Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 427: Thanh Hoa Cổ Long Thức Tỉnh

- Ngươi!!!
Bạch Hiểu nhìn Dạ Côn trước mắt, áo choàng màu đỏ tươi, ngân giáp chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Không chỉ nghe nói tới sự tích của Ngân Sắc Nam Nhân, thậm chí bộ dáng của Ngân Sắc Nam Nhân y cũng từng nghe qua, thậm chí cón có Họa Sư vẽ minh họa.


Trang bị trước mắt, giống như đúc với bức họa Họa Sư vẽ ra.
- Không có khả năng!
Bạch Hiểu nắm Thần Kiếm đều run rẩy.
Cho dù có Thần Kiếm, thế nhưng giờ khắc này Bạch Hiểu cũng rất sợ. Dù sao uy danh Ngân Sắc Nam Nhân quá vang dội, y từng dùng sức một người diệt đi đại quân Ma tộc.


Nhân vật khủng bố như vậy, làm sao có thể không sợ?
- Quốc sư, vì sao ngươi lại cảm thấy không có khả năng?
Dạ Côn hơi giang hai tay trầm giọng hỏi.
- Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Sao ngươi có thể là Ngân Sắc Nam Nhân được?!


Bạch Hiểu nhịn không được lui một bước, đánh chết y cũng không tin mọi chuyện trước mắt là thật.
- Tại sao ta không thể là Ngân Sắc Nam Nhân? Ngươi cảm thấy Ngân Sắc Nam Nhân sẽ là ai? Quốc sư, bước chân của ngươi đến đây chấm dứt.


- Không! Ngươi nhất định là giả mạo! Dạ Côn! Ngươi cho rằng giả làm Ngân Sắc Nam Nhân ta liền sẽ bị ngươi hù ngã sao? Không đời nào!
Bạch Hiểu chỉ có thể an ủi mình như thế.
Đột nhiên, Thần Kiếm trong tay Bạch Hiểu phân liệt.
Một cái kết giới lôi điện lập tức bao phủ hai người.


Vô số điện quang lấp lánh trên đỉnh đầu Dạ Côn, từng lôi hải bộc phát ra uy áp mạnh mẽ.
- Dạ Côn! Mặc kệ ngươi có phải Ngân Sắc Nam Nhân hay không, nhưng ở trước mặt Thần Kiếm, tất cả đều là hư vô!
Sau khi Bạch Hiểu nói xong liền triển khai hai tay, lạnh giọng quát:
- Lôi Đình Vạn Kích!


Dạ Côn cũng không áp dụng bất kỳ phòng ngự nào, nói trắng ra là... muốn thử uy lực của Thần Kiếm, xem thử xem nó có thể khiến mình bị thương hay không.
Chuyện này giống như khi còn bé dùng lửa nướng cánh tay.


Uy áp kinh khủng ngưng tụ ở trong mọi ngóc ngách kết giới, từng sợi lôi điện cứng cáp mang theo ánh sáng tử vong đánh úp về phía Dạ Côn.
Không khí bị lôi điện ma sát ra ánh lửa chói mắt.
Xì xì xì!!!
Vô số lôi điện lập tức đánh vào ngân giáp.
Dạ Côn sầm mặt lại.


Cảm giác nhói nhói! Thật rất nhói!
Không hổ là Thần Kiếm. Mình có ngân giáp phòng ngự siêu cường, thế mà còn bị đau nhói.
- Ha ha ha!!! Dạ Côn!!! Ngươi chính là Ngân Sắc Nam Nhân sao? Chỉ bằng ngươi còn muốn làm Ngân Sắc Nam Nhân sao Thật sự đúng là không biết tự lượng sức mình!!!


Bạch Hiểu điên cuồng cười to, phảng phất đã trông thấy Dạ Côn thủng trăm ngàn lỗ.
Nhưng mà vẻ mặt Dạ Côn cũng không hề tốt đẹp gì, xem ra mình đã coi thường uy lực của Thần Kiếm. Nếu như không có khôi giáp, hiện tại nhất định đã thụ thương.
Khó trách ngay cả cha vợ đều sợ Thần Kiếm.


Bỗng nhiên! Dạ Côn cảm thấy khôi giáp có dị động, cảm giác nhói nhói vừa rồi đột nhiên biến mất.
Mà Dạ Côn nhìn thấy Bạch Hiểu giống như bị hù dọa, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, giống như y vừa nhìn thấy quỷ vậy.
Dạ Côn còn chưa nhìn thấy, long nhãn ở trên áo giáp ngực... bỗng nhiên mở ra!!!


Đây không phải pháp khí, mà là long nhãn sống sờ sờ!
Nó biết chuyển động, nó có hàm ý, nó cũng biết biểu đạt cảm xúc!
Dạ Côn cúi đầu nhìn thoáng qua cũng bị dọa một phen, ở trên lồng ngực của mình lại có thêm một con mắt.


Tại sao lại như vậy, Đông Tứ và Đát Từ cũng chưa từng nói qua.
Một cỗ long uy trong nháy mắt bạo phát, Dạ Côn đột nhiên phát hiện khôi giáp mình động đậy.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Thanh Hoa Cổ Long!
Một con viễn cổ cự long hung tàn đến cực điểm.


Lúc này dưới sự kích thích của Thần Kiếm, triệt để thức tỉnh.
Dạ Côn có thể khống chế thân thể, nhưng khôi giáp trên người muốn lôi kéo thân thể của hắn theo ý nó, lực lượng vô cùng cường hãn.
Đông Tứ và Đát Từ rốt cuộc làm ra thứ gì thế này?
Gào...


Thanh Hoa Cổ Long đăm đăm nhìn Bạch Hiểu trước mắt, phát ra tiếng gầm nhẹ. Mặc dù chỉ có long nhãn, thế nhưng long uy đủ khiến Bạch Hiểu khϊế͙p͙ sợ.
- Ngươi!!! Dạ Côn!!! Ngươi đến cùng là quái vật gì
Bạch Hiểu trực tiếp định nghĩa Dạ Côn là quái vật, hắn quả thực không phải là người.


Ngay cả Thần Kiếm đều có thể miễn dịch!
Nói nhảm, Long đương nhiên có thể miễn dịch tất cả các loại pháp thuật.
Thanh Hoa Cổ Long hơi hơi hướng về phía trước đạp mạnh, một đạo vết rách kinh khủng kéo dài tới chỗ Bạch Hiểu, Bạch Hiểu trong nháy mắt muốn chạy đi.


Thế nhưng trong lúc Bạch Hiểu chạy đi, Thanh Hoa Cổ Long liền tan biến tại chỗ...
Trong nháy mắt.
Thanh Hoa Cổ Long bóp chặt cổ Bạch Hiểu. Ánh mắt mang theo phán quyết tử vong.
Nhưng mà Thần Kiếm trong Bạch Hiểu tay đột nhiên đâm vào thân thể Dạ Côn, Dạ Côn thấy thế liền thầm hô không ổn.
Sao ngươi lại không tránh?


Thế nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Hữu hình Thần Kiếm căn bản không thể tổn thương Thanh Hoa Cổ Long, đây là thiên phú của Long tộc, miễn dịch tất cả pháp thuật tổn thương, trong đó bao gồm cả đạo pháp, còn có hữu hình Thần Kiếm.


Nếu như muốn tổn thương Thanh Hoa Cổ Long, vậy Thần Kiếm nhất định phải ở trạng thái cố định, tựa như Tùy Ý của Bát Hoang, như thế mới có thể tổn thương đến Thanh Hoa Cổ Long.


Trước đó Thanh Hoa Cổ Long còn chưa thức tỉnh, năng lực phòng hộ chỉ có một tầng, cho nên Dạ Côn mới nhận Thần Kiếm tổn thương, sau khi thức tỉnh, trực tiếp miễn dịch, thật đúng là tồn tại nghịch thiên.


Bạch Hiểu lần nữa thọc một kiếm, Thần Kiếm của mình căn bản không có tác dụng, vì sao lại như thế? Vì sao Thần Kiếm không có tác dụng với hắn?
- Chết!
Dạ Côn cũng không biết tại sao lại nói câu nói này, cảm giác rằng mình rất muốn nói ra.
Cảm nhận được ngón tay dùng sức, long trảo trực tiếp bóp.


Cổ Bạch Hiểu đã gãy mất, nhưng con ngươi của y vẫn còn lưu lại cảm xúc kinh khủng.
Dạ Côn tiện tay ném ra, thi thể Bạch Hiểu từ không trung rơi xuống mặt đất, mà Thần Kiếm trong tay Bạch Hiểu cũng dần dần tiêu tán.
Xem ra cho dù chết, cũng không để Dạ Côn chiếm tiện nghi.


Con mắt Thanh Hoa Cổ Long nhìn thân thể của mình, ngửa đầu thét dài.
Trận trận long ngâm vờn quanh giữa đất trời, long uy cuồng bạo không thôi.
Dạ Côn quyết định sau khi trở về, phải hỏi kỹ Đông Tứ và Đát Từ, đây rốt cuộc là loại trang bị gì.


Con mắt Thanh Hoa Cổ Long chậm rãi nhắm lại, mang theo không cam lòng. Xem ra vẫn không có triệt để thức tỉnh.
Cảm nhận được ngân giáp khôi phục như thường, Dạ Côn cũng thu ngân giáp vào, đây rốt cuộc là quái vật gì, nghe giống như rồng vậy.
Nhưng ai lại đặt một con rồng vào trong ngân giáp cơ chứ.


Bất quá Dạ Côn đột nhiên sửng sốt, hình như mình còn đang đứng ở trên không trung...
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, lập tức rơi xuống, rơi ở trong cát vàng.
Dạ Côn khẽ thở dài, không biết bay thật không may, nhìn thi thể Bạch Hiểu bên cạnh một chút.


Đã diệt trừ nhân vật trọng yếu của Ngũ Nhạc, hẳn không có vấn đề gì.
Nguyên bản kế hoạch của Ngũ Nhạc tương đối hoàn mỹ, nhưng xui xẻo nhất chính là đụng phải Dạ Côn... nếu như không có Dạ Côn, sự tình liền sẽ tiến triển giống như Bạch Hiểu suy nghĩ.


Đáng tiếc, gặp phải Côn ca, thất bại là chuyện không thể tránh khỏi.
Dạ Côn thở dài một hơi, vừa rồi cũng không muốn giết Bạch Hiểu, là khôi giáp của mình giết chết y.
Nếu như Bạch Hiểu biết mình thế mà chết ở trong tay khôi giáp, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào.


Một bên khác, trận chiến giữa Dạ Minh cùng Thạch Không cũng bắt đầu.
Khóe miệng hai người đều mang nụ cười, giống như chỉ là luận bàn, mà không phải loại sinh tử chiến kia.