Căn nhà tổ truyền của Tào gia ở đầu tây trấn Trung Dương, giờ đây đã trở thành một đống hoang tàn.
Những đoạn tường đổ nát, như nói cho mọi người biết, rằng nơi này trước kia từng có người ở, còn lại là những đống gạch ngói bị chôn vùi dưới đám cỏ dại. Ở đây, chính là nơi ở ban đầu của Tào Bằng khi hắn mới hồi sinh. Tào Bằng dừng ngựa ngoài tường, vứt cương ngựa đó mà đi…
Đứng bên ngoài bức tường đổ nát, hắn hướng ánh mắt nhìn vào bên trong, trong mắt ánh lên nét thương cảm.
Hắn vẫn nhớ phòng ngủ của hắn là ở chỗ nào, phòng của cha mẹ ở chỗ nào. Còn cả chiếc lò rèn sắt ở sát ngay cổng lớn, nơi mà Tào Cấp dùng để sửa chữa những đồ nông cụ bị hư hỏng nữa. Mà nay, chiếc lò sắt đó đã không còn dấu vết, chỉ còn lại một đống đất cháy đen mà thôi.
Bọn người Bàng Đức không đi cùng lên, mà xuống ngựa cảnh giới cách đó hai mươi bước.
Cất bước đi vào trong sân, Tào Bằng đứng ngẩn ra ở đó, không nhúc nhích.
Giờ khắc này, hắn nhớ đến Vương Mãnh.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp Vương Mãnh, là vào ngày thứ ba sau khi hắn tái sinh. Vương Mãnh săn được trên núi một con Nai mang về, cao hứng đưa cho mẫu thân, nói người nấu chín. Thế nhưng hiện nay, Vương Mãnh đã khuất núi! Vương Mãi ở tận thành Long Kỳ xa xôi, chẳng biết khi nào mới có thể trở về.
Phía sau, vang lên tiếng bước chân.
Chính là Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân theo vào.
-Lúc nhỏ, ta lớn lên ở nơi này.
Tào Bằng quay đầu lại, trên mặt thoáng lộ nét cười, có vẻ như đang giải thích với Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, lại cũng giống như đang tự nói một mình:
-Ta còn nhớ rõ, nhà bếp ở bên kia… hồi đó ta mới ốm dậy, ngồi ngẩn ngơ ở bậc thềm đó. Hổ Đầu chạy từ bên này tới, khoe với ta là Mãnh bá mua cho hắn một cây dao săn. Ta nhớ rõ, lúc đó hắn rất vui, không ngừng khoe khoang trước mặt ta, còn bị Mãnh bá dạy dỗ cho một trận.
Con dao săn đó, là món hung khí đầu tiên mà ta dùng để giết người.
Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, hai người nắm lấy một bàn tay của Tào Bằng, bầu bạn bên cạnh hắn.
Còn Đặng Ngải thi tò mò đứng bên ngoài cửa, mắt nhìn cảnh hoang tàn đổ nắt này, mà không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
Y không từng nếm trải quãng thời gian gian khổ nhất của bọn Tào Bằng, Đặng Tắc, từ khi y được sinh ra, thì bọn Tào Bằng đã đứng vững ở Hứa Đô rồi.
Tuy lúc nhỏ, thường nghe mẫu thân kể vể những tháng năm gian khổ đó, nhưng dù sao cũng chưa từng được trải qua, cho nên y cũng chẳng cảm nhận được gì nhiều.
Tuy nhiên, nhìn thấy khung cảnh hoang tàn này, dường như Đặng Ngải cũng hiểu ra!
Theo bản năng, y nắm chặt đốc kiếm, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ phẫn nộ:
-Ai gây nên chuyện này?
Lúc này, từ đằng xa vọng lại một mớ âm thanh hỗn loạn.
-Chuyện gì vậy?
Tào Bằng nghe động, quay người lại, nhíu mày hỏi.
Thấy Thái Địch đang chạy bộ tới:
-Thưa thầy, có một người tự xưng là người quen cũ của thầy, đến xin cầu kiến.
-Người quen cũ?
Tào Bằng ngẩn người, cất bước bước ra khỏi đống hoang tàn.
Thấy bên ngoài có một thanh niên, thân người cao chừng bảy thước sáu tấc, khoảng hai mét hai, có vẻ rất khôi ngô cường tráng.
Xem tuổi tác, chắc cũng không hơn kém Tào Bằng bao nhiêu, chạc tầm hai lăm tuổi.
Gương mặt màu đồng hun, thấy rõ là do làm việc ngoài trời mà nên. Trên người y mặc một chiếc áo chùng bằng vải thô, loại chuyên dùng cho gia đinh, dưới chân đi một đôi giày vải. Nhìn thấy Tào Bằng, người thanh niên ngoác miệng cười, y nhanh chân bước tới hai bước, chắp tay nói:
-A… Tào thái thú còn nhớ Nam Bang không?
Nam Bang?
Tào Bằng nhìn người thanh niên, dường như có chút quen thuộc.
Nhưng hắn dám quả quyết là người thanh niên này và hắn không có qua lại gì nhiều.
Nếu như quả có giao tình, thì đó hẳn là từ trước khi Tào Bằng tái sinh. Ít nhất thì trong ký ức của Tào Bằng, ấn tượng về người thanh niên này hết sức mơ hồ.
-Trần Thức đây… Còn nhớ không?
Người thanh niên thấy rõ nét mơ hồ trên mặt Tào Bằng, không nhịn được nói:
-Hồi nhỏ, ngươi, còn có Hổ Đầu ca, ba người chúng ta thường chơi đùa với nhau mà.
-A…
Tào Bằng chỉ vào Trần Thức:
-Ta nhớ ra rồi!
Tuy nhiên, điều hắn nhớ ra không phải là mối quan hệ giữa hắn và Trần Thức, mà là nhớ ra hình như trong Tam Quốc có một nhân vật tên là Trần Thức. Chỉ có điều hắn không chắc, là Trần Thức trước mặt hắn đây, liệu có phải là người trùng tên hay không. Nhưng lại nghe y nhắc đến Hổ Đầu, thì ắt là không sai rồi.
Tào Bằng biết rõ, tên mụ của Vương Mãi không phải ai cũng có thể gọi, trừ khi đó là người có quan hệ rất thân thiết.
Hơn nữa, ngay lúc đầu khi y mở miệng gọi “A…”, e là định gọi tên mụ của Tào Bằng.
Cho nên có thể thấy, mối quan hệ giữa cái người tên Trần Thức này với hắn, với Vương Mãi, chắc chắn là không xa lạ gì. Những ký ức còn xót lại của Tào Bằng, dường như đều rất mơ hồ, Tào Bằng sớm đã quên hết cả rồi. Nhưng Trần Thức lại có vẻ rất cao hứng, liên tục gật đầu:
-Nhớ ra rồi à? Ha ha, hồi nhỏ chúng ta thường cùng nhau bắt cá ở dòng suối ngoài thành đó. Ngươi còn nhớ không, vị nho sỹ dại chữ cho chúng ta ấy? Là do ta nhìn thấy chứ ai…nhưng sau đó ta theo cha đi kiếm sống, khi chở về thì ngươi và Hổ Đầu đã rời đi mất rồi.
Quả đúng là bạn từ thủa nhỏ!
Trên mặt Tào Bằng lộ ra một chút nét cười.
Hắn khoát tay ra hiệu cho bọn Bàng Đức để người thanh niên bước qua, đoạn bước nhanh hai bước, đến gần Trần Thức.
-Nếu không nhờ ngươi nhắc tới, suýt chút nữa là ta quên mất bạn cũ năm xưa.
-Đúng vậy, ta cũng không ngờ là còn có thể gặp lại ngươi…sau khi ngươi rời đi được hai năm thì ta trở về. Sau khi nghe ngóng mới biết là người đã gây ra họa lớn. Khi đó ta vốn định đi tìm ngươi, nhưng cha ta bệnh nặng, ta không thể rời đi được… Nhoáng một cái, thế mà đã qua mười ba năm chẵn.
Vậy là đi rồi!
Sau khi Tào Bằng tái sinh, chưa hề gặp qua Trần Thức.
Sở dĩ cảm thấy có chút quen thuộc, chắc hẳn là do dấu vết ký ức của Tào Bằng cũ để lại.
-Khi ta trở về, thì nhà của ngươi đã biến thành như thế này rồi.
Nghe người ta nói, là người nhà Thành gia đến truy bắt ngươi, nhưng không tìm thấy, nên đốt cả nhà của ngươi và nhà của Hổ Đầu. Hai năm trước từng có người định đến chiếm lấy nơi này, nhưng bị ta ngăn cản. Ta biết, thế nào cũng có một ngày người và Hổ Đầu sẽ quay trở lại mà… Đúng rồi, bây giờ Hổ Đầu có khỏe không? Sao không thấy hắn? Ha ha, cái tên đó, có phải vẫn còn thích tranh đấu như trước kia không.
Trần Thức huyên tha huyên thuyên, tuôn liền một tràng.
Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, thì thông qua nhưng lời nói của y, hắn cũng đại khái hiểu được tình hình.
Nhà tổ của Tào gia là do bị Thành gia đốt cháy. Nguyên nhân là do hồi đó Thành Nghiêu phái người đến bắt Tào Bằng, không ngờ Thành Ký lại bị Tào Bằng giết chết, sau đó cùng với gia đình Vương Mãi trốn khỏi trấn Trung Dương. Tên Thành Nghiêu đó trong lúc giận giữ, đã ra lệnh cho người đốt luôn hai căn nhà để chút giận…
Nhưng, Thành Nghiêu đã chết!
Nhẩm tính thời gian, thì cha con Thành Nghiêu chết cũng phải có đến gần mười năm rồi.
Tào Bằng cười, vỗ vỗ vào cánh tay của Trần Thức:
-Trần Thức, đa tạ ngươi!
-Sai, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Lang đi.
Trần Thức thật biết nói chuyện, một câu này thôi là đã có thể rút ngắn khoảng cách. Vậy là Tiểu Lang là tên mụ của y, cũng là cách mà hồi nhỏ bọn hắn thường xưng hô với nhau.
Tào Bằng nói:
-Vậy thì đạ ta nhé, Tiểu Lang.
-Ha ha, hồi nãy ta vẫn có chút không dám tin, không ngờ quả nhiên đúng là ngươi rồi.
Người làm thế nào mà làm lên đến Thái thú thế?
-Chuyện này, nói ra thì dài lắm… Đúng rồi, lần này ta trở về là định xây lại nhà tổ. Còn cả nhà của Mãnh bá nữa, cũng xây sửa lại luôn. Ngươi giúp ta dò hỏi xem, nhà cũ năm xưa của Hổ Đầu bây giờ do ai chiếm cứ. Ta có thể bỏ tiền ra mua lại…
-Mua cái khỉ gì!
Trần Thức nói:
-Nhà cũ của Hổ Đầu cũng không khác gì bên này, đều bỏ hoang, không có ai ở hết.
Nếu ngươi muốn sửa lại, thì lát nữa ta đi kiếm mấy người đến giúp. Trấn Trung Dương bọn ta không dễ gì có được một vị quan lớn như ngươi, trong lòng mọi người đều lấy làm vui mừng lắm. Người chỉ cần lên tiếng, chắc chắn có thể xây sửa xong trước vụ nông, sẽ to hơn cả nhà của Trương Thành gia nữa.
Đúng rồi, Hổ Đầu ca bây giờ ở đâu?
-À, hắn làm Tây bộ Đô úy ở thành Long Kỳ, Lương Châu.
-Tây bộ Đô úy?
Trần Thức nghe nói, lại giật mình thêm một cái.
Y nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, một lúc lâu sau đột nhiên nói:
-A Phúc, không phải ngươi muốn nói với ta rằng, Tào thúc phụ bây giờ chính là Lương Châu Thứ sử đó chứ?
-Đúng vậy!
Trần Thức nghe vậy, mặt nghệt ra như ngỗng.
Núi Trung Dương là nơi giao hội giữa Nam Dương và Nhữ Nam, những người buôn bán lui tới không ít, tin tức cũng có thể nói là thông suốt.
Trần Thức từng nghe người ta nói, Hứa Đô có một Tào Tam Thiên, văn võ song toàn. Ở Tây Bắc đánh cho Mã Đằng thê thảm bỏ chạy, có thể nói là bậc anh hào đương thời.
Tuy nhiên, Trần Thức không từng nghĩ rằng Tào Tam Thiên đó có mối liên hệ gì với Tào A Phúc, người bạn chơi đùa hồi nhỏ của mình.
Dù cho, Tào Bằng có xuất hiện ở trấn Trung Dương với thân phận Nam Dương Thái thú, thì y cũng không nghĩ xa đến như vậy. Thợ rèn Tào Cấp năm xưa, không ngờ lại là bậc cao nhân ẩn sỹ? Y quả không cách gì tin được vào điều đó. Cho đến tận khi nãy, khi hỏi về Vương Mãi, nghe nói Vương Mãi đã làm lên đến chức Tây bộ Đô úy, Trần Thức mới giật mình. Lúc này hắn mới nghĩ đến mối liên hệ giữa Tào Tam Thiên của Lương Châu với Tào Cấp, và người bạn thủa nhỏ trước mắt đây, không khỏi cảm thấy một áp lực cực kỳ lớn lao.
Tào Bằng cả cười, vỗ vỗ vai Trần Thức.
-Lệnh Minh, hôm nay sẽ dừng chân ở trấn Trung Dương, ngươi hãy lệnh người hạ trại bên ngoài trấn.
Lập tức phái người đi đến Vũ Âm, báo với Giả Thái Trung là mùng một tháng giêng ta sẽ khởi hành, đi tới huyện Vũ Âm. Còn mấy ngày này, tạm thời dừng chân tại trấn Trung Dương. Nếu có việc gì thì phái người liên lạc với ta… à, thay ta gửi lời tạ lỗi đến Giả Thái Trung.
-Vâng!
Bàng Đức nhận lệnh bước đi, còn Trần Thức thì có chút ngẩn người.
-Tiểu Lang… à, phải rồi, tên tự của ngươi là do ai đặt vậy?
-À, mấy năm trước, ta vào trong huyện thành, nhờ một vị thầy bói đặt tên cho đấy. Lão nói là trong “tích Đại Nhã” có một cái tên Thức gì đó là Nam Bang, nên đặt tên tự cho ra là Nam Bang, vì cái tên này mà tốn mất của ta mười đồng tiền lớn, cái lão đó quả là lòng dạ đen tối.
Trong “thi đức đại nhã tung cao”, quả là có câu “Vương mệnh thân bá, thức thị Nam Bang”.
Tào Bằng cả cười, thầm nghĩ: “vị tiên sinh xem bói này, quả cũng dám đặt tên lắm”.
-Tiểu Lang, hôm nay ta ở nhờ nhà ngươi, không biết có tiện không?
-Ở nhờ nhà ta?
Trần Thức nghe nói vậy, mới đầu là hơi sửng sốt, sau đó thì vui vẻ gật đầu lia lịa:
-Cái gì mà ở nhờ với không ở nhờ, A Phúc ngươi ở trong nhà ta, là vinh dự cho ta… Chỉ có điều, điều kiện nhà ta không được tốt, chỉ sợ thiệt thòi cho ngươi và hai vị phu nhân, còn cả công tử của ngươi nữa.
-Công tử của ta?
Tào Bằng ngạc nhiên, hướng theo ánh nhìn của Trần Thức, nhìn thấy Đặng Ngải đang đứng ở phía sau.
-Tiểu Lang, nó không phải là con trai ta, con trai ta vẫn ở với mẹ ta ở Huỳnh Dương.
Đây là con trai của chị gái ta, cháu trai Đặng Ngải của ta… Tiểu Ngải, lại đây bái kiến Trần thúc phụ của con đi, người này chính là bạn tốt thời niên thiếu của ta đấy.
-Điệt nhi tham kiến thúc phụ.
Trần Thức đột nhiên chân tay luống cuống, vội đỡ Đặng Ngải dậy.
-Là con trai của Nam tỷ đó sao? Đã lớn thế này rồi… Ha ha, hồi nhỏ Nam tỷ tốt với ta lắm đấy.
Cho dù Trần Thức từng gặp qua rất nhiều những nhân vật lớn trong trấn Trung Dương, nhưng đứng trước mặt nhân vật tầm cỡ như Tào Bằng, vẫn cảm thấy hết sức căng thẳng.
Dù sao đi nữa, xét về thân phận và địa vị, quả là cách nhau quá xa.
Thậm chí y còn cảm thấy, không nên xưng hô với Tào Bằng băng tên hồi nhỏ, như vậy quả là quá sức bất kính.
Chỉ có điều, y lại không biết nên xưng hô như thế nào cho phải, xưng hô “đại nhân” thì dường như có chút xa cách… Thế nhưng nếu xưng hô bằng tên thì lại không khỏi có chút vô lễ.
Trong lòng Trần Thức rất rối bời, không biết nên làm sao cho phải. Đã thấy Tào Bằng giơ tay, nắm lấy cánh tay hắn.
-Đi, đến nhà ngươi xem xem… đúng rồi, An Nhàn!
Ngươi phái người đến huyện Vũ Âm, mua rượu về đây. Đi mời luôn đầu bếp giỏi nhất của Vũ Âm đến luôn, ta muốn bày tiệc ba ngày ở trấn Trung Dương, để cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của bà con cô bác giành cho gia đình ta năm xưa. Gia mẫu (mẹ ta) đã có lời căn dặn, phải mời đủ hương thân phụ lão, không ai được từ chối.