Lúc này Hoa Sa La trong nháy mắt bị một cỗ uy áp cường đại bao phủ, trong lòng chấn động vô cùng.
Thực lực tên đầu trọc này mạnh như thế?
Dưới uy áp mạnh mẽ, mình thế mà vô phương nhúc nhích!
Nếu như trực tiếp ăn một quyền này, chỉ sợ sẽ tan thành mây khói.
Càng quan trọng hơn chính là, một quyền này xuống, hoàng cung của mình sẽ thật biến thành bình địa.
- Công tử, sao ngươi lại đối xử với bản hoàng như thế?
Hoa Sa La hạ giọng nói ra, trong giọng nói mang theo ủy khuất.
Dạ Côn chăm chú nhìn Hoa Sa La, trầm giọng nói:
- Đây là ngươi bức ta!
- Bản hoàng nào có bức ngươi, ngươi không muốn, chẳng lẽ bản hoàng còn có thể tàn nhẫn ép buộc không nói đạo lý sao?
Nghe đến đó, Dạ Côn cũng biết Hoa Sa La có ý nhả ra.
Uy áp ngưng tụ dần dần tan đi:
- Nữ hoàng, nói sớm đi.
- Công tử dã man như thế, bản hoàng thật ghét ngươi a ~
Hoa Sa La nũng nịu nắm bắt lan hoa chỉ, khiến Dạ Côn sợ run cả người.
Phi thú trên không dần dần tán đi, đây cũng là tín hiệu Hoa Sa La nhận thua, Dạ Côn cũng thu hồi lực lượng của mình.
- Nữ hoàng, đã đắc tội.
Dù sao ở chỗ của người khác hung hăng càn quấy, còn một quyền đánh sập chủ điện người ta, ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng.
Hoa Sa La vừa rồi cũng sợ hoàng cung của mình bị hủy, nếu như là ở bên ngoài, nàng cũng muốn thử lĩnh giáo Dạ Côn một phen.
Hoa Sa La yêu kiều hừ một tiếng:
- Công tử, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi tên gì, hẳn không phải là người Thiên Trạch.
Thế mà muốn nghe ngóng tin tức của Côn ca, khẳng định là muốn báo thù.
- Vô danh tiểu tốt mà thôi, nữ hoàng chớ có quải niệm.
- Công tử thật là tàn nhẫn với bổn hoàng, ngay cả tên cũng không lưu lại.
Hoa Sa La u oán nói ra, trong lòng thật có ý nghĩ trả thù.
Cung điện của bản hoàng, há để cho ngươi muốn hủy liền hủy!
Dạ Côn cười khan vài tiếng, có quỷ mới rơi vào bẫy của ngươi.
Hoa Sa La tiếp tục hỏi:
- Công tử không nói thì thôi, vậy tối thiểu công tử cũng nên nói cho bản hoàng, ngươi mang người Thánh Thiên gia đi làm gì? Chẳng lẽ công tử có thù với Thánh Thiên gia?
- Có thù? Cũng xem như thế đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Chỉ thấy Hoa Sa La yêu kiều cười một tiếng:
- Công tử nói sớm đi, ta cũng không quen nhìn người Thánh Thiên gia.
- Như thế à, vậy thì thật đúng là một hồi hiểu lầm.
Thánh Thiên Thành không chịu nổi, hai người các ngươi thật quá dối trá, hận không thể lộng chết đối phương, còn làm bộ dáng cùng chung chí hướng.
- Không bằng công tử lưu lại ăn một bữa cơm?
- Không được không được, thời gian không còn sớm, bất quá vẫn phải cám ơn nữ hoàng khoản đãi.
Dạ Côn chắp tay, nữ hoàng này thật phí hết tâm tư muốn biết nội tình của mình, mình phải cẩn thận mới được.
Hoa Sa La bất đắc dĩ than nhẹ:
- Nếu công tử đã quyết định, vậy bản hoàng cũng không ép ở lại.
- Đa tạ nữ hoàng, Lưu Nhi, chúng ta đi thôi.
- Ừm.
Dạ Côn xuất ra thảm bay, ba người một mèo rất nhanh liền tan biến ở trong mắt Hoa Sa La.
Mà Hoa Sa La nguyên bản nở nụ cười dần dần thu liễm, ánh mắt tràn ngập sát ý.
- Người đâu!
Hoa Sa La lạnh giọng khẽ kêu.
- Nữ hoàng!
- Đi! Điều tra người vừa rồi, bản hoàng phải biết toàn bộ tin tức liên quan đến hắn!
- Vâng!
Nhìn chủ điện bị phá hủy, Hoa Sa La tức giận không thôi, đầu trọc đáng chết! Bản hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Món nợ này, ta sẽ tính sổ với ngươi!
Trong lúc Hoa Sa La âm thầm thề, bên cạnh không xa đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen.
Chuyện này khiến Hoa Sa La sầm mặt, lập tức nhảy lùi lại.
Chỉ thấy từ trong vòng xoáy màu đen đi ra một cái hắc ảnh.
Hắc ảnh có hình người, cho người ta một cỗ cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Là ai? Ma tộc?
Hoa Sa La lạnh giọng chất vấn, đạo lực trong cơ thể điên cuồng phun trào, nguyên bản phi thú tán đi lập tức lại ngưng tụ tới, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Hắc ảnh từ tốn nói:
- Nữ hoàng đừng vội, tại hạ cũng không có ác ý, ta là tới giúp nữ hoàng.
- Giúp ta?
- Đúng vậy, vừa rồi không phải nữ hoàng muốn tình báo của đầu trọc sao? Vừa vặn ta có.
Hắc ảnh từ tốn nói.
Hoa Sa La chậm rãi buông xuống tư thế công kích, hỏi:
- Ngươi là kẻ địch của tên đầu trọc kia?
- Kẻ địch? Không kém bao nhiêu.
- Đầu trọc kiêu ngạo như vậy, có kẻ địch cũng là chuyện bình thường.
Hắc ảnh nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Bởi vì cái gọi là, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, không phải sao?
- Đúng vậy!
- Tốt, xuất hiện chính là muốn nói cho ngươi biết, tên đầu trọc này gọi Dạ Côn, hắn tới từ Thái Kinh.
Hắc ảnh bình tĩnh nói ra.
Hoa Sa La nghe xong hơi nhíu mày ngài:
- Thái Kinh? Đông U Thái Kinh
- Đúng vậy, Đông U Thái Kinh Dạ gia, lúc này là Thái Kinh đế hoàng.
Hoa Sa La nghe xong cũng cười khẽ một tiếng:
- Thật sự là không nghĩ tới, hoàng thất Đông U Thái Kinh chạy đến Thiên Trạch ta giương oai! Còn hủy cung điện của bản hoàng! Thái Kinh! Thái Kinh! Dạ Côn!
- Tin tức đã đưa đến, tại hạ đi trước.
- Sao ta biết ngươi không có gạt ta?
Hoa Sa La chất vấn.
Hắc ảnh dừng một chút:
- Biết vì sao hắn trói người Thánh Thiên gia lại không?
- Vì saoì?
- Bởi vì hắn muốn đi Kiếm Sơn, cần một người chỉ dẫn.
- Đi Kiếm Sơn làm gì?
- Cứu mẹ.
- Cứu mẹ? Mẹ của hắn là ai?
- Đông Môn Mộng.
Sau khi hắc ảnh nói xong, liền bước vào bên trong vòng xoáy màu đen, theo vòng xoáy tan biến, hắc ảnh phảng phất giống như chưa từng xuất hiện qua.
Lưu lại Hoa Sa La một mặt khϊế͙p͙ sợ.
Kiếm Sơn Đông Môn Mộng!
Đã có nhi tử!
Hơn nữa lần này tới là tới cứu mẹ, phá hư Đông Môn cùng Thánh Thiên thông gia.
Tên đầu trọc này, mục đích của chúng ta nhất trí.
Thế nhưng món nợ hủy cung điện vẫn phải muốn tính toán. Nếu như bồi bản hoàng một đêm, có lẽ bản hoàng sẽ không trách tội ngươi.
Thê tử Côn ca đều không bồi, làm sao có thể chứ.
Lúc này Dạ Côn đã rời khỏi Linh Đô, hạ xuống bên cạnh một cái hồ nước.
Mà Thánh Thiên Thành bị Diệp Lưu trói gô, loại dây thừng này... Thánh Thiên Thành cũng không có cách nào cởi ra.
Dạ Côn đứng chắp tay, nhìn chằm chằm Thánh Thiên Thành.
Mà Thánh Thiên Thành tựa hồ có chút e ngại thực lực Dạ Côn, vừa rồi cũng có thể cảm giác được, hiện tại nghĩ lại mà sợ, trước mặt nữ hoàng còn kiêu ngạo như vậy, nếu khi đó nữ hoàng cũng bạo tẩu, vậy cái mạng nhỏ này thật không còn rồi.
- Thánh Thiên Thành.
Dạ Côn trầm giọng hô.
- Ngươi muốn làm gì?
Thánh Thiên Thành tận lực khống chế lại nội tâm kinh hoảng, trầm giọng hỏi, chẳng qua là trong giọng nói mang theo âm thanh rung động, rõ ràng hiện tại y rất khẩn trương sợ hãi.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Không cần khẩn trương, ta sẽ không tổn thương ngươi.
- Ta không tin!
Dạ Côn cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, đối phương thế mà đưa yêu cầu, chúng ta có nên thỏa mãn yêu cầu vô lý này của đối phương không?
- Phệ Nguyên Thú, vậy chúng ta liền thỏa mãn y một thoáng.
Phệ Nguyên Thú nâng bước chân, chậm rãi tới, trong lòng Thánh Thiên Thành không hiểu sợ lên:
- Các ngươi muốn làm gì? Không phải nói không tổn thương ta sao? Các ngươi thế mà gạt ta!!!
Phệ Nguyên Thú đi đến bên cạnh Thánh Thiên Thành, duỗi ra móng vuốt!
Xoạt!
Chỉ thấy vuốt mèo tản ra ánh bạc, Phệ Nguyên Thú lè lưỡi, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt của mình.
Sau đó...