VI. Bàn tay
Có thể là những động cơ ẩn mật của Fatma vốn trần tục hơn nhiều người nghĩ, và cái thực thể tinh thần kỳ lạ mà một số người gán cho nàng thật ra là một sự vắng mặt câm lặng. Bởi, nơi khuôn mặt Fatma, nơi toàn bộ thân thể nàng, vẻ đẹp là do chính sự vắng mặt nhuốm màu nên. Đôi tay nàng cầm vật này vật khác mà cứ sợ đánh mất, vừa mạnh mẽ vừa cẩn trọng, hồ như nàng sợ làm vỡ chúng. Môi nàng trông như được vẽ nhằm tạo hình hài cho âm thanh của những từ mong manh nhất, để được ẩm ướt khi cắn vào thịt những loài quả lạ chưa ai biết song đã được miệng nàng tiên cảm. Những khao khát riêng tư nhất dường như điều khiển độ căng trong các cơ đôi chân dài của nàng, và dường như kín đáo giấu đi sự khẩn thiết của chúng dưới sự thanh tao của làn da nàng.
Nàng đi như thể luôn luôn biết mình đi đâu, nhưng nàng luôn thủng thỉnh, chẳng bao giờ vội. Đôi khi, những cái vắng mặt vẽ nên hình hài nàng, chúng lớn đến độ người ta không nhìn thấy nàng nữa; người ta đi ngang qua dưới cửa sổ phòng nàng mà không cảm nhận được nàng, và mỗi khi nói về nàng, họ cảm thấy được sự mong manh nơi hiện hữu của nàng. Ở Mogador người ta tin rằng một chân nàng đặt ở thế giới khác, và một ai đó ở chốn xa xăm có quyền năng ám muội đang gọi nàng nhưng lại không chỉ đường cho nàng. Mỗi khi nhắc tới nàng, người ta không nói “cô ta kia kìa!” mà nói “dường như cô ta kia kìa.” Với những người còn lại, “nàng Fatma u sầu” là một cái gì đó gần với hình phản chiếu của chính nàng: đối ảnh của một bóng hình đang đau đớn, một cái gì khó lĩnh hội được trong không khí.
Với một vài người, cửa sổ mở phòng nàng dường như còn trống vắng hơn mỗi khi nàng từ đó nhìn ra. Tuy nhiên, với Fatma, cửa sổ không phải là cái hộp chứa những cái không gì cả của nàng như những ai nhìn thấy nàng thường nghĩ, mà đúng hơn là cánh cửa dẫn tới mọi thứ và chẳng dẫn tới gì. Nó là vật chứa mà từ đó nàng rút tỉa nỗi khát khao mọi thứ, bởi tất cả những cái vắng mặt phù vân tạo thành bầu khí quyển nỗi u sầu của nàng đều cắm rễ trong những phần xác thịt dễ bị trí tưởng tượng xuyên thủng nhất của nàng. Những cội rễ lấy cái nóng từ bụng và cái ẩm từ da.
Đã bao lần, ngồi nơi cửa sổ, nàng lướt mấy ngón tay lần dọc theo môi, chậm rãi, cho đến khi chính nàng không còn biết có phải ngón tay nàng di chuyển từ bên này sang bên nọ hay không, bởi nàng dường như đang dò xuống những chiều sâu thăm thẳm, khơi dậy sự tuôn trào những xúc cảm thuộc về đêm, độ ẩm tăng lên trong hơi thở nàng. Hơi biển nàng hít vào nơi cửa sổ là bàn tay khe khẽ chạm đến nàng ở bên trong. Ngồi thẳng dậy, nàng hít một hơi đầy phổi, thả mình cho không khí để cảm thấy sức ép ngày càng tăng của nó trong nàng. Đồng thời, nàng để ngón tay mình rơi lên cổ họng, vẽ những vòng âu yếm kéo dài trên cổ, đến khi hạ thấp xuống gặp chỗ hai bầu vú nàng vun lên thì những vòng đó hơi tròn lại, mời mọc ban thưởng nàng bằng sự nấn ná ngọt ngào trên độ cứng của đỉnh hai bầu vú đó.
Mười ngón tay nàng dập dềnh lên xuống theo mọi đường xoắn ốc của thân nàng, từng khoảnh khắc đều ứng hợp với những ngón tay khác đang chu du khắp thân thể nàng tự bên trong. Chúng nhận ra nhau qua làn da, giống như đầu mút hai chiếc đinh ghim nóng bỏng chu du trên hai mặt khác nhau của tấm vải và làm nơi chúng gặp nhau cháy xém. Những ngón tay của bầu không khí nàng hít thở nơi cửa sổ mang lại cho đôi tay nàng sức mạnh khiến thân thể nàng rực lửa. Chính bầu khí đó khiến cho đôi chân nàng căng thẳng, dấy lên những cơn gió xoáy giữa hai chân nàng, bầu khí hậu khác của ngày, nó trỗi cao như ngọn triều dâng, nổi trôi bất định vào lúc sáu giờ chiều.
Những ai thấy Fatma ngồi tĩnh tại nơi cửa sổ phòng nàng liệu có thể biết được gì, phải chăng chính nàng chẳng quan tâm đến việc phơi bày mật độ của cái khiến nàng thảng thốt cùng cái vị cay xè những gai cùng ngạnh của nó. Bởi, ngay cả khi nàng rời nhà đi dạo dọc những con phố gần bến cảng, và bằng những bước ngập ngừng bất định nàng tìm cách tạo cơ hội cho cuộc gặp nào đó dễ xảy ra hơn, nàng vẫn không bao giờ cho phép ai mường tượng rằng họ biết ai hay những ai là người Fatma mong gặp ở từng góc phố, diện mạo họ ra sao, tên tuổi họ là gì, ai là kẻ ngụ trong bầu không khí mà biển lùa về cửa sổ phòng nàng.
Và cũng có thể tấm lưng những người đó khá cuồn cuộn và cơ bắp, như tấm lưng người thợ nhuộm mà Fatma ngạc nhiên bắt gặp lúc anh đang tắm nơi đài phun vào buổi sáng nàng ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ để đi lấy nước, hoặc cũng có thể những người đó có eo lưng phẳng mượt, bộ ngực hừng nhựa sống của người đàn bà nàng gặp đang trần truồng chạy trên bờ đá trước khi hòa mình vào biển, hoặc đôi mắt xám của cặp sinh đôi chơi xúc xắc trong cửa hàng gia vị, hoặc đôi tay người phụ nữ da đen mảnh dẻ bán sữa, đôi tay nâng nhẹ như đêm. Đôi tay khiến lòng Fatma xáo động mỗi khi chúng vươn ra trao cho nàng một món hàng hay tiền thừa trả lại. Nhưng chỉ mình Fatma biết liệu có phải bầu không khí đang vươn tay về phía thân nàng và khiến nàng nghẹt thở kia có tên gọi hay không, cái tên duy nhất người ta có thể thầm thốt ra trong nỗi hân hoan.