Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 438: Lúc Oán Hận Bùng Nổ

Không thể nghĩ ra cách vãn hồi thế cục bị động này, Dạ Côn rất buồn rầu.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi dĩ nhiên phát hiện phu quân lo lắng, biết phu quân nhất định có tâm sự phiền não.
Trở lại trong phòng, Diệp Ly liền hiếu kỳ hỏi:
- Phu quân, làm sao vậy?


- Chúng ta vô cùng bị động, tiệc ăn mừng lần này, sợ là phải đánh một phen.
Dạ Côn cảm thấy vô cùng có khả năng, thế nhưng mình còn chưa khám phá hết đặc sắc ở Thái Kinh đây.
- Phu quân, ngươi đi nơi nào, chúng ta liền đi nơi đó, trời đất bao la, nhất định sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân.


Nhan Mộ Nhi ôn nhu nói.
Dạ Côn nắm chặt tay nhỏ của thê tử, nghiêm túc nói:
- Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, để cho các nàng an tâm sinh hoạt, thế nhưng phiền toái cứ luôn kéo đến không thôi, đã ủy khuất hai nàng rồi.
- Phu quân, đừng nói nữa, người ta cảm động rồi đây này.


Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra.
Dạ Côn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Mộ Nhi:
- Đi ngủ, dù gì việc đã đến nước này, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.
Dạ Côn quyết định phải ôm thê tử ngủ một giấc, chuyện ngày mai... ngày mai tính.
Lúc này trong hoàng cung.


Trưởng Tôn Ngự vừa mới đi ngủ, liền nghe thấy Tào công công bên ngoài hô lên:
- Thánh Nhân, bên ngoài có người cầu kiến.
- Đêm hôm khuya khoắt, là ai thế?
Trưởng Tôn Ngự rất không vui trả lời.
Tào công công cung kính hô:
- Là Dạ gia Dạ Dương.


Trưởng Tôn Ngự ngồi dậy, hơn nửa đêm, Dạ Dương tới làm gì?
Suy nghĩ một chút, Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, phủ thêm lớp áo:
- Cho vào.
- Vâng.
Trưởng Tôn Ngự ngồi ở một bên rót chén trà, lẳng lặng chờ Dạ Dương.
Rất nhanh, thân ảnh Dạ Dương đã xuất hiện.


- Thần, Dạ Dương tham kiến Thánh Nhân.
Dạ Dương cung kính hô.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên chén trà, trầm giọng nói ra:
- Nếu như không cho bản hoàng một cái tốt lý do, ngươi liền xong đời.


- Thánh Nhân, thần có việc muốn bẩm báo! Việc quan hệ đến mật thám Ngũ Nhạc đặt ở Dạ gia trong quân!
Nghe thấy chuyện này, Trưởng Tôn Ngự khẽ chau mày:
- Ừm, ngươi nói đi.
- Tên mật thám này chính là đại ca Dạ Trùng của ta!
Dạ Dương lạnh giọng nói ra, ánh mắt lóe qua một tia ngoan độc.


Trưởng Tôn Ngự nghe xong dừng một chút, lập tức nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy, nhìn Dạ Dương:
- Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Hiện tại ngươi đang báo cáo đại tướng quân, thủ lĩnh Dạ gia quân, y cấu kết Ngũ Nhạc?


- Đúng vậy! Đây cũng là lý do vì sao Ngũ Nhạc có thể biết được khi nào viện quân đến, mà viện quân lại không lấy được tình báo, tất cả đều bởi vì thủ lĩnh Dạ tướng quân Dạ Trùng phản Thái Kinh!
Trưởng Tôn Ngự nhíu chặt lông mày, vuốt cái trán, chậm rãi rục rịch.
- Dạ Dương.


- Có thần.
- Ngươi báo cáo đại ca ngươi, chuyện này đối với ngươi có chỗ tốt gì?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi, không có ai sẽ không cầu hồi báo.
Dạ Dương âm u nói ra:
- Ta không cầu bất kỳ hồi báo gì.
- Ngươi đến cùng muốn thứ gì?


Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Dạ Dương hỏi.
- Thần không muốn bất kỳ thứ gì.
Trưởng Tôn Ngự cười khẽ một tiếng:
- Dạ Dương, nơi này chỉ có bản hoàng và ngươi, sẽ không có ai biết.
- Thánh Nhân, thần còn một chuyện muốn nói.
- Nói đi.


- Đêm hôm này, phụ thân ta gọi Dạ Minh, còn có Dạ Côn, Dạ Tần về nhà thương nghị chuyện tạo phản như thế nào.
Dạ Dương nói toàn bộ chuyện tối nay ra.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong cười phá lên, chỉ Dạ Dương nói ra:


- Bản hoàng thật không nhìn ra, Dạ Dương ngươi lại có loại quyết đoán này, làm sao, ngươi thân là Dạ gia lão nhị, thế mà lại làm ra chuyện như vậy, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?
- Ta biết.


Dạ Dương nhẹ nói ra, phảng phất đã suy tính chuyện này thật lâu, cho nên hiện tại nói ra mới có thể bình tĩnh như thế.
Trưởng Tôn Ngự chậm rãi ngồi xuống, nói khẽ:
- Dạ Dương, tới ngồi, tâm sự với bản hoàng.
- Vâng.
Dạ Dương lập tức ngồi ở bên cạnh Trưởng Tôn Ngự.


- Nếm thử Ngưng Thần trà trong cung.
Trưởng Tôn Ngự tự mình châm trà cho Dạ Dương, Dạ Dương cũng không có tỏ ra khiêm nhường, vô cùng thản nhiên tiếp nhận.
Hiện tại ở trong lòng Trưởng Tôn Ngự vô cùng tò mò:
- Dạ Dương, tại sao ngươi lại nói ra, Dạ gia không tốt với ngươi sao?


- Là phụ thân của ta tàn nhẫn!
Dạ Dương nắm chén trà thật chặt, lạnh giọng nói ra.
- Tư Không? Ngươi hận Tư Không? Vì sao?


Trưởng Tôn Ngự thật không hiểu nổi, tàn nhẫn đến mức nào mới có thể đi tới nước này, dù sao đây chính là đại sự liên quan đến Dạ gia, hơn nửa đêm chạy tới mật báo.
Dạ Dương hơi nhấp một ngụm Ngưng Thần trà, từ tốn nói:


- Ta là đồ đần độn trong miệng phụ thân, đồ đần độn chính là tên mà phụ thân gọi ta, từ nhỏ đến lớn, phụ thân chỉ khen ngợi lão đại cùng lão tam, mà ta và lão tứ thường xuyên bị phụ thân trách cứ...


- Con ta chết rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, phụ thân lại lập tức đưa nhi tử của lão tứ vào Thái Kinh, thế nhưng con ta thi cốt chưa lạnh, phụ thân là thật không quan tâm! Ta đây lại có gì phải bận tâm!


Oán hận trong lòng Dạ Dương bùng nổ theo cái chết của nhi tử, qua nhiều năm như vậy, Dạ Dương một mực đi theo bên cạnh phụ thân, mà trên miệng Dạ Tư Không vẫn luôn treo lấy ba chữ đồ đần độn.


Dạ Dương cũng là người, mắng nhiều như thế, oán khí cũng sẽ dần dần tích lũy, đợi đến một ngày bùng nổ.
Quả nhiên, hôm nay đã bạo phát.
Trưởng Tôn Ngự thở dài một tiếng:


- Tư Không à, bốn đứa con trai của ngươi, thế mà không có một ai hướng về ngươi, Dạ Chiếu có lẽ là người hướng về ngươi nhất, thế nhưng y cũng đã chết.
- Dạ Dương, ngươi biết đây là tội gì không?


Trưởng Tôn Ngự nhàn nhạt hỏi, mưu phản, chính là tội tru di cửu tộc, kết cục tương tự như Tả Tướng.
Dạ Dương nhẹ nói ra:
- Ta biết, mặc dù ta mật báo, nhưng cũng không cầu sinh, ta sẽ chết cùng với Dạ gia.


- Dạ Dương, thật không ngờ ngươi con biết nghĩ như thế, nếu đã nói như vậy, đến lúc đó ngươi phải đứng là làm nhân chứng.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói.
- Vâng.
Trưởng Tôn Ngự dừng một chút, nói lần nữa:
- Chờ một chút.
- Thánh Nhân còn có gì phân phó sao?


Dạ Dương quay người cung kính nói ra.
- Mặc dù Tư Không cao tuổi, nhưng thực lực vẫn không thể coi thường, nơi này có chút Cấm Lực Tán, sẽ không chí mạng, ngươi để Tư Không ăn vào.
Trưởng Tôn Ngự lấy ra một gói bột màu trắng, đặt ở trong lòng bàn tay Dạ Dương.
Dạ Dương cung kính nói ra:


- Thánh Nhân yên tâm.
- Đi đi.
- Vâng.
Sau khi Dạ Dương rời đi, Trưởng Tôn Ngự cũng không có đi đi ngủ, mà là ngồi ở đó suy ngẫm...
Đột nhiên, Trưởng Tôn Ngự mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một tờ giấy, lập tức đưa lên ngọn đèn nhóm lửa.


Ánh sáng lập lòe soi rõ nội dung trên tờ giấy, trên đó viết Dạ Trùng chính là mật thám!
Xem ra Trưởng Tôn Ngự đã nhận được tình báo mình muốn, mà Dạ Dương lại đến xác nhận điểm này.
Nói thật, Trưởng Tôn Ngự cũng không nghĩ tới, mật thám lại xuất hiện ở trong Dạ gia.


Đây thật đúng là cơ hội trời cho.
Dạ gia mưu đồ bí mật tạo phản!
Nguyên bản còn không có chứng cứ, hiện tại đã có nhân chứng... Tư Không à... ngươi thật biết dạy nhi tử.
Trưởng Tôn Ngự vô cùng để bụng Dạ Tư Không.


Biết Dạ Dương thường xuyên bị Dạ Tư Không răn dạy, mắng là đồ đần độn, trước kia còn nói với Dạ Tư Không, đừng mãi mắng người khác ngu xuẩn.