Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 439: Chuẩn Bị Yến Tiệc

Nếu như mắng nhiều, đến lúc đó thật làm ra chuyện ngu xuẩn thì biết làm sao bây giờ, hiện tại xem ra...
Đúng là đang làm chuyện ngu xuẩn, Dạ Dương à... ngươi thật đúng là quá ngu, cha ngươi cũng không có mắng sai.


Nguyên bản Trưởng Tôn Ngự còn chưa dám động thủ với Dạ gia, thế nhưng Dạ Dương phản bội, khiến Trưởng Tôn Ngự càng thêm tín niệm.


Nếu như Dạ gia không ngã, Thánh Nhân không có cách nào ăn ngon ngủ yên được, nhất là thân tín của mình đều đã bị Ma tộc diệt khiến cho Thánh Nhân ý vô cùng gấp gáp.
- Tào công công!
Trưởng Tôn Ngự hướng phía ngoài phòng hô.
Tào công công từ bên ngoài cung kính đi vào:


- Thánh Nhân.
- Ngày mai cử hành tiệc ăn mừng, cáo tri xuống.
- Vâng!
Ngày mai chính là ngày Dạ gia ngã xuống! Buổi tối hôm nay Trưởng Tôn Ngự vui vẻ không thôi... Tư Không à, không ngờ ngươi lại bị con của mình hố.
Trong lúc Trưởng Tôn Ngự đang mừng rỡ, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người xinh đẹp.


Đây là một nữ nhân, tướng mạo không thể nói mỹ mạo, nhưng cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, trọng điểm là đầu nàng mang mũ phượng.
Nàng chính là Thánh Hậu Thái Kinh.
Tố Vận!
Đây chính là thánh hậu chưa từng lộ diện.


Trưởng Tôn Ngự nguyên bản khẽ nhếch dần dần buông xuống.
- Chuẩn bị động thủ với Dạ gia?
Tố Vận đứng ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi, âm thanh rất bình thản, không giống như một thê tử nói chuyện với trượng phu.
- Đúng vậy.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói.


- Dạ gia không có dễ đối phó giống như ngươi nghĩ.
- Ta biết.
- Khuyên ngươi đừng động thủ vào lúc này.
Tố Vận âm u nói ra.
Trưởng Tôn Ngự cười một tiếng:
- Không động thủ vào lúc này? Vậy ngươi nói chờ khi nào mới động thủ?


- Hiện tại mật thám trong triều còn chưa có xuất hiện, ngươi lại động thủ với Dạ gia, vậy ngươi sẽ không còn bất kỳ trợ lực nào.
- Ta còn có Thương Minh!
- Thiên La Viện, nơi đó chỉ có thể hù dọa người không biết mà thôi, hơn nữa ngươi tin tưởng Thương Minh sao?
Tố Vận nhàn nhạt hỏi.


Trưởng Tôn Ngự nghe xong không nói.
- Bên cạnh ngươi không có một ai có thể tín nhiệm được, ngay cả Dạ gia cũng bị ngươi đẩy ra ngoài cửa.
- Đủ rồi! Chuyện của ta không tới phiên ngươi nói này nói kia!
Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, quay người hướng phía Tố Vận quát.


Tố Vận mặt không đổi sắc, nhẹ nói ra:
- Có Dạ gia, ngươi còn có thể uy hϊế͙p͙ được mấy người, Dạ gia không tại, vị trí này của ngươi liền sẽ biến mất.
- Cút!
- Cho ngươi một lời khuyên cuối cùng, hiện tại đừng động đến Dạ gia, ngươi sẽ hối hận.


- Lão tử sẽ không hối hận! Dạ gia! Ta động chắc rồi!
Có lẽ trước đó Trưởng Tôn Ngự còn đang do dự, nhưng từ khi Tố Vận đi ra nói những lời này, Trưởng Tôn Ngự càng kiên định tín niệm hơn, y muốn cho nữ nhân này nhìn một chút, nàng ngu xuẩn đến cỡ nào.
Tố Vận cười khẽ một tiếng:


- Đã ngươi quyết định như thế, ta cũng sẽ không ngăn cản, đừng hối hận là được.
Sau khi nói xong, Tố Vận liền dần dần tan biến.
Bành!
Chén trà bị Trưởng Tôn Ngự ném xuống đất.
Ngươi nói lão tử không được! Lão tử nhất định sẽ chứng minh cho ngươi thấy!


Bất quá Tố Vận nói vẫn có đạo lý, hiện trong triều không ổn định, có Dạ gia tọa trấn, Trưởng Tôn Ngự còn có thể khống chế, nếu như không có Dạ Tư Không, như vậy tên mật thám Hữu Tướng này liền có thể hô mưa gọi gió rồi.


Sáng sớm ngày thứ hai, thời gian tổ chức tiệc ăn mừng đã truyền ra. Cũng chính là đêm mai.
Nhưng mà ngoại trừ tiệc ăn mừng, Thái Kinh lại xuất hiện một luồng tin tức Thánh Nhân muốn mưu hại công thần.
Đều đang nói Thánh Nhân muốn mượn cây đao Ngũ Nhạc diệt trừ Dạ gia quân.


Tin tức này là do mấy phó tướng vừa mới trở về nói ra.
Dù sao đã lâu không có trở về, khẳng định sẽ cùng thân bằng hảo hữu ngồi xuống uống chút rượu, trêu chọc một thoáng, dĩ nhiên cũng không thiếu phần phàn nàn.


Liền nói hết lời nói ở trong lòng ra, dù sao trong lòng Dạ gia quân, bọn họ đều cảm thấy Thánh Nhân muốn diệt trừ mình.
Thái Kinh là địa phương nào, chỉ cần nghe thấy phong phanh, liền sẽ truyền khắp toàn thành.
Cho nên tin tức như vậy trong nháy mắt đã truyền ra.


Nhưng tin tức như vậy đối với Dạ gia mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt, sẽ chỉ khiến Thánh Nhân càng cảnh giác hơn, tưởng rằng Dạ gia ở sau lưng giở trò.
Trưởng Tôn Ngự một đêm không ngủ, nghe thấy tin tức như vậy liền nổi giận đùng đùng.


Ban đầu tâm tình rất tốt, thế nhưng sau khi Tố Vận tới, tâm tình lập tức giảm không ít, buổi sáng nghe thấy việc này, sắc mặt liền âm u khó chịu.
Cảm giác đây là Dạ Tư Không đang tạo thế.
Lão đầu tử đáng chết! Xem ra đã không kịp chờ đợi nữa, muốn ngồi lên vị trí của bản hoàng.


Nhưng nào có dễ như vậy!
Lần này bản hoàng chính là muốn dùng chiêu bắt rùa trong hũ.
Lúc này bên trong Dạ gia, tất cả mọi người đang cùng nhau ăn sáng.
Sắc mặt mọi người cũng không tốt đẹp gì, cảm giác mưa gió nổi lên, Thái Kinh sắp phải biến thiên.


Nhất là Trưởng Tôn Nhị, vô cùng lo lắng, cảm giác sự tình đã không có cách nào khống chế.
Nhưng lúc này mình cũng không thể vào cung hỏi ý của phụ hoàng, bằng không Dạ gia sẽ nghĩ mình là mật thám đi báo tin.


- Cha, buổi sáng hôm nay tin nhảm nổi lên bốn phía, Thánh Nhân lại chuẩn bị mở tiệc ăn mừng vào tối mai...
Dạ Tần lẩm bẩm một tiếng, thật không biết tối ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Không cần lo lắng, hiện tại còn chưa biết tình huống.


Chỉ sợ đánh chết Dạ Minh cũng không ngờ đến, Dạ Dương báo cáo hết mọi chuyện cho Thánh Nhân, Thánh Nhân đã quyết tâm muốn động thủ với Dạ gia.
- Các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Đông Môn Mộng lo lắng nói.


Dạ Minh dĩ nhiên biết, dù sao Thánh Nhân có bao nhiêu nội tình, hiện tại còn không rõ, nhiều nhất chỉ biết...
Trong tay Thánh Nhân có một thanh Thần Kiếm.
Chuyện khác liền không có một chút tin tức, nếu như thật va chạm, vẫn sẽ có chút nguy hiểm.


Dạ Côn cũng không cảm thấy nguy hiểm, chỉ cảm thấy không muốn để cho Thánh Nhân lưu lại tiếng thơm muôn đời.
Nếu như đại bá là hung thủ, Thánh Nhân cũng là đồng lõa, hai người đều không sai biệt lắm.
- Được rồi, mọi người ăn cơm đi, đừng nói mấy chuyện kia nữa, tối mai sẽ rõ ràng thôi.


Dạ Minh cười cười, hiện tại nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì.
Dạ Côn khẽ thở dài, đêm qua ngủ một giấc ngon lành, thế nhưng sau khi thức dậy, vẫn phải đối mặt với phiền toái.


Sau khi ăn xong, mọi người cũng không có ra cửa, ngồi ở trong đại sảnh thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, nhìn như dễ dàng, nhưng ai cũng biết... chẳng qua là không nói mà thôi.
Lúc này Dạ Côn gọi Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đến trước mặt.
- Côn ca, có chuyện gì?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tò mò hỏi.


Dạ Côn vỗ vỗ bả vai của hai người:
- Chuyện lần này các ngươi hẳn cũng biết, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm, các ngươi tốt nhất nên rời khỏi Dạ gia đi.
- Côn ca! Ngươi!!!
Nguyên Chẩn kinh hô g.


- Côn ca! Sao ngươi có thế nói như vậy! Lúc ngươi phong quang chúng ta đi theo ngươi, lúc ngươi mắc nạn chúng ta liền sẽ rời khỏi sao?! Ngươi nghĩ Phong Điền ta là người như thế sao?!
Phong Điền lập tức nổi giận.
Dạ Côn liền bối rối, sau đó cười nói:


- Không có việc gì, ta biết ý của các ngươi, nhưng nếu như Dạ gia thất bại, các ngươi cũng sẽ bị liên luỵ, còn có gia tộc của các ngươi.
Nguyên Chẩn trầm giọng nói ra:
- Côn ca, hiện tại chúng ta rời đi cũng vô ích, dù gì chúng ta cũng phải đi theo Côn ca ngươi.