Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 326: Nam Nhân Có Chuyện Xưa

Thấy nhi tử không nói, Đông Môn Mộng tức giận nói ra:
- Mới bao lâu không gặp, lông còn chưa mọc đủ, đã muốn làm tiểu đại nhân.
Dạ Côn:......
Tuyệt Thiên:......
- Mẫu thân, con đã có tới ba vị thê tử rồi...
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.
- Hả? Lại thêm một người?!


Dạ Minh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, vì sao nhi tử có thể như thế... con dâu không ngăn cản sao? Vì sao mình lại không được như vậy...
Tại sao thê tử lại không thể hiểu chuyện giống như con dâu.
Đông Môn Mộng nhìn về phía phu quân, trầm giọng nói ra:
- Làm sao?! Ngươi có ý kiến gì không?


- Không không không, ta chỉ mừng thay cho nhi tử.
- Tư tưởng đừng chạy lệch! Ngươi là ngươi, không phải con trai ngươi!
Lão cha à, ta quả thật không muốn ở trước mặt ngươi nói chuyện này, chỉ là thái độ của ngươi vừa rồi quá cường thế.
- Đối phương là ai?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.


- Muội muội của Ly Nhi, Diệp Lưu.
Tuyệt Thiên ở ngoài nghe xong hô hấp đều không thuận.
- Ly Nhi còn có muội muội à? Lúc trước không phải nói phụ mẫu đều mất, vô thân vô cố sao?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.


Da đầu Tuyệt Thiên tê rần, A Ly lại dám nói như thế, cũng may hiện tại chỉ có mình biết, nếu để cho lão tôn thượng cùng tôn phu nhân biết, vậy còn không phát điên sao.
Dạ Côn cười nói:
- Ly Nhi cũng có chuyện khó nói.
- Đứa nhỏ này, có gì không thể nói với chúng ta đâu chứ.


Ngữ khí của Đông Môn Mộng mang theo vẻ yêu chiều, chuyện này khiến Tuyệt Thiên nhẹ nhàng thở ra, ít nhất mê chồng của A Ly vẫn giảng đạo lý.
Mình rốt cuộc đang nghĩ gì, nàng không phải mẹ chồng A Ly.
- Cha, mẹ, gần đây An Khang châu cùng Thái Kinh phát sinh quá nhiều chuyện, cảm thấy phía sau có người kiếm chuyện.


Đông Môn Mộng nghiêm túc nói ra:
- Đây là chuyện của người lớn, ngươi đừng quan tâm, biết không?
Dạ Côn rất bất đắc dĩ a, mẫu thân cùng cha luôn xem mình như tiểu hài tử.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn đương nhiên bồi tiếp mẫu thân trò chuyện, cũng không đề cập tới chuyện của "người lớn" nữa.


Ban đêm lúc ngủ tìm một cơ hội chuồn đi vậy.
Dù sao lông Côn ca ta đủ dài, không tin ngươi nhìn thử.
Ban đêm, Dạ Minh mang theo thê tử cùng Dạ Côn đi đến nhà Dạ Trùng làm khách.
Dạ Trùng xem như Đô Úy ở nơi này, thế nhưng phủ đệ chẳng qua là một cái trạch viện đơn sơ.


Rõ ràng có tên tuổi Dạ gia đại thiếu gia, lại ở nơi này chịu khổ, Dạ Côn không khỏi có chút kính nể vị đại bá này.
Khó được nhất là, đại bá thế mà không có thê tử, đừng nói chi là hài tử.
- Đến, Dạ Côn, nếm thử tay nghề của đại bá con.


Dạ Trùng bưng thịt Hổ Điêu tới, gương mặt cứng rắn lộ ra vẻ tươi cười, chuyện này khiến Dạ Côn lập tức tăng lên không ít hảo cảm, dù sao toàn bộ Dạ gia, hiện tại có thể cảm giác tốt... chỉ có đại bá.
Ngay cả gia gia Dạ Tư Không, Dạ Côn đều cảm giác có điểm gì đó là lạ.


Côn ca ta cũng không muốn đa nghi, thế nhưng chuyện phát sinh trên người mình nhiều lắm, không đa nghi, đến chết cũng không biết chết như thế nào.
- Đại bá, mùi này vừa ngửi liền thấy thơm, mỹ vị nhân gian a.
Dạ Côn lập tức khen tới, khiến đường cong khóe miệng Dạ Trùng lớn hơn.


- Ăn nhiều một chút, mẫu thân con hiện tại muốn ôm cháu, mau cùng thê tử sinh một đứa.
- Không thành vấn đề.
Dạ Côn sảng khoái đáp ứng, quả thật nên suy nghĩ vấn đề này một chút.
Dạ Minh hướng phía Dạ Trùng cười nói:


- Ngươi vẫn nên quan tâm chuyện của mình một chút thì hơn, đừng để chết đều không có ngươi đưa tang.
Đông Môn Mộng hung hăng liếc mắt trừng phu quân, có người nói chuyện với đại ca mình như thế ư...
Dạ Trùng không nói gì, quay người đi vào nhà bếp nấu đồ ăn.


Dạ Côn cảm giác... vị đại bá này hình như có chuyện xưa.
Không phải đang đau khổ chờ đợi người nào đó đấy chứ?
- Cha, có phải đại bá có tình nhân trong mộng không?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Ừm... chỉ là người bên trong Ngũ Nhạc.


Thế mà bị ta đoán đúng rồi? Đại bá đau khổ chờ đợi ở nơi này, nhất định là trong lòng có người!!!
Loại tình huống này, cũng chỉ xuất hiện ở trong miệng thuyết thư tiên sinh mà thôi.
- Cha, nếu như con không đoán sai, lai lịch đối phương không nhỏ.
- Tiểu tử con cũng biết nhiều đấy.


Quả nhiên rất máu chó.
- Nếu như lại đoán không sai, hẳn là một vị công chúa Ngũ Nhạc?
Dạ Minh rất hoài nghi nhi tử đã điều tra qua, đoán vô cùng chuẩn.
- Nhỏ giọng một chút, đừng để đại bá của con nghe thấy.
- Ồ.


Nhìn đại bá bưng thức ăn tới, Dạ Côn cảm thấy nam nhi si tình như thế thật rất thưa thớt...
Đáng tiếc bởi vì thân phận, mãi mãi không thể cùng một chỗ... đại bá thật quá đáng thương, cha nên khuyên nhủ thật tốt mới được.
- Ây, cơm rau dưa, Dạ Côn con đừng ghét bỏ.


Dạ Trùng cười khẽ một tiếng.
- Đại bá nói đùa, con chính là ăn cơm này lớn lên.
Dạ Côn ngụm lớn ăn cơm, khiến Dạ Trùng nhìn cười cười, cũng rất hài lòng với Dạ Côn, phu phụ tam đệ dạy dỗ hài tử vẫn rất tốt.


Những người khác... thì thôi đi, từng tên đều là thiếu gia ăn chơi, không sớm thì muộn cũng sẽ chết.
Trong lúc ăn cơm, bốn người trò chuyện, Dạ Côn kể tiết Khánh Nguyên náo nhiệt như thế nào.
Sau khi ăn xong, một nhà ba người cáo biệt Dạ Trùng, về nhà.
- Con đi ngủ.


Dạ Côn hướng phía cha cùng mẫu thân cười nói.
- Nghe lời, nghỉ ngơi sớm một chút.
- Con đã biết, mẫu thân.
Dạ Côn trở lại phòng, nhìn thấy Tuyệt Thiên thế mà ngồi ở bên cạnh bàn:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Mẫu thân ngươi không có an bài chỗ ngủ cho ta.
-......


- Không cần ngủ, buổi tối hôm nay chúng ta khởi hành.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Được.
Dạ Côn cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng một chiêu như vậy, phải hoàn thành chuyện mình cần làm
Đêm khuya, Dạ Côn mở mắt, chỉ thấy Tuyệt Thiên thế mà ngồi ở chỗ đó ngủ, xem ra cũng là một ngưu nhân.


- Dậy dậy, chuẩn bị đi.
Dạ Côn thấp giọng hô.
Tuyệt Thiên mở to mắt, nhẹ gật đầu.
Nếu là chuẩn bị vụng trộm chạy, Lôi Minh Mã là không thể nào, động tĩnh quá lớn, đến lúc đó đánh thức phụ mẫu, vậy sẽ không đi được.


Hai người lén lén lút lút mở cửa, Dạ Côn chỉ chỉ tường vây bên cạnh, ý tứ chúng ta leo tường.
Tuyệt Thiên thật không muốn như thế, nhưng lại không còn cách nào.
Hai người nhanh chóng leo tường rời đi.
Song khi hai người vừa đi, Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh liền xuất hiện.
- Haiz, Côn Côn đã lớn rồi.


Dạ Minh bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng vậy, phản nghịch, không nghe lời.
Đông Môn Mộng tầng tầng thở dài.


Dạ Côn sao có thể giấu diếm được cha mẹ của mình, nhưng Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh cũng không có ý ngăn cản nhi tử, đầu tiên là cảm thấy thực lực nhi tử bất phàm, cộng thêm Thần Kiến tại thân, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, đi Ngũ Nhạc điều tra một chút cũng được.


Hơn nữa nam nhân bên cạnh kia tựa hồ cũng không đơn giản, hai người ở chung một chỗ, hẳn có thể cam đoan vấn đề an toàn.
Lúc này Dạ Côn cũng không có vội vã rời đi, mà là tìm đến đại bá, tốt xấu gì đại bá cũng ngày nhớ đêm mong, nhìn qua đó phải tìm hiểu một chút mới được.


Dạ Trùng đang ngủ mê đột nhiên mở mắt, vươn mình quát nhẹ:
- Ai! Ra đây!
- Đại bá, là con, Dạ Côn.