Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 415: Không Giữ Được

- Lệnh Dạ gia quân ở sau tường thành trở lại Hạ Đô phòng thủ, tối hôm nay, nơi này khó giữ được.
Mặc dù Dạ Minh không muốn nói, nhưng vẫn nói ra.
Dạ Trùng nghe xong sửng sốt một chút, biết lão tam có ý gì.


Một khi tường thành thất thủ, Ngũ Nhạc liền chiếm ưu thế, đối mặt với đội quân Ngũ Nhạc điên cuồng, không có viện quân đến, chỉ sợ Dạ gia quân sẽ toàn diệt ở nơi này.
Nếu như rút một nửa Dạ gia quân về Hạ Đô, có lẽ còn có thể ngăn cản bước chân Ngũ Nhạc một chút.


- Đợi lúc nữa ta dùng Thần Kiếm thử một chút.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói, lần này Ngũ Nhạc đã phái ra binh lực mạnh nhất, không thể chống đỡ nổi...
Vấn đề là không đủ vật tư, nếu không đã có thể thủ đến khi viện quân đến.


Dù sao Dạ Trùng cũng là chủ soái, nói lời liền phải chịu trách nhiệm.
- Đại ca, phu quân nói không sai, không có vật tư, chúng ta rất khó kéo dài thời gian.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra.
Dạ Trùng nghe xong không có lập tức hạ mệnh.
- Đại ca, nếu như còn không hạ lệnh, liền sẽ trễ...


Dù sao khoảng cách từ cứ điểm đến Hạ Đô cũng không ngắn.
Một khi Dạ Trùng hạ đạt mệnh lệnh như thế, vậy sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ cứ điểm, giữ lấy hơi tàn.
Chuyện này đồng nghĩa với việc Dạ gia quân phòng thủ cứ điểm hôm nay, chỉ sợ sẽ phải để mạng lại ở nơi này.


Nhìn Khô Nhân cuồn cuộn ở phía xa lao tới, Dạ Trùng trầm giọng hô:
- Truyền lệnh, ngoại trừ Dạ gia quân trên tường thành, toàn bộ rút về Hạ Đô phòng thủ!
- Tướng quân?
Binh sĩ truyền lệnh sửng sốt một chút.
- Nhanh chóng đi truyền lệnh! Đây là quân lệnh!
- Vâng!


Mặc dù binh sĩ nghi hoặc, thế nhưng quân lệnh như núi.
Hạ đạt mệnh lệnh như thế, trong lòng Dạ Trùng dâng lên cảm giác bất lực, nếu như vật tư đến sớm, y sao có thể ra hạ sách như vậy.
Cho dù đối phương đến bao nhiêu Khô Nhân, đều có thế thiêu hết.


Thánh Nhân! Là ngươi chắp tay nhường cửa khẩu Thái Kinh cho người khác!!!
- Mộng nhi, nàng theo đại quân trở về trước đi.
- Không.
Đông Môn Mộng từ tốn nói.
- Nghe lời, Côn Côn và Tần Tần đã sắp đến, nàng còn phải chiếu cố bọn nhỏ.
- Có Côn Côn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.


Đông Môn Mộng vô cùng tin tưởng con của mình, từ trước đến nay Côn Côn chưa từng khiến nàng thất vọng qua.
Dạ Trùng lúc này khuyên:
- Đệ muội, ngươi vẫn là về trước Hạ Đô, nơi này có ta cùng lão tam đủ.
- Dạ Minh! Ngươi lại đuổi ta một lần nữa xem, ngứa da rồi phải không?


Dạ Minh cười khổ một tiếng, đời này có Mộng Nhi, y đã thỏa mãn.
- Vậy ta sẽ thử lấy một cái khởi đầu tốt đẹp.
Sau khi Dạ Minh nói xong liền nâng tay phải lên.
Bầu trời đen kịt lập tức đột biến, Thần Kiếm uy áp tràn ngập toàn bộ hạp cốc, Dạ Minh phát lực nhảy lên, giơ cao tay phải.


Chỉ thấy một đạo sương trắng rơi vào trong lòng bàn tay Dạ Minh.
Vân Lôi Minh Khiếu!
Dạ Minh cầm Thần Kiếm trong tay, lập tức vung tới Khô Nhân đại quân.


Vân Lôi Minh Khiếu trong tay phảng phất có thể cảm nhận được chủ nhân tức giận, toát ra hào quang chói sáng, một vệt kiếm khí màu trắng tựa như mây mù lao thẳng đến đại quân Khô Nhân.
Mà trong lúc Dạ Minh triệu hồi ra Vân Lôi Minh Khiếu, Ngũ Nhạc bên kia cũng nổi lên ánh chớp bốn phía.


Mắt thấy bạch vụ kiếm khí sắp chạm đến đại quân Khô Nhân, một đạo lôi quang kiếm khí liền ầm ầm đột kích.
Oanh một tiếng!
Hai đạo kiếm khí trong nháy mắt nổ tung, Khô Nhân xông lên phía trước nhất bị liên lụy, trong nháy mắt tử vong.


Thế nhưng đám Khô Nhân phía sau vẫn tiếp tục lao thẳng đến tường thành, hỏa cầu trên bầu trời chiếu sáng đại địa, có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dạ Minh vô cùng tiếc hận, vừa rồi còn muốn xuất kì bất ý, không ngờ đối phương lại phòng vệ nghiêm cẩn như thế.


Nếu như không có phòng vệ nghiêm cẩn, một đạo kiếm khí vừa rồi đã có thể giết chết không ít Khô Nhân.
Chỉ thấy xa xa có một đạo hắc ảnh chậm rãi bay qua.
Mà trong tay của y cũng cầm lấy một thanh Thần Kiếm màu tím trong suốt, từng đạo điện quang màu tím lượn lờ xung quanh lưỡi kiếm.


- Dạ Minh, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường.
Thân ảnh Bạch Hiểu dần dần xuất hiện, mặc một bộ áo trắng, dáng vẻ vô cùng văn nhược, tựa như một tay liền có thể đập chết y.
Nhưng mà Thần Kiếm trên tay phải của y đã chứng minh, y không thể dễ dáng chết như vậy được.


Nếu như có thể phóng thích đạo lực, có lẽ còn có khả năng, thế nhưng chiến tranh quy mô lớn như thế, căn bản không thể sử dụng đạo lực, trừ phi ngươi không muốn sống.
Thiên Lôi khủng bố, ngay cả Kiếm Tôn cũng không thể chống đỡ qua một giây, chớ nói chi là Kiếm Đế.


Loại chuyện này đã có vô số tiên liệt thử qua, cho nên không cần nghi vấn sự khủng bố của Thiên Lôi.
Đơn giản giống như là thiên hàng chính nghĩa.
Dạ Minh chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Diêm Vương, biết rồi còn cố hỏi sao? Đây cũng không phải là thói quen tốt.


Bạch Hiểu khẽ cười nói, nụ cười kia là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Buổi tối hôm nay, cứ điểm Thái Kinh thất thủ là chuyện tất nhiên, ai bảo bọn họ có một tên Thánh Nhân tốt như vậy?
- Nghe đồn quốc sư Ngũ Nhạc văn võ song toàn, hôm nay gặp mặt, đúng là không phải chỉ có hư danh.


Dạ Minh nhẹ giọng cười nói, thua người không thua khí thế, thế nhưng tầm mắt của Dạ Minh vẫn luôn chú ý đến tường thành, Khô Nhân đã tới dưới thành, hỏa cầu căn bản không ngăn được bước chân của đại quân Khô Nhân, bọn chúng tựa như hải dương vậy.


Còn có dầu hỏa, phảng phất đốt bao nhiêu cũng không đủ.
Chỉ cần ngàn vạn Khô Nhân chết ở dưới tường thành, bộ lạc ở phía sau liền có thể xung phong.
Cho nên, để giảm thiểu Dạ gia quân chiến tử, chỉ có chiến thắng tên quốc sư Ngũ Nhạc ở trước mắt.
Dùng Thần Kiếm xua duổi Ngũ Nhạc.


- Diêm Vương, có phải đang muốn liều chết với ta không?
Bạch Hiểu tò mò hỏi.
- Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, thế nhưng không có thưởng.
Bạch Hiểu cười to một tiếng:
- Diêm Vương quả thật giống như trong lời đồn, hài hước như vậy.


- Thế nhưng Diêm Vương, ngươi xác định có thể thắng được ta sao?
Chỉ thấy Bạch Hiểu vừa mới dứt lời. Một bóng người liền xuất hiện ở bên cạnh Bạch Hiểu.
Đây là một tên nam nhân trung niên, tướng mạo bình thường, giữ lại chòm râu thật dài, ăn mặc có chút kỳ quái.


Dạ Minh cảm giác, người này hẳn không phải là người Thái Kinh hay là Ngũ Nhạc, thậm chí không phải người ở Đông U.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên chắp tay hướng phía Dạ Minh:


- Diêm Vương, ta luôn muốn đến Thái Kinh nhìn ngươi một chút, đáng tiếc vẫn không có thời gian, không ngờ chúng ta lại gặp mặt trong hoàn cảnh này, thật đúng là đường đột.
- Ngươi là ai?
Dạ Minh cao giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên chắp tay, áy náy nói ra:


- Ta tên Cửu Phá, là một người bình thường không đáng nhắc đến.
- Nói mục đích của ngươi.
- Mục đích của ta chính là ép ngươi lui ra.
Cửu Phá nói ra, tay phải chậm rãi khoác lên trên chuôi kiếm.
Theo chuôi kiếm rút ra, Dạ Minh lập tức cảm giác được khí tức cuồng bạo.
Dạ Minh choáng váng.


Người này rút chính là Thần Kiếm!
Tại sao Thần Kiếm có thể như vậy?
Cửu Phá khẽ cười nói:
- Đừng kinh ngạc, Thần Kiếm của ta có chút đặc thù, nó thích dính lên kiếm của ta, cho nên mới như vậy.


Thiên hạ Thần Kiếm muôn vàn loại, Dạ Minh hiểu điều đó, thế nhưng y cũng lần đầu nghe nói, Thần Kiếm có thể bám vào kiếm của mình.
Vậy chẳng phải sẽ giống như hai hợp thành một rồi?
Quả thực quá kinh khủng!


Theo Cửu Phá rút kiếm ra, căn bản không nhìn ra chút manh mối gì, nhưng Dạ Minh có thể cảm giác được, đó chính là Thần Kiếm.
- Diêm Vương, ngươi chỉ có một thanh Thần Kiếm, chúng ta có hai thanh Thần Kiếm, ngươi cảm thấy... ngươi thật có phần thắng sao?