Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 428: Nhất Kiếm Lưu

- Diêm Vương, hôm nay chúng ta đến điểm là dừng, hay là buông ra đánh?
Gương mặt hơi mập của Thạch Không run lên, đối mặt với Dạ Minh cũng không có chút khẩn trương, vô cùng tùy ý.
Dạ Minh khẽ cười nói:
- Cứ buông tay đánh đi, dù sao chúng ta đều muốn thắng.


- Ha ha ha, Diêm Vương nói đúng lắm, như vậy thì đánh tới chết mới thôi.
Thạch Không lộ ra nụ cười vui vẻ, Long Tuyền trong tay sôi trào.
Thế nhưng Dạ Minh cũng không có triệu hồi Thần Kiếm, mà là rút một thanh trường kiếm từ bên hông ra.
Nhìn thấy động tác của Dạ Minh, Thạch Không tò mò hỏi:


- Diêm Vương không có ý định dùng Thần Kiếm sao? Là đang khiêm nhường tại hạ sao? Nếu là như thế, vậy thật không cần, dù sao ta cũng không muốn khi dễ người.
- Không, ngươi dùng Thần Kiếm, ta dùng kiếm của ta, đó mới tính là công bằng.


Kiếm trong tay Dạ Minh phát ra tiếng khẽ kêu, tựa hồ mang theo khoan khoái vui sướng, mà Dạ Minh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm.
- Diêm Vương, đã sớm nghe nói công phu trang bức của ngươi không tệ, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thạch Không cười lớn một tiếng, rõ ràng là đang cười nhạo Dạ Minh.


Dạ Minh nhẹ nhàng vung trường kiếm lên, từ tốn nói:
- Diêm Vương ta đã sớm thối lui ra khỏi giới trang bức, nhìn cho kỹ, Thần Toa!
Chỉ thấy Dạ Minh khẽ nâng Thần Toa lên, cả người phảng phất giống như dừng lại, chuyện này khiến Thạch Không không khỏi sửng sốt.


Đột nhiên! Thạch Không cảm giác có người sau lưng, trực tiếp nhảy ra.
Đứng phía sau chính là Dạ Minh, chỉ thấy trên trường kiếm của Dạ Minh nhỏ xuống một giọt máu.
- Chiến trường bị hạn chế rất nhiều, không thể dùng Thần Toa, thế nhưng hiện tại, ta có thể sử dụng...


Dạ Minh quay đầu nhìn về phía Thạch Không cười nói, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề.
- Vậy thì thế nào? Ngươi vẫn không thể tổn thương ta được!
Thạch Không lạnh giọng nói ra, nụ cười lúc trước trong nháy mắt liền biến mất.


- Như thế sao? Thần Toa là thanh kiếm nhanh nhất đại lục, chỉ có người chết mới biết được, cho dù ngươi có Thần Kiếm nơi tay, nhưng cổ của ngươi đứt rồi, làm sao khống chế Thần Kiếm?


Thạch Không vô thức đè cổ lại, lập tức cảm giác cổ ngứa một chút, chỉ thấy cổ dần dần tràn ra máu tươi, Thạch Không nhìn bàn tay đã đẫm máu của mình, sau đó lại nhìn Dạ Minh một chút.
- Ngươi!!!
Dạ Minh anh tuấn thu kiếm, hai tay bỏ vào trong tay áo, cười nói:


- Vừa rồi ta đã nói, người biết bí mật kiếm của ta, trên cơ bản đều đã chết.
- Ha...
Thạch Không đột nhiên cười một tiếng.
- Không hổ là trang bức giới Nhan Vương. Thạch Không ta chết ở trong tay ngươi, phục!
Thạch Không vừa mới dứt lời, đầu liền chỉnh tề rời khỏi thân thể, rơi xuống mặt đất.


Mà Long Tuyền trong tay Thạch Không cũng dần dần tan biến.
Dạ Minh chép chép miệng, quay người bay đến chỗ nhi tử.
Gió nhẹ lay động áo bào Dạ Minh, động tác nhúng tay nhẹ nhõm kia, quả thật là... Bức Vương giới trang bức.


Phải biết Dạ Minh chỉ dùng đoạn thứ nhất, Đoạn thứ hai còn chưa có phóng xuất ra, đã có thể tuỳ tiện chém giết Thạch Không.
Đây dĩ nhiên là bởi vì thực lực Dạ Minh cường hãn, cộng thêm Thần Toa có tốc độ biến thái, Thạch Không còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp roi đầu.


Thần Kiếm của Thạch Không hoàn toàn không phát huy ra được bất kỳ tác dụng gì.
Cho nên Thần Kiếm có thể phát huy ra giá trị lớn nhất của mình hay không, còn phải xem chủ nhân của nó là ai.


Tỉ như một người bình thường cầm lấy Thần Kiếm, đúng thật là ngưu bức đấy, trực tiếp có thể giết chết Kiếm Đế.


Thế nhưng Kiếm Đế cũng có thể dùng tốc độ nhanh chóng giết chết ngươi, dù sao người bình thường vẫn chỉ là người bình thường, không có tốc độ phản ứng nhanh như Kiếm Đế.
Cho nên chuyện này bù trừ lẫn nhau.


Trước kia lão tôn thượng Diệp Hoa từng đưa ra một loại kết luận, mặc dù vũ khí truyền kỳ có thể tổn thương bản tôn, nhưng cũng phải xem người dùng là ai.
Không phải nói Thần Kiếm của Thạch Không quá yếu, mà là Dạ Minh quá biến thái, nắm giữ Thần Toa có thể tăng tốc độ lên vô số lần.


Nếu như không chuẩn bị đầy đủ, vậy nhất định sẽ bị miểu sát.
Nhưng Thần Toa cũng không phải vô địch, chiêu kia chỉ có thể dùng một lần, muốn tái sử dụng liền phải một một khoảng thời gian, mà trong khoảng thời gian đó, nó chẳng khác một thanh kiếm bình thường là bao.


Nếu như một chiêu này có thể dùng vô hạn, ai có thể chịu nổi, một kiếm một mạng.
- Nhi tử.
Dạ Minh nhếch miệng hô, phất phất tay.
- Cha.
Dạ Côn thấy cha không có việc gì, cũng yên tâm lại.
Đột nhiên cảm thấy Tần ca thật là thê thảm, là người yếu nhất trong nhà.
- Cha, đã giải quyết xong người kia?


Dạ Côn nhìn dáng vẻ của cha, quần áo thật chỉnh tề, giống như căn bản không dùng lực vậy.
Dạ Minh vặn vẹo uốn éo eo, lạnh nhạt nói ra:
- Gần đây mẹ con làm eo ta có hơi đau nhức, bằng không đã có thể nhanh hơn.


Được rồi, cha cũng chỉ có thể ở trước mặt đám nhi tử khoác lác, lời này căn bản không dám nói ở trước mặt mẫu thân.
- Cha, đi xem bọn họ đã giải quyết xong chưa.
- Đi thôi.
Hai cha con rất nhanh đã tìm được đám Đông Tứ và Đát Từ, chỉ thấy bọn họ đang nhàm chán chơi với kiến.


Mà thi thể Bát Hoang nằm ở bên cạnh, chết không nhắm mắt, bị bốn tên nam nhân thay nhau ngược đãi.
Loại đau đớn này, ai có thể hiểu được.
- Xem ra đã giải quyết tốt.
Dạ Minh khẽ cười nói, cảm thấy mấy tên thủ hạ của Côn Côn đều rất mạnh, không biết tìm ở nơi nào.


- Cha, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Dạ Côn tò mò hỏi, đầu lĩnh của bọn họ đã chết rồi, thế nhưng binh lính vẫn còn ở chỗ này.
Thật chẳng lẽ phải trực tiếp rút Thần Kiếm ra quét ngang.


Dạ Minh cảm thấy đây cũng là một vấn đề, nếu như toàn bộ xử tử, vậy thật không có nhân tính rồi, nhưng nếu như thả, hình như cũng không được.
Dù sao đây cũng là một cỗ lực lượng của Ngũ Nhạc.
- Trở về rồi hãy nói.
Dạ Minh từ tốn nói.


Mọi người nhanh chóng trở về Hạ Đô, Dạ Côn thuận tiện hướng phía đại quân gọi hàng:
- Quốc sư của các ngươi đã chết!
Nói xong liền tiến vào Hạ Đô.
Đại quân Ngũ Nhạc đương nhiên nghe thấy, sao quốc sư có thể chết được? Dạ Côn nhất định là một tên lừa gạt.


Trong phòng nghị sự, Đông Môn Mộng cùng Dạ Tần thấy mọi người trở về cũng nhẹ nhõm thở ra.
- Đều làm tốt rồi?
Bùi Thiên trầm giọng hỏi.
Dạ Minh không muốn nói chuyện với lão già này:


- Mối nguy Thần Kiếm đã được giải trừ, chúng ta thương lượng một chút, tiếp theo nên đối phó với đại quân Ngũ Nhạc như thế nào.
Dạ Côn hướng phía Đông Tứ và Đát Từ nhỏ giọng nói ra:
- Các ngươi đuổi theo mấy chiếc phi thuyền, dọn dẹp đám người kia một chút.


Đông Tứ và Đát Từ nhẹ gật đầu, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Nghe thấy mối nguy Thần Kiếm đã được giải trừ, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Ngũ Nhạc không có Thần Kiếm, như vậy hết thảy đều là Hổ Điêu giấy.


- Nếu mối nguy Thần Kiếm đã giải trừ, vậy đám quân lính Ngũ Nhạc đó liền phiền phức Dạ Vương Gia.
Ý của Bùi Thiên là phải giết sạch.
Đám Ngũ Nhạc này lòng lang dạ thú, không giết còn giữ làm gì, chờ lần sau bọn chúng tiến công ư?
Lúc này Dạ Côn cũng nói ra:


- Nếu như giết hết, cừu hận giữa Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc sẽ không hóa giải được nữa, hơn nữa đối đãi với tù binh như thế, có phải quá tàn nhẫn rồi hay không.
- Dạ Côn nói không sai, Thái Kinh ta dùng nhân từ làm chủ, nếu Ngũ Nhạc đã không còn chiến lực, giết hết, vẫn cũng quá vô nhân tính rồi.