Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 441: Yến Tiệc (1)

Trong hoàng cung Thái Kinh, yến tiệc đang được an bài, không khí vô cùng hân hoan, bọn thị trong cung nữ bận rộn vất vả, tới tới lui lui, trên mặt dào dạt nụ cười.
Đương nhiên, đa số đại thần đều biết, yến tiệc buổi tối hôm nay sẽ quyết định định hướng đi của Thái Kinh sau này.


Mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ sợ sau này Thái Kinh sẽ gặp khó khăn.
Mà ở trong Dạ gia, tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, cho dù đêm nay có thể là đêm cuối cùng ở Thái Kinh, nhưng khí thế không thể thấp được.


Sau khi Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên trang điểm ăn vận chỉnh chu, liền trở nên loá mắt vô cùng.
Mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi lại càng như thế, Dạ Côn nhìn thể tử của mình, cảm thấy rất có mặt mũi.
Diệp Lưu cũng không có đi, dù sao vẫn chưa thành hôn với Côn ca, cho nên Diệp Lưu có hơi... thất lạc.


Tối hôm nay Đông Môn Mộng cũng giống như biến thành người khác, Dạ Minh một bên mừng thầm, vợ của lão tử, đương nhiên sẽ không kém vợ của các ngươi.
Phụ tử ba người có chút ý tứ muốn so thê tử.
Nhưng nói đến số lượng, vẫn là Côn ca toàn thắng.
- Ta đi nhà xí một chút.


Dạ Côn ngượng ngùng cười nói.
- Đại ca, ngươi lại khẩn trương rồi.
Dạ Tần trêu đùa một tiếng.
- Làm sao có thể, đại ca ngươi lúc nào khẩn trương qua.
Dạ Côn nói xong liền đi về phía sân sau.
Mọi người cười cười, cũng không để ở trong lòng.


Rất nhanh, Dạ Côn đã trở về, ngượng ngùng cười nói:
- Để mọi người đợi lâu.
Dạ Minh thấp giọng nói ra:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần hơi ngưng lông mày, đi theo Dạ Minh lên xe ngựa.


Những người khác ngồi ở trong đại sảnh chờ tin tức, dĩ nhiên cũng chuẩn bị tốt việc tiến công hoặc là rút lui.
Bên trong tiếng hí của Bạch Vũ Mã, mọi người rời khỏi Dạ gia, đi tới hoàng cung cách đó không xa.
Lúc này Liệt Cốt từ tốn nói:
- Các ngươi nói buổi tối hôm nay sẽ như thế nào.


- Còn có thể thế nào, đương nhiên là đánh tới ngươi chết ta sống rồi.
Diệp Tử Tử đong đưa hai chân nhàm chán nói ra.
- Ta cảm thấy, Dạ gia sẽ xong đời.
Tuyệt Thiên lạnh nhạt nói ra, đúng là một lòng muốn Côn ca xong đời, không biết càng nghĩ như vậy, càng sẽ phát sinh chuyện kinh khủng à.


Liệt Cốt lắc đầu, hướng phía Diệp Tử Tử nói ra:
- Ngươi thấy Tuyệt Thiên có phải đang nằm mơ hay không?
- Nào chỉ là nằm mơ, ta thấy y bị bệnh không nhẹ.
Diệp Tử Tử đả kích không chút lưu tình.
Đều là người trong Thất Tông Tội, lúc này quan hệ vô cùng vi diệu.
- Chờ đấy.


Tuyệt Thiên không quan tâm nói ra.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ở bên cạnh nghe, biểu thị bất đắc dĩ, hiện tại chỉ có thể lẳng lặng chờ lấy.


Yến tiệc được tổ chức ở Đông Viện trong hoàng cung, bình thường nơi này đều dành cho Thánh Nhân cùng các phi tử ngắm cảnh, hoàn cảnh vô cùng ưu nhã, có hồ, có núi, còn có thanh liễu, trọng điểm là yến tiệc lần này đặt ở bên ngoài, không phải đặt ở trong phòng.


Mặc dù nhiệt độ có hơi thấp, nhưng nhìn tràng diện náo nhiệt, trong lòng cũng xuất hiện một dòng nước ấm, đã rất lâu hoàng cung không có náo nhiệt như vậy.
Tào công công đứng ở bên cạnh lớn tiếng kêu gào, khiến cho đám thị nữ xung quanh cẩn thận từng li từng tí.


Sân bãi lần này chính là Quan đài, trên bậc thang chính là nơi Thánh Nhân ngồi, dưới bậc thang, trước kia là chỗ dành cho phi tần ngồi, thế nhưng hôm nay lại chuẩn bị cho bách quan an vị.


Đối diện với Quan đài là một dãy hồ nước, trùng hợp là ánh trăng hôm nay lại sáng tỏ, phảng chiếu dưới bóng nước, khiến cho lòng người tốt đẹp.


Lúc này bách quan dồn dập tiến vào Đông Viện, bàn luận xôn xao, trên mặt cũng không có sự vui mừng, tương phản... sắc mặt bọn họ đầy vẻ lưỡng lự.
Thánh Nhân cùng Dạ gia, buổi tối hôm nay sẽ quyết một trận thắng thua, mình nên đứng ở bên nào đây?
Chọn Thánh Nhân, hay là chọn Dạ gia?


Nếu như đứng sai sẽ có hậu quả gì, nếu như Dạ gia thành công, vậy tiếp theo nhất định là một lần huyết tẩy.
Bọn họ không muốn mình bị dính vào trong hồi huyết tẩy kia, mà một vài quan viên có thâm giao với Dạ gia cũng khẩn trương không thôi.


Nếu như buổi tối hôm nay Dạ gia đổ, khẳng định sẽ bị liên lụy, chỉ có thể nói, buổi tối hôm nay, Dạ gia chỉ có thắng, mới có thể tìm được một đầu sinh lộ.


Bên trong đội ngũ, Hữu Tướng Du Hạo Nam vẫn luôn mỉm cười, mảy may không lo lắng, thân là chưởng viện Thiên La Viện, Thương Minh cũng ở trong đội ngũ đó, hai tay giấu ở trong tay áo, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút gợn sóng.


Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản cũng ở bên trong đội ngũ, chẳng qua là Trưởng Tôn Tuấn Hiền không có chí tiến thủ như trước kia, tương phản, Trưởng Tôn Thản vui vẻ không thôi.


Sau khi Tả Tướng ngã ngựa, toàn bộ công sức của Trưởng Tôn Tuấn Hiền đều biến thành bọt nước, căn bản không phải đối thủ của Trưởng Tôn Thản.
Khắp nơi bị xa lánh, tháng ngày không được thông thuận, sau này cũng chỉ có thể thành thành thật thật làm Vương Gia, vô phương lật bàn.


Bên trong đội ngũ còn có hai người Bùi Thiên và Quan Thanh, nguyên bản Bùi Thiên muốn trở lại An Khang châu, thế nhưng Thánh Nhân nói, chờ yến tiệc lần này kết thúc lại trở lại, Bùi Thiên cũng không có cách, chỉ có thể ở Thái Kinh chờ lấy.


Mà ở xung quanh cũng có rất nhiều người ăn mặc khôi giáp, phần lớn đều là phó tướng Dạ gia quân, lúc này sắc mặt nghiêm túc, có lẽ mới từ tiền tuyến trở về, trên người còn mang theo sát khí nồng đậm.


Những người này đừng nhìn chỉ là phó tướng, bọn họ đều có thực lực Kiếm Hoàng, chẳng qua là trong chiến trường, thực lực Kiếm Hoàng bị áp chế lại.
Theo bách quan đi vào, sau đó chính là đoàn người Dạ gia.


Do Dạ Tư Không dẫn đầu, phía sau là Dạ Trùng, Dạ Dương, Dạ Minh, sau lưng bọn họ chính là Dạ Côn cùng Dạ Tần, các nữ nhân đương nhiên đi ở phía sau nam nhân.
- Tư Không, từ lúc từ biệt đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Hữu Tướng Du Hạo Nam đã sớm dừng bước lại, đợi lấy Dạ Tư Không.


Dạ Tư Không khẽ cười nói:
- Hữu Tướng, từ lúc từ biệt đến giờ ngươi cũng không có vấn đề gì chứ.
- Còn phải chúc mừng Tư Không, tối nay nhất định được Thánh Nhân tán dương, Dạ gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong lời nói của Du Hạo Nam có ẩn chứa hàm ý.


- Hữu Tướng quá khen rồi, đây đều là chuyện hạ thần nên làm, phải làm tốt, làm không tốt, đó chính là thất trách.
- Ha ha ha, Tư Không nói rất đúng, Thái Kinh có Dạ gia, chúng ta đi ngủ cũng an ổn hơn mấy phần.
Du Hạo Nam cười to một tiếng, hướng phía bách quan bên cạnh hỏi thăm.


Các vị bách quan đương nhiên là gật đầu cười bồi, dù sao tình huống bây giờ không rõ, không tiện đắc tội.
Dạ Tư Không chắp tay:
- Các vị, cất nhắc.
- Tư Không quá khiêm tốn rồi, mời.
Du Hạo Nam nghiêng thân cười nói.


Kỳ thật từ khi đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên chết trận, làm lão thần, cũng chỉ còn lại Dạ Tư Không.
Cho nên Dạ Tư Không liền trở thành nhân vật dưới một người, trên vạn người.
Ở ngoài sáng, ngay cả Thương Minh cũng không dám nói lung tung.


Lúc này Dạ Côn lẳng lặng theo ở phía sau, cũng không có nói lời nào, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Vẻ mặt Dạ Tần lại hơi ngưng trọng một chút.


Mà Trưởng Tôn Nhị sau lưng Dạ Tần càng bối rối, dù sao buổi tối hôm nay phát sinh bất kỳ chuyện gì, đều không phải việc Trưởng Tôn Nhị muốn nhìn thấy.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đi sau lưng Dạ Côn, nhìn bóng lưng Côn ca, thỉnh thoảng vụng trộm đâm một cái, thật là quá nghịch ngợm.


Nhưng mà Côn ca cũng không có phản ứng gì, làm bộ như không có phát giác.
Lúc này Dạ Dương cũng không có bất kỳ động tác gì, cũng không có biểu hiện ra dị thường, hoàn toàn không khác gì lúc bình thường.