Tên Của Khí Trời

II. Bí mật trong ngọn gió

II. Bí mật trong ngọn gió

Hầu như có thể nhìn thấy sự khô hanh trong không khí. Chiều hôm đó trên Bờ biển Berbería, trên thành phố Mogador vây giữa những bức tường, mùa thu tự báo triệu về mình trong làn gió thổi. Những cuộn sóng vô hình của nó, dài, khô, len lỏi như bầy rắn cuồng nộ giữa những rặng đá ngầm, rứt ra từ các tảng đá được gột sạch kia thứ âm thanh nghe như cái gì bị xé.

Và cũng như mọi năm khi mùa thu tự báo triệu về mình theo cách ấy, bầy chim trên bến cảng dường như đáp lại âm thanh đó bằng những tiếng quàng quạc cảnh báo. Sáng hôm sau, những con nhạy cảm nhất trong bầy chim đã bay đi. Sáng hôm đó lũ Mòng biển Đuôi Trăng, bầy Gà Biển, những con Quạ Đỏ, đàn Cò Rét và lũ Gà Lùn - những loài bị cá ăn tươi nuốt sống - thảy đều đảo thành những vòng tròn ngày càng rộng quanh những con thuyền nhỏ rồi biến mất. Những con thuyền tiếp tục chậm rãi va mình vào mấy cọc bến tàu trong khi bầy chim mất hút nơi chân trời, lại xuất hiện trong khoảnh khắc, vội vã tiến đến gần rồi lại biến đi. 

Thành phố chìm đắm khôn cưỡng trước khí hậu mới - con chim hung dữ có bộ lông lạnh ngắt, trong suốt - trong khi Fatma, nơi ô cửa sổ nàng, nghe tiếng gió giữa những tảng đá, cảm thấy trên môi nàng cái khô hanh trong không khí, và để cặp mắt nàng theo cùng bầy chim trong chuyến bay bất nhất của chúng. 

Nhưng cái nhìn của Fatma, bướng bỉnh và xa vắng, là cái đích bay trên không cho ngàn lời đồn đại. Nó bị cắm chi chít những mũi tên của cư dân một thành phố nhỏ, họ nhìn thấy trong sự bất động của nàng hình hài chấp chới của một điều bí ẩn: một bí mật khả dĩ đổ bóng đen khuấy động chân trời.

Trong khi trăm lời đồn lan khắp thành phố theo mọi hướng, ngọn gió chiều thổi tung lớp muối đóng trên bức tường suốt cả năm qua, nhấc những chiếc lá to, mỏng mảnh màu trắng lên từ mặt đá. Ngay khi những chiếc lá bằng muối kia lở khỏi tường, bọn trẻ con chạy lại túm lấy mang về nhà, đi chầm chậm, cầm trên tay những chiếc lá mong manh dễ vỡ kia. Những tấm muối không bao giờ về đến nhà bọn trẻ, bởi cũng chính làn gió ban nãy làm chúng xuất hiện giờ lại đến giật chúng đi, khiến chúng bay lên, tan thành thứ bụi mịn đến nỗi không sao phân biệt được với bản thân không khí. 

Fatma thấy lũ trẻ con gí tay vào đá, nhẹ nhàng gỡ lên dăm dải vải mịn căng, dưới ánh nắng và từ trên cửa sổ nàng nhìn xuống, chúng trông như lổ đổ những đường chỉ khâu tỏa sáng. Trong tay bọn trẻ những dải vải kia vỡ tan không tiếng động. Trong khoảnh khắc, bọn trẻ bị vây kín giữa một đám mây sáng ngời, đám mây biến mất khi chúng vung tay quanh mình, cố tóm lấy cái mà chúng thậm chí không nhìn thấy nữa. 

Fatma chăm chú ngắm đi ngắm lại cảnh này, chuyện thường ngày trong mùa đó ở Mogador. Bởi nàng đột nhiên bắt đầu quan sát vô cùng tỉ mỉ những điều nhỏ nhặt, tìm thấy nơi đó ô cửa sổ mở ra một thế giới mà với bất cứ ai khác vẫn là bí ẩn. “Này Fatma, bạn nhìn mọi vật cứ như bạn từ nước khác tới ấy,” người ta nói với nàng, “cứ như bạn chỉ quan tâm đến những con ruồi bay đằng xa hay mấy con chim bay giữa đêm ấy.” Không ai xác định được cái ngày tâm hồn Fatma chuyển sang chiều hướng mới mẻ, kỳ lạ của nó.

Khi mọi người hiểu ra điều này thì dường như đã quá muộn, không còn khuyên nhủ gì được nữa, mà cũng chẳng có lý do rõ ràng nào để chia buồn. Chừng đó thì nàng đang làm mọi sự theo cung cách làm cho cả đàn bà lẫn đàn ông cáu tiết đồng thời lại xui họ cất công khám phá cái gì đã khiến nàng thay đổi đến vậy. 

Ai ở Mogador cũng muốn biết bí mật của nàng và khởi sự khám phá nó giống như người ta ra sức moi lời thú nhận từ một kẻ câm bằng cách diễn giải sự im lặng của y: mỗi người gán những lời tùy ý mình thích vào cái mồm niêm kín đó.

Fatma biết rằng quanh nàng đang dấy lên những lời bàn ra tán vào thô bỉ, nhưng nàng chẳng tỏ ra băn khoăn lo lắng, hồ như mọi ý nghĩ của nàng gói gọn trong một tấm vải vô hình, và nàng biết chắc không ai có thể nắm bắt được bí mật của nàng bởi nó tạo thành từ một thứ chất liệu nhẹ ngời sáng, chỉ có thể sánh với những đám mây đột ngột bằng bụi muối cứ chiều chiều lại chuội khỏi bàn tay nắm chặt của bọn trẻ con.