Thân ảnh Dạ Côn xuất hiện trong phòng, Dạ Trùng dừng một chút, nghi hoặc hô:
- Dạ Côn... muộn như vậy con tới làm gì?
Nói xong liền đốt ngọn đèn dầu lên.
Ánh sáng lập lòe chiếu sáng cái đầu trọc đặc biệt kia, lần này có thể gọi là... bóng loáng phát sáng.
- Đại bá, con là tới từ biệt.
Dạ Côn nhỏ giọng nói ra, lén lén lút lút.
- Đi muộn như vậy? Cha mẹ con có biết không?
Dạ Trùng phủ thêm ngoại bào hỏi.
Dạ Côn cũng không có ý định giấu diếm, cười nói:
- Đại bá, kỳ thật lần này con tới, là tuân ý chỉ của Thánh Nhân, tới Ngũ Nhạc thu thập tình báo.
- Cái gì? Con muốn đi Ngũ Nhạc?
Dạ Trùng kinh hô một tiếng, ngàn vạn lần không nghĩ tới Dạ Côn muốn đi Ngũ Nhạc.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy đại bá, người xem... đây là thánh chỉ của Thánh Nhân.
Dạ Côn trực tiếp móc ra thánh chỉ của Trưởng Tôn Ngự.
Dạ Trùng mượn ánh đèn mỏng manh nhìn một chút:
- Tại sao Thánh Nhân lại phái con đi, đây không phải đang hại con sao?
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dạ Trùng cảm thấy đạo thánh chỉ này chính là muốn mệnh.
Dạ Côn không nói, tò mò hỏi:
- Đại bá, lần này con sẽ đến hoàng cung Ngũ Nhạc Thịnh Kinh, có cần con chuyển lời gì đó không?
Nghe Dạ Côn nói thế, Dạ Trùng hơi sững sờ, lập tức nói ra:
- Không cần.
- Đại bá, cơ hội chỉ có một, bỏ lỡ liền không còn.
Dạ Côn cảm thấy đại bá là người tốt, cho nên mới muốn giúp một tay, nếu như đại bá không phải người tốt, hắn còn lâu mới đến đây.
Dạ Trùng trầm mặc, ngồi yên lặng, Dạ Côn cũng không có quấy rầy.
- Là cha con nói với con?
Sau một hồi lâu, Dạ Trùng nhẹ giọng hỏi.
- Kỳ thật cha chỉ nói một chút, còn lại đều là con đoán.
- Biết ngay miệng cha con rất rộng, loại chuyện này lại nói cho lớp tiểu bối các con, thật quá mất mặt.
Dạ Trùng bất đắc dĩ nói ra, hai tay vò đầu, tựa như có chút khó chịu.
Dạ Côn không nói chuyện, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc tình huống của đại bá như thế nào.
- Nếu Dạ Côn con đã biết, đại bá cũng không gạt con, cha con một mực nói ta không có thê tử, kỳ thật tại trong lòng đại bá đã sớm có.
- Là công chúa Ngũ Nhạc?
Dạ Côn tò mò hỏi, trong lòng đã xem người ở Ngũ Nhạc đều là cuồng ma ăn thịt người, thế nhưng đại bá lại yêu thích công chúa Ngũ Nhạc, cảm giác có chút...
Dạ Trùng cười khổ một tiếng, không ngờ loại chuyện này lão tam cũng nói ra rồi.
- Kỳ thật cũng không phải công chúa, chẳng qua là một quận chúa.
Dạ Trùng thấp giọng cười nói.
- Cũng không xê xích gì nhiều.
Dạ Trùng cười cười:
- Dạ Côn, thật muốn giúp đại bá một lần sao?
- Đương nhiên.
- Bất quá đại bá vẫn không hy vọng con đi Ngũ Nhạc, quá nguy hiểm.
Mặc dù Dạ Trùng rất muốn, nhưng mệnh của Dạ Côn vẫn quan trọng hơn.
Dạ Côn ngồi ở đối diện Dạ Trùng, cho một nụ cười động viên:
- Đại bá, cứ thả tay thử một lần.
- Nếu như lúc còn trẻ, liền có thể thả tay thử một lần, thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, đều đã sắp quên hết rồi.
- Đại bá thật quên rồi sao? Thoạt nhìn không giống a?
Dạ Côn nhẹ nói ra, Tuyệt Thiên ở bên ngoài cũng đang nghe trộm, loại bát quái này vẫn rất có sức dụ hoặc.
Dạ Trùng cười khổ lắc đầu:
- Lúc trước ta được phụ thân dẫn đến Hạ Đô lịch luyện, trong một lần trùng hợp quen biết nàng, lúc ấy nàng xuất hiện ở bên trong cứ điểm, ta cũng không biết nàng là quận chúa Ngũ Nhạc, thậm chí còn mang theo nhiệm vụ tới.
- Nhiệm vụ? Chẳng lẽ là thăm dò lực lượng phòng ngự ở cứ điểm?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Cũng gần như vậy, chẳng qua lúc đó ta không biết, nhìn nàng thụ thương, liền đưa về dưỡng thương.
Chuyện này khiến Dạ Trùng lâm vào trong hồi ức, khóe miệng không khỏi nhếch lên đường cong.
Nhìn nụ cười của đại bá, Dạ Côn cảm thấy rất chân thực, có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đại bá.
- Bá mẫu của con rất đặc biệt, nàng rất hung, cùng hung hơn cả mẫu thân con.
Dạ Côn sững sờ, loại chuyện sợ thê tử này, thật chính là truyền thống Dạ gia sao? Ngay cả đại bá cũng giống như vậy, đúng là đều có khuynh hướng chịu ngược đãi.
- Lúc đó đại bá con chưa từng nhìn thấy nữ tử hung như thế, cho dù đang thụ thương, nhưng vẫn rất quật cường, mớm thuốc cho nàng, nàng vẫn không uống, tình huống cũng càng ngày càng nguy, có thể là biết mình phải chết, cho nên nàng không còn chống cự nữa.
- Dạ Côn, loại cảm giác này con có hiểu không?
Nói đến đây, Dạ Trùng tò mò hỏi một tiếng.
Dạ Côn cảm giác ý của đại bá chính là, một nữ nhân dữ dằn, đột nhiên trở nên yếu đuối, loại tương phản mãnh liệt kia quả thật rất hấp dẫn người.
Nhưng Côn ca hình như không có cảm giác như vậy, dù sao cũng không có trải qua tương phản mãnh liệt như vậy.
Kỳ thật nếu muốn trải nghiệm loại tương phản này, chỉ cần để Dạ Côn biết thân phận của Diệp Ly, loại tương phản mãnh liệt kia liền đến.
- Có thể hiểu một chút đi.
Dạ Côn duỗi ra ngón trỏ và ngón cái, chừa một khe hở chút xíu.
Dạ Trùng cười cười, tiếp tục nói:
- Dần dần, bá mẫu của con khỏi bệnh, mặc dù vẫn còn rất hung, nhưng đối với ta đã tốt hơn một chút.
- Sau đó hai người thành hôn?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Nếu như ngày đó tính là thành hôn...
- Chẳng lẽ trong lúc thành hôn xảy ra chuyện?
Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ nói ra.
Không thể không nói, trình độ suy luận của Côn ca vẫn rất mạnh, thế mà đều nói trúng.
Dạ Trùng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngày tổ chức hôn lễ, người Ngũ Nhạc đến.
- Người Ngũ Nhạc đến?
Chuyện lớn như vậy, bọn họ dĩ nhiên biết.
- Ừm, là cha mẹ của bá mẫu con.
Dạ Côn âm u hỏi:
- Ngày thành hôn, có phải gia gia cũng ở đó không?
- Ừm.
- Cha mẹ bá mẫu tới, muốn mang nữ nhi trở lại, nhưng đại bá cũng biết bá mẫu là gian tế. Nếu như chuyện này truyền đến tai Thánh Nhân bên kia, tiền đồ của đại bá sẽ không còn, thậm chí Dạ gia cũng phải chịu tội, cho nên gia gia liền giữ kín chuyện này, lấy làm điều kiện, để bên kia dẫn người về.
Dạ Côn vừa nói xong, Dạ Trùng đều cười:
- Cuối cùng ta đã hiểu, xem ra không phải lão tam nói, mà đều là do Dạ Côn con đoán được. Thế nhưng bọn họ cũng nói vị trí mật đạo cho chúng ta biết.
Nguyên lai đây là một loại trao đổi...
- Vậy đại bá một mực chờ ở nơi này, có phải là đang chờ bá mẫu trở về không?
- Mặc dù cơ hội xa vời, nhưng ta vẫn muốn thử, thế nhưng ta đang nghĩ, có lẽ lần sau lúc gặp mặt bá mẫu con, thân phận của chúng ta không phải là phu thê, mà là tử địch.
Tuyệt Thiên ở bên ngoài hơi thở hắt ra, có lẽ đây chính là kết cục của Dạ Côn cùng A Ly, mà mình cần phải tìm cách tạo ra kết cục như vậy, dưới tình huống bọn họ không biết.
Nghe đại bá nói xong, Dạ Côn cũng không biết nói gì, đây thật đúng là thiên ý trêu người.
- Đại bá, cần con chuyển lời gì không?
Dạ Côn hỏi.
Dạ Trùng tháo chiếc vòng cổ bằng xương mình đang đeo, thoạt nhìn giống như răng của dã thú.
- Đây là của bá mẫu con, con giao cho nàng là được.
Tình cảm phu thê không cần nhiều lời, một cái ánh mắt, một kiện vật phẩm liền có thể đọc hiểu đối phương.
Dạ Côn nhận lấy vòng cổ xương:
- Đại bá, người yên tâm đi, con nhất định sẽ tận tay đưa vật này cho bá mẫu.