Hiện tại không quản tới tình trạng hỗn loạn của Tây Diệp La học viện vì đột nhiên bị luồng sáng bao trùm. Trong đại lâu viện trưởng của Tây Diệp La học viện, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đang nhìn chằm chằm Cửu điện hạ thần sắc bình thường trước mặt, cảm thụ được hơi thở khác thường lẫn trong luồng ánh sáng màu xanh lam, thật lâu không nói nên lời.
Nhìn theo tia sáng lam sắc từ tay Cửu điện hạ dần dần tản mát ra xung quanh, thậm chí còn có xu thế lan tràn ra bên ngoài, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Này là sức mạnh gì? Thế nhưng cường đại tới mức phóng ra cả Tây Diệp La học viện, thậm chí còn xa hơn? Phải biết, bình thường người khác thí nghiệm, ánh sáng thuộc tính có thể mạnh tới mức chiếu sáng cả căn phòng đã đủ làm người ta ngạc nhiên khen ngợi là thiên tài trăm năm khó gặp.
Hơn nữa màu xanh da trời này hẳn là thủy nguyên tố đi? Mặc dù trong nhận thức của bọn họ, thủy nguyên tố cho tới bây giờ đều là màu xanh đậm. Hơn nữa thủy quả thực bao dung cùng ôn hòa, nhưng không phải cảm giác áp bức làm người ta không nói rõ, thậm chí không cảm giác được kia.
Từ cửa sổ đại lâu viện trưởng, nhìn ánh sáng xinh đẹp từ tay Huân nhi dần dần lan tràn bao phủ cả học viện, ngay cả Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi kinh ngạc. Sức mạnh của Huân nhi tuy không giống ma tộc, nhưng vì cách gì lại gần thần tộc như vậy? Chẳng lẽ vì khế ước thượng cổ trong cơ thể Huân nhi đã điều chỉnh sao?
Ngay khoảnh khắc hai lão viện trưởng hoảng hốt nhìn chằm chằm thiếu niên tuyệt mĩ, Tây Lam Thương Khung trầm tư thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, sau đó bọn họ lập tức cảm giác ánh sáng mang theo hơi thở kì dị quẩn quanh cơ thể mình trong nháy mắt tan biến.
Hai lão viện trưởng cùng Tây Lam Thương Khung hồi phục tinh thần không khỏi đồng thời nhìn về phía tiếng vang phát ra, lại giật mình phát hiện, thế nhưng là thủy tinh cầu thí nghiệm Huân nhi đặt tay lên.
“Này, này sao có thể?” Nhìn thủy tinh cầu đột nhiên vỡ thành mảnh nhỏ trong tay Cửu điện hạ, rớt tán loạn trên bàn, tròng mắt Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng cũng sắp lọt ra ngoài. Kinh ngạc Cửu điện hạ mang tới cho bọn họ hôm nay còn nhiều hơn tổng số lần bọn họ gặp phải trong cả đời này.
Bất quá, thuộc tính của Cửu điện hạ rốt cuộc là gì? Chính là thủy nguyên tố sao? Nếu là thủy nguyên tố tinh linh, theo kết quả thí nghiệm của Cửu điện hạ thì không bao lâu sau, thiếu niên xinh đẹp tuyệt mĩ này có thể sẽ trở thành ma pháp sư hệ thủy trẻ tuổi nhất, thậm chí là cường đại nhất Thương Lam đại lục.
Nghĩ tới đây, hai lão nhân vốn bị một loạt khϊế͙p͙ sợ làm có chút mơ màng không khỏi chìm vào niềm sung sướng như điên, mà ánh mắt nhìn tới thiếu niên đứng trước mặt không khỏi toát ra đầy toan tính. Nếu Tây Lam Cửu điện hạ trở thành ma pháp sư trẻ tuổi nhất cường đại nhất Thương Lam đại lục, kia bọn họ nếu là lão sư của Cửu điện hạ thì không phải rất có thành tựu sao?
Hơn nữa, thiên phú kinh người như vậy, trừ bỏ Lam đế bệ hạ, bọn họ quả thực chưa từng gặp qua người nào làm máu trong người rừng rực như sắp sôi trào như vậy. Vì thế, tuyệt đối tuyệt đối không thể buông tha. Mầm non tốt như vậy, đi đâu mà tìm được a!
Mà Huân nhi ở bên cạnh cũng không chú ý mình đã bị người ta nhớ nhung. Mà người nhớ nhung bé còn là hai lão viện trưởng đang kích động tới mức khẽ run nhẹ nhẹ trước mắt mình.
“Phụ hoàng…” Thiếu niên nhìn thủy tinh thí nghiệm trong tay vỡ nát, không khỏi có chút sững sờ. Bé hình như không làm gì cả a, thủy tinh sao đột nhiên vỡ nát rồi? Xoay người giống như cầu xin giúp đỡ nhìn nam nhân tuấn mỹ tà nịnh bên cạnh, ánh mắt Huân nhi có chút mờ mịt cùng khó hiểu.
“Huân nhi, xem ra bảo bối của trẫm rất lợi hại nha.” Phải thiếu thủy tinh làm thí nghiệm cũng không phải loại thủy tinh bình thường. Hạt nhân của nó được từ ma tinh thượng hạng làm nguyên hạch động lực thí nghiệm.
Mà ma tinh chính là tinh hoa trong cơ thể ma thú tôi luyện ra, có thể nói là không sợ nước không sợ lửa, cho dù bị quăng vào lô hỏa cực nóng cũng không bị hòa tan cùng kết tinh, có thể thấy được độ rắn chắn của nó. Huống chi, thủy tinh cầu thí nghiệm trong tay Cáp Lý Tư viện trưởng còn dùng ma tinh thượng phẩm, so với những thủy tinh cầu thí nghiệm thông dụng còn tốt hơn mấy chục lần, sao có thể dễ dàng bị vỡ nát như vậy?
Vì thế có thể thấy được, ma lực của Huân nhi mạnh mẽ cỡ nào, có thể lơ đãng tạo thành kết quả như vậy đủ để thuyết minh nguồn ma lực của Huân nhi.
“Thật sao? Phụ hoàng?” Thiếu niên cao hứng chạy về bên cạnh, nhào vào lòng, sau đó vươn tay ôm lấy cổ phụ hoàng, cười thật sáng lạn. Huân nhi được phụ hoàng khen ngợi, ánh mắt trong suốt lóng lánh dừng lại trên vẻ mặt ôn nhu của nam nhân đang vuốt ve mái tóc đen mềm mại của mình.
“Đương nhiên, bảo bối của trẫm lợi hại nhất.” Ôm lấy Huân nhi vừa bổ nhào vào lòng mình, Tây Lam Thương Khung nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của thiếu niên trước mắt, kìm lòng không được cúi xuống hôn một cái. Hôn lên đôi môi trong suốt lóng lánh hấp dẫn chính mình.
“Khụ khụ khụ, cái kia, bệ hạ, nếu Cửu điện hạ muốn tới Tây Diệp La học viện, ta cùng Phí La Nhĩ, hai lão già này tự nguyện làm đạo sư của Cửu điện hạ, về sau sẽ dạy Cửu điện hạ cách khống chế ma lực hệ thủy, bệ hạ thấy được không ạ?”
Đánh gảy bầu không khí ngày càng mờ ám giữa bệ hạ cùng Cửu điện hạ, Cáp Lý Tư viện trưởng không khỏi có chút chột dạ nhìn ánh mắt đột nhiên nhìn về phía mình của bệ hạ, nơi đó tràn ngập ý tứ hàm xúc sâu thăm thẳm không thể hiểu nổi, làm cho lão nhân đây dù đã già tới sắp thành tinh cũng cảm giác cả người không được tự nhiên.
Bệ hạ, ta biết đánh gãy người cùng Cửu điện hạ trao đổi tình cảm phụ tử thân thiết là không đúng, chính là người cũng phải kiêng nể hai lão nhân chúng ta một chút chứ a. Chúng ta tuy nói là da mặt dày hơn người bình thường một chút, nhưng vẫn chưa tới mức tâm bình lặng như nước a.
Hơn nữa, nơi này tốt xấu gì cũng là phòng làm việc của ta cùng Phí La Nhĩ a, các ngươi có thể làm ra bộ dáng không coi ai ra gì để miệt thị sự tồn tại của chúng ta như vậy sao a? Huống chi, sự tồn tại của ta cùng Phí La Nhĩ liền yếu ớt đến vậy sao? Thế nhưng đã đạt tới cảnh giới bị người ta không thèm chú ý tới a? !
“Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng nguyện ý trở thành đạo sư của Huân nhi thì còn gì bằng.” Ở Thương Lam đại lục, thực lực của hai lão viện trưởng Tây Diệp La học viện luôn được mọi người tôn sùng. Huống chi nếu nói về việc dạy người ta khống chế năng lực ma lực, quả thực không tìm ra ai thích hợp hơn bọn họ.
Nếu nói muốn tìm ai đó tới dạy Huân nhi, Tây Lam Thương Khung tự nhiên hướng tới Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng. Mà hiện giờ, hai lão viện trưởng đã tự mình đề nghị, Tây Lam Thương Khung sao có thể cự tuyệt. Nhìn thiếu niên xinh đẹp bị mình ôm trong lòng, Tây Lam Thương Khung mỉm cười thật ôn nhu.
Hai lão viện trưởng bị nụ cười ôn nhu của bệ hạ làm lạnh rùng mình, sau khi nghe bệ hạ đáp ứng, gương mặt hiền lành đầy nếp nhăn lập tức mỉm cười. Tự nhiên, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đang chìm đắm trong hưng phấn cùng kích động cũng không chú ý trên cái bàn đầy mảnh thủy tinh thí nghiệm khi nãy, một tiểu thú nhỏ nhắn đáng yêu đang lặng lẽ tiếp cận mảnh thủy tinh.
Ngẩng đầu nhìn nhìn, xác định mọi người xung quanh không chú ý tới hành động của mình, lúc này tiểu thú mới cẩn thận vươn móng vuốt lông xù, nhắm tới một mảnh thủy tinh mình thèm nhỏ dãi nãy giờ, dùng cái đệm chân mềm mềm chậm rãi quơ nó tới bên người, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cúi đầu một ngụm nuốt vào.
Tiểu khế ước thú gây án thành công hiển nhiên không sợ người khác biết nữa, quơ quơ đầu, sau đó cứ như không có việc gì, thoải mái đi tới bên kia bàn, nằm úp sấp nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện lỗ tai nó đang run động khe khẽ.
Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi nhìn thấy vật nhỏ nằm trên bàn không nhúc nhích thì không khỏi buồn cười. Tuy vừa nãy phát hiện hành vi mờ ám của nó, chính là muốn xem thử nó định làm gì. Lại không ngờ, hóa ra là vì thượng phẩm ma tinh trong thủy tinh thí nghiệm a.
Cũng đúng, ma tinh có thể gia tăng thực lực ma thú, tuy Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi nhìn tiểu thú uể oải nằm trên bàn kia không giống bộ dáng ma thú chút nào. Bất quá nghĩ tới mảnh tinh thể kết tinh vụn vặt trên bàn, Tây Lam Thương Khung không khỏi xuất thần.
Vừa nãy y thấy kết tinh tuy rất nhỏ, so với những mảnh vỡ thủy tinh còn nhỏ hơn rất nhiều, chính là nó lại hấp dẫn ánh mắt y một cách kì quái. Nếu nói ma tinh dùng làm tim thủy tinh thí nghiệm là trong suốt vô sắc, thế mảnh vỡ lóng lánh tỏa ra lam sắc đó lại là thứ gì?
Nếu vừa nãy Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng thấy mảnh vỡ tinh thạch màu lam đó, bọn họ có thể sẽ kinh ngạc phát hiện, so với ma tinh được bọn họ đặt trong tim thủy tinh thí nghiệp, tinh thể màu lam bị tiểu thú xem như bảo bối nuốt vào bụng kia lại càng tương tự như ma tinh được rèn luyện.
Đương nhiên, hiện tượng này Tây Lam Thương Khung tự nhiên biết là gì, bởi vì thừa nhận không được nên loại trừ tất cả tạp chất, chỉ còn lại kết tinh tinh thuần nhất. Mà tinh thể hiện ra màu lam cũng có thể vì luồng ánh sáng làm y có cảm giác kì dị khi nãy đi? Còn có hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.
Nam nhân không khỏi có chút cảm khái, ngay sau đó chú ý Huân nhi trong lòng đột nhiên kéo y phục mình, ánh mắt oánh ánh nước ướt át nhìn mình, Tây Lam Thương Khung trong nháy mắt cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa, trong mắt chỉ còn lại thiếu niên tuyệt mĩ mình đang ôm chặt trong lòng.
Được Cáp Lý Tư viện trường cùng Phí La Nhĩ viện trưởng tiễn khỏi đại lâu viện trưởng, Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi chuẩn bị quay về phủ đệ Phong thị. Vừa mới rời khỏi cửa lớn đại lâu, liền thấy đối diện có một thiếu niên tuấn tú, nháy mắt nhìn thấy bọn họ liền nhảy xuống khỏi gốc cây đang ngồi chồm hổm, chạy về phía này.
“Cuối cùng các ngươi cũng ra rồi, ta đợi thật lâu, sắp ngủ gật trên cây luôn rồi. Ha ha, ta đã nói sẽ tới tìm các ngươi mà, hiện giờ xem đi, ta không nuốt lời nha. Đúng rồi, ta có nói ta gọi là Lạc Nhật, ngày đó quên hỏi tên các ngươi a. Các ngươi gọi là gì… a…”
Thiếu niên vốn rất hưng phấn chạy tới, có lẽ vì chờ quá lâu, hiện giờ thấy người mình chờ xuất hiện liền bắt đầu lải nhải. Sau đó thấy rõ thiếu niên đứng bên cạnh nam nhân tuấn mỹ tà nịnh ngày đó, thiếu niên Lạc Nhật kia không khỏi sửng sốt.
Đây là người mình gặp tối đó sao? Vẫn là quần áo hoa lệ trắng như tuyết, mái tóc đen óng mượt xõa dài chấm đất ở phía sau, cả người tỏa ra khí chất như ảo như thật nhưng lại cao quý đến mức không thể xâm phạm, điểm này Lạc Nhật tuyệt đối sẽ không nhận sai. Nhưng lúc nhìn thấy rõ dung mạo thiếu niên, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn như cũ không khỏi ngây dại tại chỗ.
Tuy lúc nãy sớm đã nghe nói thiếu niên này rất đẹp, nhưng Lạc Nhật không thể tưởng tượng nổi thiếu niên lại đẹp tới mức làm người ta rung động như vậy. Khí chất hồn nhiên cùng yêu dị thực mâu thuẫn lại kết hợp hoàn mỹ trên người thiếu niên, không hề khác thường mà lại càng lộ ra vẻ hấp dẫn khôn cùng, làm người ta vô thức quên hết thảy mọi thứ xung quanh.
Tây Lam Thương Khung thấy thiếu niên vốn rất vui sướng nhún nhảy chạy tới trước mặt bọn họ đột nhiên dại ra, không cần nghĩ cũng biết vì Huân nhi, lực hấp dẫn của Huân nhi mạnh cỡ nào, Tây Lam Thương Khung hiểu rất rõ. Đừng nói là tiểu nam hài ngây thơ này, cho dù là bản thân y, vẫn có lúc không thể kìm lòng nổi. Huống chi là người khác.
Hôm nay đến Tây Diệp La học viện, Tây Lam Thương Khung cũng không để Huân nhi đội nón có màn che, dù sao nếu sau này học tập ở Tây Diệp La học viện, Huân nhi không có khả năng vĩnh viễn mang thứ kia. Hơn nữa y cũng luôn ở bên cạnh, cũng không lo có kẻ nào đó không sợ chết dám đánh chủ ý lên người Huân nhi. Chính là hiện tại, Tây Lam Thương Khung cảm thấy có chút hối hận.
Bất quá đứa nhỏ trước mắt, Tây Lam Thương Khung cũng biết nó đối với Huân nhi không hề có tà niệm gì, chỉ đơn thuần là quan hệ đồng học sau này mà thôi. Thực là một người hồn nhiên. Tây Lam Thương Khung thực ra rất tán thành Huân nhi sau này có thể kết giao với vài bằng hữu tri tâm, dù sao Huân nhi cứ một mực ở trong cung với y, vẫn không có cơ hội ở cùng người khác.
“Cáp Lý Tư lão gia hỏa, đứa ngốc đang sững sờ kia là thiếu niên ngươi đặc biệt tuyển chọn sao? Thoạt nhìn một chút đặc biệt cũng không có? Đáng giá để ngươi khen nứt mũi vậy sao? Ngươi có phải thành lão hồ đồ rồi không a?”
Hai lão nhân đứng ở chỗ cao trên đại lâu, xuyên qua cửa sổ mở rộng nhìn một màn dưới lầu, thật lâu sau, Phí La Nhĩ viện trưởng không khỏi xoay người, nghi hoặc nhìn ông bạn già Cáp Lý Tư đang mỉm cười rất ư quỷ dị.
Lúc trước nghe lão nói chọn được một thiếu niên rất đặc biệt, Phí La Nhĩ viện trưởng không khỏi mong đợi một chút, dù sao người có thể lọt vào mắt Cáp Lý Tư cũng không được bao nhiêu. Nhưng hiện tại nhìn thiếu niên vẻ mặt ngây dại, trên người lại càng không có chút khí thế cường đại nào dưới lầu, Phí La Nhĩ thất vọng cực kỳ.
“Phí La Nhĩ, ta nhớ rõ từng nói với ngươi rồi mà, thiếu niên tên Mạc Lạc Nhật này thật sự không có năng lực gì cường đại, thế nhưng thanh thượng cổ danh kiếm nó nắm trong tay thì không giống vậy đâu.”
Không, sức mạnh trong người thiếu niên có lẽ cũng không yếu, có thể là bị phong ấn, hoặc còn bị vây trong trạng thái ngủ say, vì thế hiện giờ mới thoạt nhìn không có điểm nào đặc biệt như vậy.
Nghĩ tới lúc trước rời khỏi Tây Diệp La học viện để tìm kiếm chút tài liệu, trong lúc vô tình gặp được thiếu niên đáng sợ kia, Cáp Lý Tư viện trưởng không khỏi hưng phấn, tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt thiếu niên Mạc Lạc Nhật này vẫn còn hiện rõ trước mắt, muốn quên cũng không được.
Hơi thở cường đại kia, thanh kiếm màu tím nhạt tràn ngập sức mạnh đáng sợ kia chính là điểm hấp dẫn hứng thú nghiên cứu của Cáp Lý Tư viện trưởng. Kiến thức qua sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa của thiếu niên kia, Cáp Lý Tư viện trưởng lúc ấy ngay cả việc tim kiếm tài liệu cũng không quan tâm, chỉ nhanh chóng trở lại Tây Diệp La học việc, tìm kiếm tư liệu liên quan tới thanh kiếm trong tay thiếu niên.
Thanh thượng cổ danh kiếm kia gọi là Mạc Tà! Tuy tư liệu ghi chép lại không nhiều, nhưng cũng làm Cáp Lý Tư viện trưởng biết vài thứ đại khái. Mà nó lại gợi lên hứng thú rất lớn cho Cáp Lý Tư viện trưởng.
“Mạc Lạc Nhật? Mạc Tà?” Thượng cổ danh kiếm Mạc Tà? Mặc dù từng nghe Cáp Lý Tư nói qua, nhưng Phí La Nhĩ hiện tại vẫn rất nghi hoặc. Nhất là chú ý tới sự kích động bất bình thường của Cáp Lý Tư.
“Mạc Tà, theo ghi chép, đó là thê tử của chú kiếm đại sư Kiền Tương rất nổi tiếng thời viễn cổ. Lúc ấy, Kiền Tương thu thập kim thiết tinh chất từ khắp nơi để rèn một thanh kiếm cho vị vương thời đó, nhưng vì mật độ tinh khiết của kim thiết nên không có hỏa lô nào đun chảy được, thiết không chảy, kiếm không thể đúc thành, mà nếu không thể làm ra một thanh thần binh tuyệt thế trong khoảng thời gian chỉ định, Kiền Tương rất có khả năng sẽ bị vị vương đó giết chết. Vì thế cuối cùng Mạc Tà mỉm cười từ lò rèn cao cao nhảy xuống, trở thành kiếm hồn.
Sau khi kim thiết hòa tan, cuối cùng biến thành hai thanh thần binh, một tên là Kiền Tương, mà một thanh khác, chính là Mạc Tà. Nghe nói hai thanh thần binh Kiền Tương cùng Mạc Tà cho tới bây giờ chưa từng tách rời, tựa như Kiền Tương cùng Mạt Tà thời khắc đó đã khắc ghi tình yêu của mình vào linh hồn. Ta nghĩ, nếu hiện giờ Mạc Tà xuất hiện trong tay một thiếu niên, như vậy Kiền Tương đâu? Kiền Tương đang ở trong tay ai?