Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 442: Yến Tiệc (2)

Dạ Trùng bên cạnh cũng giống như vậy, phá lệ bình tĩnh, có đôi khi sẽ còn đi đến chỗ phó tướng bên cạnh nói hai câu.
Mọi chuyện đều diễn ra hết sức suôn sẻ.
Mọi người dần dần hướng tới Quan đài, tất cả chỗ ngồi đều có ghi tên, chỉ cần tìm đến tên rồi ngồi xuống là được.


Nếu là lúc trước, nhất định sẽ theo phẩm cấp chức quan tới định, thế nhưng lần này lại không có dựa theo chức quan để phân chia.
Bởi vì Dạ gia đều ngồi cùng một chỗ, cho dù là Dạ Tần cũng như thế.
Ngồi ở vị trí đầu bên trái là Dạ Tư Không, thứ hai là Dạ Trùng, Dạ Minh, Dạ Dương.


Bên cạnh là Dạ Côn cùng Dạ Tần, phải biết, đây chính là hàng thứ nhất.
Quan phẩm của Dạ Côn cùng Dạ Tần có thể nói là thấp nhất toàn trường, thế nhưng Thánh Nhân lại an bài như vậy.
Sau lưng hai huynh đệ chính là thê tử.


Ngồi ở phía đầu bên phải chính là Thương Minh, thứ hai là Du Hạo Nam, sau đó là Bùi Thiên cùng Quan Thanh, tiếp đến là Trưởng Tôn Thản cùng Trưởng Tôn Tuấn Hiền.


Đối với vị trí đầu tiên ở bên phải là Thương Minh, an bài như thế thật khiến mọi người không nghĩ tới, dựa theo đạo lý mà nói, vị trí đó hẳn nên để cho Hữu Tướng mới đúng.
Ngay cả Du Hạo Nam cũng rất kinh ngạc, trong lòng đang trầm tư, chẳng lẽ mình bị phát hiện?
Không thể nào.


Thế nhưng vị trí chỗ ngồi vô cùng quan trọng, từ vị trí có thể đoán được Thánh Nhân có ý gì.
Lúc này, tất cả mọi người ngồi xuống, lẳng lặng chờ Thánh Nhân đến.
Tào công công đứng ở trên bậc thang, cầm phất trần trong tay, dùng giọng hầu nông hơi khàn hô:
- Thánh Nhân giá lâm!


Trưởng Tôn Ngự chậm rãi đi đến, thoạt nhìn không có gì không ổn, dáng vẻ vô cùng thân hòa, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Mọi người đứng dậy, chắp tay hô:
- Thánh Nhân vạn phúc!
Trưởng Tôn Ngự đứng ở trước vương tọa, nhìn quần thần cười nói:


- Chư vị ái khanh, tối nay không cần đa lễ, tối nay, không có Thánh Nhân, không có hạ thần, chỉ có huynh đệ tỷ muội!
Mọi người nhất thời chắp tay hô:
- Thánh Nhân công đức vô lượng!!!
Theo Trưởng Tôn Ngự ngồi xuống, mọi người cũng lập tức ngồi xuống.


Trưởng Tôn Ngự duỗi tay nắm chặt chén rượu, thị nữ bên cạnh cung kính rót rượu, thấy động tác của Thánh Nhân, mọi người cũng rót đầy chén rượu.


- Chư vị, gần đây Thái Kinh phát sinh rất nhiều chuyện, Ma tộc đột kích, Ngũ Nhạc xâm phạm, vô số tướng sĩ chết trận sa trường! Bọn họ đều là dũng sĩ của Thái Kinh, chén rượu này, kính những tướng sĩ hy sinh thân mình cho Thái Kinh!
- Kính tướng sĩ!
Mọi người nâng chén rượu trong tay lên, quát.


Uống xong chén rượu này, thị nữ lần nữa rót rượu cho Trưởng Tôn Ngự, Trưởng Tôn Ngự lên tiếng nói ra:


- Nhưng ta Thái Kinh có Thương Khung phù hộ, mặc dù bị xâm phạm với quy mô chưa từng có, nhưng Thái Kinh còn có Dạ gia quân, còn có Dạ gia làm gốc cổ thụ chống đỡ sống to gió lớn, chén rượu này, kính Dạ gia!
Trưởng Tôn Ngự vừa dứt lời, trong lòng mọi người liền chìm xuống, Thánh Nhân có ý gì?


Đến cùng là một loại ám phúng, hay là...
- Kính Dạ gia!
Uống xong chén rượu này, Dạ Tư Không chắp tay nói ra:
- Lão thần không dám nhận, Thánh Nhân.
- Tư Không cớ gì nói ra lời ấy, nếu như không có Dạ gia, chỉ sợ đại quân Ngũ Nhạc đã đứng ở trước mặt bản hoàng.


Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói.
- Lão thần cũng là làm tròn chức trách, thật sự không dám nhận hồng phúc của Thánh Nhân.
- Bản hoàng nói được, là được! Tư Không, buổi tối hôm nay buông lỏng một chút, Thái Kinh sau này còn cần Tư Không.


Lời nói của Trưởng Tôn Ngự không chỉ khiến Dạ Tư Không sững sờ, ngay cả văn võ bách quan cũng sửng sốt một chút, không đúng... hiện tại không phải nói như thế.
Chẳng lẽ Thánh Nhân không có ý định truy cứu Dạ gia? Tiếp tục như vậy, Dạ gia không phải sẽ lớn mạnh hơn sao?


Du Hạo Nam cũng hy vọng thấy cục diện như vậy, dù sao Thánh Nhân không có việc gì là tốt nhất.
Mà Thương Minh không lại hy vọng thấy cục diện như vậy.
Dạ Côn ngồi yên lặng, không có phát biểu ý kiến.


Dạ Tần nhìn đại ca ngồi bên cạnh một chút, cảm thấy buổi tối hôm nay đại ca là lạ? Chẳng lẽ áp lực quá lớn?
Không thể nào.
Sau khi Trưởng Tôn Ngự nói xong liền tiếp tục nói:


- Thái Kinh không chỉ cần Tư Không, còn cần các vị đang ngồi, không có các ngươi, liền không có Thái Kinh hôm nay, chén rượu này, mời các ngươi!
Mọi người lập tức chắp tay, mà Trưởng Tôn Ngự uống một hơi cạn sạch, lập tức chậm rãi ngồi xuống.


Trưởng Tôn Nhị nhìn phụ thân, hơi hơi nhăn mày, chỉ hy vọng phụ hoàng có thể không trở mặt với Dạ gia, đây không phải cục diện tất cả mọi người muốn nhìn thấy.


- Bản hoàng còn muốn khen ngợi Quan Thanh, trong trận chiến với Ma tộc, Quan Thanh chiến đấu anh dũng đáng để tất cả mọi người học tập, không sợ tà ác, đây mới là phẩm chất con dân Thái Kinh.
Quan Thanh đứng dậy, chắp tay nói ra:
- Thần không dám nhận, thần chỉ làm chuyện một người Thái Kinh nên làm mà thôi.


- Quan Thanh, bản hoàng rất tán thưởng ngươi, đặt ngươi ở trong học viện quả thật là đại tài tiểu dụng, sau này vào triều nhậm chức.
Trưởng Tôn Ngự trực tiếp hạ lệnh, mệnh lệnh như vậy không cách nào chống lại.
Từ chối chính là kháng chỉ.
Bùi Thiên bên cạnh khẽ cau mày.
- Thần tuân chỉ!


Quan Thanh chắp tay nói ra.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Bùi Thiên vừa cười vừa nói:
- Viện trưởng sẽ không trách bản hoàng cướp người chứ?
- Không dám.
Bùi Thiên cũng không đứng lên, chẳng qua là chắp tay nói ra.


Dạ Tần rất buồn bực, vị viện trưởng này rốt cuộc là ai, thế mà có thể ngưu bức như vậy.
Trưởng Tôn Ngự dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Dạ gia bên này, cười nói:


- Nghe nói lần này Dạ Vương Gia mang theo nhi tử cùng thủ hạ, nổi giận chém ba tên năm giữ Thần Kiếm, thật khiến cho bản hoàng cảm thán không thôi, sau này Thái Kinh có các ngươi, bản hoàng cũng không cần lo lắng.
Dạ Minh đứng dậy, mà Dạ Côn nhìn thấy Dạ Minh đứng lên, cũng cùng đứng theo.


- Thái Kinh có Thánh Nhân, tự nhiên bình yên vô sự.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
Hiện tại chỉ cần mọi người nghe thấy Thánh Nhân đối đáp với Dạ gia, trong lòng liền sẽ hơi hồi hộp một chút, đừng thấy hiện tại hỏi han ân cần, đến lúc hung ác lên, chỉ sợ sẽ náo đến mức long trời lở đất.


Trưởng Tôn Ngự cười cười, giơ tay lên, Tào công công bên cảnh ngửa đầu hô:
- Nhập tiệc!


Chỉ thấy các cung nữ bưng món ngon đi tới, mà ở trên hồ có một chiếc thuyền nhỏ đang chậm rãi lướt qua ánh trăng trong bóng nước đi tới, đứng ở phía trên chính là một vị phi tần, mặc dù thời tiết lạnh lẽo, nhưng vị phi tần kia lại chỉ mặc váy tơ, dáng múa xinh đẹp ở dưới ánh trăng vô cùng mông lung.


Lúc này trong lòng Dạ Dương có hơi nghi hoặc, Thánh Nhân có ý gì Chẳng lẽ cứ để yên như thế? Không đúng!
Nào chỉ là Dạ Dương, đoán chừng trong lòng tất cả mọi người đều đang suy đoán, mục đích Thánh Nhân làm như vậy là vì cái gì?


Chẳng lẽ chỉ đơn giản ăn một bữa cơm như vậy? Đây không giống với tác phong của Thánh Nhân.
Mọi người cũng nhìn về phía Dạ Côn, phát hiện tối hôm nay Dạ Côn có hơi an tĩnh.
Dù sao ngày đó ở trên triều, Dạ Côn phi thường sôi nổi, trực tiếp lừa dối Tả Tướng đến chết.


Nhưng buổi tối hôm nay, Dạ Côn có hơi khác thường.
Nhìn phi tần đang múa cách đó không xa, mọi người tựa hồ thả lỏng ra một chút, bắt đầu hưởng thụ lên.


Trong lúc mọi người đang hưởng thụ, từ trong quần thần có một nam tử trung niên bước ra, lúc này đi ra chính giữa, trực tiếp quỳ trên mặt đất, hung hăng dập đầu, lập tức chắp tay nói ra:
- Cầu Thánh Nhân cho phụ thân ta một cái công đạo!