Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 416: Ép Lui

Cửu Phá vừa dứt lời, bên cạnh lập tức xuất hiện ba người.
Nhìn ba người mới xuất hiện, vẻ mặt Dạ Minh liền khó coi.
Phải biết, hiện tại phù không không phải dựa vào đạo lực, mà là dựa vào khí tức Thần Kiếm phù không.


Hai người Bạch Hiểu cùng Cửu Phá đều có Thần Kiếm nơi tay, tự nhiên có thể phù không.
Thế nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện thêm ba người!!!
Chẳng lẽ bọn họ cũng có Thần Kiếm
- Kính ngưỡng đại danh Diêm Vương đã lâu, tại hạ Thạch Không, hôm nay gặp mặt thật đúng là hạnh ngộ.


Một tên nam tử hơi mập lên tiếng cười nói, người này ăn mặc giống như Cửu Phá, hẳn là đến cùng một chỗ, loại váy quần này, Dạ Minh thật sự không tiếp thụ được.
Sau khi Thạch Không nói xong liền chậm rãi đưa tay ngưng tụ.


Chỉ thấy trong không khí ngưng kết ra rất nhiều giọt nước, mà những giọt nước kia lại ngưng kết thành một thanh trường kiếm.
- Để các hạ chê cười rồi, đây là Thần Kiếm của kẻ hèn, Long Tuyền.


Vừa dứt lời, Long Tuyền liền biến thành một con thủy long to lớn, long uy lập tức bao phủ đại địa, phiêu phù ở sau lưng Thạch Không, chăm chú nhìn Dạ Minh.
Dạ Minh biết ngay sẽ như vậy, không biết Bạch Hiểu làm sao tìm được viện quân cường đại như thế.


Đông Môn Mộng thấy tình huống như vậy, biết tối hôm nay đã không thủ được.
Thần Kiếm một đối một không thành vấn đề, hai thanh Thần Kiếm còn có thể liều mạng một phen, thế nhưng hiện tại không chỉ có hai thanh.


Phải biết, ngay cả lão tôn thượng Diệp Hoa đều thừa nhận uy lực của Thần Kiếm, hơn nữa Thần Kiếm cũng là vũ khí duy nhất có thể thương tổn được Diệp Hoa, chớ nói chi là Dạ Minh.
Theo rồng nước xuất hiện, Dạ gia quân trên tường thành trầm mặc, sĩ khí liền hạ xuống điểm đóng băng.


Đối phương không chừa một con đường sống nào.
Đứng ở bên cạnh Thạch Không là một vị nam tử cao gầy, chòm râu thật dài, cảm giác dài tận đũng quần, miệng đều bị râu che khuất.
Làn da màu đồng cổ, hơi đen, đôi mắt vô cùng thâm thúy.
- Tại hạ Bát Hoang, xin chỉ giáo.


Bát Hoang từ tốn nói, nâng một bên áo bào lên, một thanh kim sắc trường kiếm xuất hiện ở bên phải, mà bên trái y cũng có một thanh kiếm.


Một thanh trong đó hẳn là Thần Kiếm, Dạ Minh chỉ gặp qua Thần Kiếm không có hình dáng, chưa từng thấy qua Thần Kiếm hữu hình, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy chính là Bát Hoang Thần Kiếm.
Nhưng mà Bát Hoang nói xong cũng giữ yên lặng, tựa hồ cũng không có hứng thú đối với Dạ Minh.


Ở bên cạnh Bát Hoang là một vị nam nhân thấp hơn, người này vừa ra tới liền mang theo nụ cười xấu hổ.
- Diêm Vương, tại hạ Hồng Tiêu, Thần Kiếm của ta tên Yêu Linh Linh.
Hồng Tiêu gãi gãi cái ót, tựa hồ có chút ngượng ngùng.


Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Yêu Linh Linh xuất hiện, Hồng Tiêu vỗ vỗ túi quần:
- Còn không ra gặp người.
- Người ta thẹn thùng mà ~
Chỉ nghe bên trong túi áo Hồng Tiêu vang lên âm thanh nữ hài, chuyện này khiến Dạ Minh nghi hoặc không thôi.


Nhưng mà Hồng Tiêu bưng lấy một nàng Tiểu Tiên Nữ ra tới, cười nói:
- Này chính là Thần Kiếm của ta Yêu Linh Linh, không giống với những Thần Kiếm khác, đây là một thanh Thần Kiếm hình người tướng đối hiếm hoi, có ý thức bản thân.
Dạ Minh:......
Đám các ngươi nhất định là tới khoe khoang Thần Kiếm!


Cửu Phá lúc này khẽ cười nói:
- Dạ Minh, nếu như hai thanh không được, vậy lại thêm ba thanh, không biết có thể khuyên lui ngươi hay không.
Kỳ thật từ trong những lời này liền có thể thấy được Dạ Minh khủng bố. Phải dùng năm thanh Thần Kiếm tới ép Dạ Minh rút lui.


Trước đó Dạ Minh dự định liều một trận với hai thanh Thần Kiếm, thế nhưng lại thêm ba thanh, vậy thật không có phần thắng rồi.
Đối mặt với Thần Kiếm cổ quái kỳ lạ, trong lòng Dạ Minh không nắm chắc...


- Dạ Minh, ngươi yên tâm đi, chúng ta đều là người nắm giữ Thần Kiếm, sẽ không tham dự chiến sự, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi cũng không tham dự vào, ai thắng ai thua, liền để thực lực tới quyết định, như thế nào?


Tay phải Cửu Phá nhẹ nhàng khoác lên trên chuôi kiếm, mặc dù khóe miệng mang theo nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại cất giấu sát ý.
Dạ Minh cũng không ngốc, đánh không lại vẫn cố đánh, như thế chính là thiểu năng.


Bọn họ lựa chọn tổng công vào lúc này, hẳn là thấy Côn Côn chưa tới, nếu như nhi tử đến, hẳn là có thể đánh một trận.
Dạ Minh hơi hơi cúi đầu xem xét, lúc này tường thành đã bị che kín bởi một tầng hải dương Khô Nhân màu đen, đã sắp leo lên trên tường thành.


Mà dầu hỏa tưới xuống, đều không có khói bốc lên.
Số lượng quá nhiều, giết đến mềm tay rồi.
Bạch Hiểu từ tốn nói:
- Diêm Vương, cứ điểm này các ngươi đã không thủ được, lui về thủ Hạ Đô đi, ta có thể cho phép ngươi rút đi.


Nghe thấy Bạch Hiểu nói thế, Dạ Minh quả thật động tâm.
Nhìn Khô Nhân lít nha lít nhít, còn có Dạ gia quân chiến đấu hăng hái, Dạ Minh trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thật?
- Dĩ nhiên.
Chỉ thấy Bạch Hiểu lấy ra một cái kèn lệnh thổi lên.


Nguyên bản Khô Nhân điên cuồng trong nháy mắt đình chỉ động tác, quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu.
Theo Khô Nhân dừng lại, Dạ gia quân trên tường thành nghi ngờ.
Dạ Minh thấy tình cảnh như vậy, còn có đại ca cùng thê tử trên tường thành.
- Được.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.


Bạch Hiểu nghe xong lộ ra nụ cười chiến thắng:
- Được, cho ngươi một canh giờ, sau một canh giờ chúng ta sẽ tiếp tục.
Dạ Minh liếc mắt nhìn chằm chằm mấy người, quay người hạ xuống tường thành.
Mà mấy người Bạch Hiểu cũng trở về trận doanh của bọn họ.


- Lão tam, làm sao vậy? Sao chúng nó đều bất động cả rồi?
Dạ Trùng trầm giọng hỏi.
- Đại ca, đừng nói gì cả, bảo các huynh đệ Dạ gia quân rút về Hạ Đô phòng thủ đi.
Dạ Trùng nghi hoặc không thôi:
- Không thủ cứ điểm nữa?


- Tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, viện quân không đến, không có vật tư, chúng ta căn bản không thủ nổi, ngươi muốn trơ mắt nhìn toàn bộ Dạ gia quân chết ở chỗ này sao?


Hiện tại Dạ Minh cảm thấy chỉ có thể câu giờ, chờ tới khi viện quân đến, hơn nữa phải bảo đảm thương vong không quá lớn, như thế mới có cơ hội ép Ngũ Nhạc lui về.
Đông Môn Mộng cũng ở một bên nhỏ giọng nói ra:


- Đại ca, vừa rồi quả thật đã là cực hạn của chúng ta, chờ Khô Nhân xông lên, bộ lạc Ngũ Nhạc lại khởi xướng công kích, chúng ta liền hết cách.
- Rút lui!
Dạ Trùng trầm giọng quát.
- Tướng quân?
- Truyền lệnh! Rút về Hạ Đô!


Tay trống ngẩn người cái, bất quá đây là quân lệnh, chỉ có thể đi đánh trống.
Đông đông đông!!!
Tiếng trống rút lui vờn quanh ở trong hạp cốc, Dạ gia quân nghe thấy tiếng trống này, thật không cam lòng, rõ ràng có thể thắng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Thánh Nhân không muốn!


Mà Ngũ Nhạc cũng nghe thấy tiếng trống rút lui bên phía Thái Kinh.
Ngụ ý đại môn Thái Kinh đã không còn ai trông giữ, chuyện này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra.
Làm Ngũ Nhạc quốc sư, Bạch Hiểu biết, đây chính là bước thứ nhất leo lên vương tọa.


Cũng chỉ có mình mới có thể khiến cho quan khẩu Thái Kinh mở rộng.
Trong lều vải chủ soái Ngũ Nhạc.
Bạch Hiểu hướng phía Cửu Phá chắp tay:
- Đa tạ đã ủng hộ.
Cửu Phá cười nhẹ một tiếng:
- Không cần cảm ơn, dù sao chúng ta cũng có quan hệ hợp tác.
- Đó cũng là ngươi nhìn trúng Bạch mỗ.


- Như vậy đi, ta bảo Thạch Không cùng Bát Hoang lưu lại, để tránh xảy ra bất trắc.
Cửu Phá nắm thật chặt áo choàng trên người.
Bạch Hiểu nghi hoặc hỏi:
-Cửu Phá tiên sinh muốn đi?
- Ừm, sự tình có hơi gấp, lần sau có cơ hội nâng cốc ngôn hoan.