơ chứ, có cần phải...
- Rất tốt.
Dạ Côn rất hài lòng.
Thế nhưng Phệ Nguyên Thú lại đâm xuống.
A!!!!!!
- Các ngươi không giữ chữ tín!


- Ách... có đôi khi con mèo này không dễ quản, mặc kệ nó đi, ngươi mau nói đường đến Kiếm Sơn, bằng không nó lại đâm xuống tiếp đấy.


Thánh Thiên Thành đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, lấy cường độ thân thể của mình, thế mà bị vuốt mèo đâm thủng, quả thật không thể tưởng tượng được.
Xem ra con mèo này, không phải mèo bình thường.
- Kiếm Sơn tại dĩ đông Thiên Trạch.
Dạ Côn dừng một chút, nhẹ nói ra:


- Được rồi, vẫn là ngươi dẫn đường một chuyến đi, miễn cho ta quanh co lòng vòng.
- Không thành vấn đề.
Thánh Thiên Thành không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, dù sao hiện tại Kiếm Sơn cũng tính là người một nhà, tên đầu trọc này đang chủ động tìm chết.


Đến lúc đó tới Kiếm Sơn, liền trực tiếp chơi chết tên đầu trọc này!
Dạ Côn cùng Diệp Lưu đi sang một bên.
- Tỷ phu, lần này đi Kiếm Sơn, phải chú ý an toàn, Kiếm Sơn tựa hồ không dễ đối phó.
Diệp Lưu lo lắng nói ra, dù sao chỉ có hai người.
Dạ Côn nhẹ nhàng ôm Diệp Lưu, cười nói:


- Có ta ở đây, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Lưu Nhi yên tâm đi.
- Tỷ phu, vừa rồi ta nhìn ngươi... rất giống Ngân Sắc Nam Nhân, tỷ phu có quan hệ với Ngân Sắc Nam Nhân sao?
Diệp Lưu đột nhiên tò mò hỏi.


Chuyện này khiến Dạ Côn hơi sững sờ, vừa rồi cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, thế mà bị Lưu Nhi đã nhìn ra.
Nhìn ra liền nhìn ra, đây cũng không phải chuyện gì xấu.
- Lưu Nhi thật là thông minh.
Dạ Côn sờ sờ cái mũi nhỏ của Diệp Lưu, rất đáng yêu.
Diệp Lưu hơi kinh hô một tiếng:


- Tỷ phu, ngươi thật chính là Ngân Sắc Nam Nhân?
- Thế nào, nàng không tin?
- Không, ta chỉ hơi kinh ngạc.
- Đây chính là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, không thể nói cho người khác biết, bằng không thì tỷ phu đánh nàng a ~
- Ừm, ta biết rồi, thế nhưng tỷ phu, ngay cả tỷ tỷ cũng không thể nói sao?


Diệp Lưu ngửa đầu nhìn Dạ Côn, hoang mang hỏi.
- Về sau ta sẽ tìm một cơ hội nói, cho tỷ tỷ nàng một kinh hỉ.
Đây cũng không phải kinh hỉ, đây chính là chuyện kinh dị.
- Được, nghe tỷ phu an bài.
- Lưu Nhi thật nghe lời, còn nghe lời hơn tỷ tỷ của nàng.
- Thật sao?
- Đương nhiên.


Diệp Lưu lộ ra nụ cười nhu hòa, bị Côn ca thành công trêu chọc.
Đúng là quá đơn giản, Côn ca chưa dùng đến mấy lời tâm tình đây.
Hai người đưa lưng về phía Thánh Thiên Thành.
Lúc này Thánh Thiên Thành một mặt kinh khủng, con mèo ở trước mặt, không phải... nó là một con quái vật!


Phệ Nguyên Thú đang ɭϊếʍƈ mặt Thánh Thiên Thành, nhưng mặt của Phệ Nguyên Thú đã thay đổi.


Toàn bộ đầu tựa hồ biến thành miệng rộng, từng dãy răng nanh mang theo mùi máu tươi, đầu lưỡi ba nhánh phảng phất đang tẩy lễ khuôn mặt của Thánh Thiên Thành, khiến gương mặt Thánh Thiên Thành đầy nước bọt, chính là loại vô cùng tanh hôi kia.


Lúc Dạ Côn cùng Diệp Lưu quay đầu đi qua, Phệ Nguyên Thú liền khôi phục lại.
Meo ~
Thánh Thiên Thành bị dọa đến một mặt si ngốc, hai mắt trống rỗng.
- A, sao lại thế này? Tên Thánh Thiên gia này, trên mặt chảy rất nhiều nước miếng a.
Dạ Côn tò mò hỏi.
Diệp Lưu âm u nói ra:


- Hình như y vừa bị thứ gì đó hù dọa.
- Không phải chứ, thảm như vậy? Hai mắt vô thần, Phệ Nguyên Thú, đâm y một phát, mau giúp y hồi thần.
Thánh Thiên Thành lập tức lấy lại tinh thần:
- Không cần đâm, các ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói... để con mèo này cách ta xa một chút!!!


Dạ Côn nghi hoặc nhìn Phệ Nguyên Thú, phảng phất đang hỏi, vừa rồi ngươi dùng biện pháp gì, dọa y thành bộ dạng này?
Nếu đối phương đã chủ động bàn giao, Dạ Côn liền hiếu kỳ hỏi:
- Thánh Thiên gia các ngươi ở đâu? Hẳn không phải ở Thiên Trạch đi.


- Thánh Thiên gia chúng ta tọa lạc tại Thiên Cương.
- Thiên Cương ở đâu?
- Thiên Cương ở phía tây Huyền Nguyệt đại lục.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi:
- Kiếm Sơn ở phía đông, Thánh Thiên các ngươi ở phía tây, cách xa như vậy, tại sao các ngươi lại phải thông gia?


- Đây là gia tộc an bài.
- Các ngươi tốt xấu gì cũng là Cổ tộc, còn cần dựa vào thông gia tới tăng cường thực lực sao?
Dạ Côn đưa ra nghi hoặc trong lòng, đã ngưu bức như vậy, thông gia cũng chưa chắc có thể nâng cao một bước.


Cho nên Dạ Côn cảm thấy, thông gia không phải chủ yếu, khẳng định có bí mật không thể cho ai biết.


- Cổ tộc cũng cần sinh tồn, nếu như không bảo trì thực lực mạnh mẽ, gia tộc khác liền sẽ thay vào đó, tựa như nữ hoàng Linh Đô, thực lực nàng bất phàm, hơn nữa có thể khống chế phi thú, toàn bộ Thiên Trạch, ngoại trừ Kiếm Sơn có thể ngăn chặn nàng, căn bản không còn ai có thể.


- Nói như vậy, Cổ tộc các ngươi cũng sợ bị thay thế, vì vậy mới thông gia sao?
Dạ Côn vẫn chưa tin, cái tên này nhất định không có nói thật.
Dạ Côn âm u quát:
- Đâm y!
- Khoan khoan khoan!!!
Thánh Thiên Thành lập tức ngăn cản hành vi điên cuồng này.


- Cổ tộc có thể sừng sững không ngã nhất định có nguyên nhân, Kiếm Sơn Đông Môn cùng Thánh Thiên gia chúng ta ngoại trừ thông gia, còn trao đổi một kiện đồ vật vô cùng trọng yếu, thông gia chính là vì trao đổi, chỉ là trao đổi món đồ gì thì ta thật không biết.


Nhìn dáng vẻ Thánh Thiên Thành, Dạ Côn cảm thấy y cũng không giống như đang nói láo, dù sao chuyện này cũng do cao tầng quyết định, đám tiểu bối sao có thể biết được.
Bất quá Dạ Côn có thể kết luận, món đồ vật này rất quan trọng với Kiếm Sơn, bằng không sao lại có thể hy sinh mẫu thân của mình đây?


Vừa nghĩ tới mẫu thân ở nhà bị khi dễ, trong lòng Dạ Côn liền khó chịu, Dạ Côn đã sớm xem Đông Môn Mộng như mẹ ruột, nhất định sẽ toàn lực nghĩ cách cứu viện.
Đoàn người một đường bay về phía đông, thẳng tới Kiếm Sơn.


Chín ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Thánh Thiên Thành, bọn họ rốt cục đã tới Kiếm Sơn, đoạn đường này thật không dễ dàng.