Tào Tặc

Chương 474: Vân động (mây di chuyển) phần 1

Tháng tư năm Kiến An thứ mười, Tào Phi bị tập kích ở huyện Trung Khâu, tử trận trong thành.

Y dù chết cũng không chịu đầu hàng, quyết chiến đến cùng với người Ô Hoàn. Y đã giết gần hai mươi người Ô Hoàn, nhưng vì người ít đánh không nổi số đông, cuối cùng bị giết.

Thời tiết tháng tư, nóng nực.

Thế nhưng trong đại doanh quân Tào ở ngoài Hàm thành, Tào Tháo lại cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương trước nay chưa từng có!

Năm Kiến An thứ hai, ông ta công phạt Uyển Thành, còn làm Tào Ngang phải chết trận; bảy năm sau, ông ta công phạt Nghiệp Thành, lại phải đau xót vì mất đứa con yêu.

- Công Đạt, Ô Hoàn Liêu Đông vì cớ gì lại xuất hiện ở Trung Khâu?

Vừa nghe tin dữ, Tào Tháo lúc ấy liền té xỉu ngay trong lều lớn.



Lúc này, ông ta đã tỉnh táo lại, nhưng xem ra vẫn ủ rũ không vui. Mái tóc vốn đen một màu, qua một đêm đã biến thành màu bạc. Thân thể vẫn luôn cường tráng, thật giống như bị rút hết xương cốt ra, có chút còng xuống, vẻ hơi giống người già. Nghiệp Thành còn chưa cáo phá, con trai đã mất mạng! Tào Tháo sao có thể không khóc?

Tuân Du nhìn Tào Tháo có chút lo lắng, lên tiếng:

- Chủ công.

Tin báo tiếp theo.

Trận quyết chiến Lương Châu sắp bắt đầu, cuộc đấu với Tào Mã, cũng sắp vào giai đoạn cao trào.

- Ta không sao, ta chỉ muốn biết, Ô Hoàn Liêu Đông kia hà cớ gì lại xuất hiện ở Trung Khâu?

- Ô Hoàn Liêu Đông vốn giao hảo cùng Viên Hi. Xuất kích từ Liêu Đông, tất qua U Châu, chắc là do Viên Hi ở giữa gây chuyện.

- U Châu, có động tĩnh lạ sao?

- Nghe nói đã đang tập kết ở Dịch Thủy Tập.

Động thái của Viên Hi ở U Châu, sao có thể giấu nổi Tào Tháo.

Chỉ có điều, Tào Tháo không nghĩ tới Viên Hi thời gian qua yếu hèn, không ngờ lại có gan lớn như vậy, giao cảnh xuất kích.

- Bên Trương Yến tình hình thế nào?

- Trương Yến bị Viên Hi công kích, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể thoát ra.

- Khà khà, khà khà khà…

Tào Tháo không nhịn nổi bật cười, sau đó lại ngửa mặt lên trời ha ha cười lớn.

- Viên Bản Sơ lại sinh được một đứa con quý hóa rồi.

Ông rốt cục đã hiểu được, Cao Can vì sao lại dám hành động lớn như vậy ở Hà Đông.

Hóa ra, ba người này liên khởi bắt tay nhau.

Hành động của Cao Can ở Hà Đông, sợ rằng không chỉ là đòi hỏi điều kiện với Mã Đằng, cũng là để thu hút sự chú ý của Tào Tháo. Quân Hắc Sơn rời núi, liền bị Viên Hi tấn công, chứng tỏ Viên Hi đã sớm có chuẩn bị. Viên Thượng, Viên Hi, còn có cả Cao Can, ba người con của Viên gia, thì ra lại liên kết với nhau. Trừ phi Tào Bằng ở Hà Tây phản ứng đúng lúc, xuất binh cướp lấy quận Võ Uy. Chỉ sợ hiện tại, Lương Châu đã trở nên hỗn loạn, Mã Đằng liền có thể thuận thế cướp lấy Quan Trung.

- Cao minh, cao minh.

- Chủ công bớt giận.

- Công Đạt không cần lo lắng, ta không phải đang tức giận. Chỉ có điều, những năm gần đây ta có lẽ đã quá đắc ý, thế nên đã xem thường những đứa trẻ này. Quan Độ tới nay, chiến sự thông thuận! Viên Thiệu vừa chết, ta nguyên tưởng rằng Hà Bắc dễ như trở bàn tay, không nghĩ lại kéo dài đến tận nay, vẫn chưa chiếm được Nghiệp Thành. Viên Hi nếu đã ra tay, nghĩ chắc Viên Đàm cũng không thể nào chịu ngồi yên. Công Đạt, mau truyền lệnh của ta, bảo Tử Liêm lập tức đóng quân giáp cầu, chuẩn bị sẵn sàng; lại lệnh Từ Hoảng, từ thành Ngũ Lộc bí mật xuất phát, ẩn tại Bối Khâu. Lệnh Thịnh Bá Lã Càn vượt sông Cao Đường, ngầm giám sát chặt nhất cử nhất động của Viên Đàm. Một khi Viên Đàm có hành động lạ, liền lập tức cướp lấy quận Bình Nguyên. Sau đó lệnh Tử Liêm và Công Minh giáp công ở Thanh Hà, cần phải tiêu diệt Viên Đàm.

Tuân Du cúi người.

- Tuân lệnh.

- Truyền Điển Vi, Hứa Chư, Sử Hoán và Văn Tắc.

Tuân Du vội vàng đi ra ngoài, chỉ một lát sau, đám người Điển Vi đã đến, dè dặt đi vào trong lều lớn.

- Chủ công.

Tào Tháo giơ tay ngăn lại, mắt hơi đọng nước.

Ông ta hạ giọng nói:

- Ba ngày, ba ngày sau, ta phải đứng trên đầu thành Nghiệp Thành.

Giọng nói ra vô cùng nhỏ, nhưng đám người Điển Vi lại nghe như có tiếng sét bên tai. Tào Tháo chắc đã hạ quyết tâm cướp lấy Hàm thành. Hay nói cách khác, bắt đầu từ bây giờ, quân Tào khống tiếc phải trả bất kỳ giá nào, thậm chí là san thành làm bình địa.

Điển Vi nói rất kiên quyết:

- Chủ công, trong vòng ba ngày không chiếm được Nghiệp Thành, Điển Vi nguyện mang đầu đến gặp.


- Hứa Quần bảo đảm trong ba ngày, nhất định chiếm được Nghiệp Thành.

Hai người Sử Đàm và Vu Cấm cũng không dám do dự.

Cái chết của Tào Phi làm tướng lĩnh toàn quân Tào cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Với ưu thế như thế, vậy mà lại bị mắc một mưu nhỏ. Nghiệp Thành nhỏ vậy, nhưng đã phí hơn ba tháng mà vẫn chưa thể chiếm được, thật sự là quá mất mặt. Đám người Điển Vi quay đầu, rời khỏi lều lớn. Còn Tào Tháo, cũng giống như quả bóng sì hơi, lập tứcngồi phịch xuống ghế, lệ tuôn như mưa.

Chẳng lẽ, trời bắt Tào Tháo ta phải chịu tai ách này sao?

Hoàn, con ta!

Nước mắt tuôn chảy trên mặt, thân thể Tào Tháo cũng không ngừng run rẩy.

Trong lều lớn như vậy, chỉ có tiếng khóc bị đè nén của Tào Tháo vang lên..

Hồi lâu sau, Tào Tháo bình tâm lại, đột nhiên đứng lên, lau khô nước mắt trên mặt.

- Tiến Chi.

- Có mạt tướng.

Cùng với tiếng thưa, liền thấy một thanh niên sải bước vào trong lều vải.

Người này, tên Dương Nhai, tự Tiến Chi, cũng chính là em rể của Thái Diễm. Khi trước, Vương Đồ bị Tào Tháo ra mật lệnh giết hại, rồi lệnh Dương Nhai tiếp nhận vị trí thay, đảm nhiệm chức nha tướng hầu cận bên ông ta. Sau khi Dương Nhai tiến vào, khom người hành lễ.

- Xin chủ công chỉ bảo.

- Truyền lệnh của ta, lệnh Trương Yến dẫn quân Hắc Sơn xuất kích, trong vòng mười ngày phải san bằng Trung Sơn Quốc, cướp lấy Bắc Bình. Nói với anh ta, ta chuẩn quân Hắc Sơn của anh ta chậm nhất ba ngày phải chiếm được Trung Sơn Quốc. Nhưng, nếu trong mười ngày không tới được Bắc Bình, bảo anh ta mang đầu đến gặp ta.

- Tuân lệnh.

Chậm nhất ba ngày!

Trong tâm Dương Nhai không khỏi thở dài một tiếng.

Trung Sơn Quốc, vậy là xong.

Bắc Bình mà Tào Tháo nói, cũng không phải là thủ đô của kiếp sau, mà là ở đông bắc bộ của Trung Sơn quốc, một thành trì xuôi theo dòng nước. Nơi đó giáp sông nước, một khi Viên Hi dám hành động, Trương Yến liền có thể từ Bắc Bình xuất kích, thẳng tiến mà diệt.

Chỉ có điều, sau ba ngày, Trung Sơn Quốc, còn mấy người có thể sống sót đây?

***

Ở nam bộ Trung Sơn quốc có một thị trấn.

Phía đông của nó hướng Bình Nguyên, tây dựa Thái Hành, nam giáp Đào Đà. Nơi đó địa hình bằng phẳng, tây cao đông thấp, dốc nghiêng thoai thoải. Chạy dài hàng chục dặm, cao nhưỡng ốc dã (đất đai rộng rãi, phì nhiêu màu mỡ), bốn mùa khí hậu rõ rệt, lượng mưa dư dật, là nơi lương thực dồi dào, sung túc cả đời.

Thị trấn này, tên Vô Cực.

Trong huyện Vô Cực, có một thế gia vọng tộc giàu có nhất, họ Chân.

Chân gia này, chính là gia tộc Lạc Thần Chân bí. Lúc này, toàn bộ Chân gia, có vẻ đang vô cùng rối loạn, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng.

Trong phòng khách của Chân gia, tập trung hết thảy tộc nhân Chân Thị.

Chân Nghiêu khẽ vỗ trán, sắc mặt có chút mơ hồ.

- Trương Yến xuất binh từ Hắc Sơn, đã đánh đến Trung Sơn quốc.

- Vậy thì sao?

- Sao?

Chân Nghiêu nhìn tộc nhân vừa lên tiếng, bỗng chửi ầm lên, mắng như tát nước:

- Viên Hi dẫn đột kỵ Ô Hoàn tới, tập kích ở Trung Khâu giết con cả Tào Phi của Tào Tháo. Ngươi có biết Tào Tháo tức giận đến mức nào không? Ông ta đã lệnh tắm máu Hàm thành. Bảy ngày trước, Hàm thành bị Tào Tháo công phá. Cả nhà Thẩm Chính Nam đều bị giết, Viên Thượng bị Tào Tháo xử tử lăng trì; năm ngày trước Viên Truân bị Tào binh phục kích ở Thanh Hà, bị giết ngay tại chỗ. Quân Bình Nguyên lập tức cáo phá, cả nhà Viên Đàm đều bị giải tới Hàm thành, chờ xử trí. Tào Tháo lúc này đang rất giận dữ! Bây giờ Thường Sơn quốc cáo phá, An Bình quốc cáo phá, quân Tào hạ binh tại Khúc Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới ngoài thành Vô Cực. Tào Phi chết như thế nào? Là do Viên Hi dẫn đột kỵ Ô Hoàn tớt giết! Viên Hi là ai? Đó là cô mệnh của chúng ta… Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết, nếu huyện Vô Cực cáo phá, sẽ thế nào, thế nào hả?

Nhìn khuôn mặt méo xệch dữ tợn của Chân Nghiêu, tộc nhân Chân thị sợ tới mức không ai dám lên tiếng. Người kia ngồi nép trong góc, không nói được lời nào.

- Con trai, đến lúc này, cũng không phải là lúc nổi nóng.

Phía sau Chân Nghiêu, là một lão phu nhân với khuôn mặt hiền từ đôn hậu.

Bà than nhẹ một tiếng:

- Ta đã sớm nói qua, phú quý này tới quá dễ dàng, không phải là chuyện tốt. Giống như trị thế, tiểu bí sinh có hơi hoàng tộc, là một chuyện tốt; nhưng như số mệnh… phụ thân con không chịu nghe lời ta khuyên. Sự tình tới bây giờ cũng không còn cách nào khác. Chỉ còn cách bỏ lại cơ nghiệp hiện nay, rời khỏi Trung Sơn quốc.

- Rời khỏi Trung Sơn, đi đâu ạ?

Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút, phải lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nói ra hai chữ:

- Hà Tây.


- Đi Hà Tây?

Chân Nghiêu vừa nghe, mặt liền biến sắc.

- Mẫu thân, tuyệt đối không được. Hà Tây, đó chẳng phải là lãnh địa trị hạ của Tào Tháo sao. Con nghe nói, Thái Thú Hà Tây Tào Bằng là cháu Tào Tháo, cũng không phải là người dễ đối phó. Nếu đi Hà Tây, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

- Tào Bằng có thù với chúng ta không?

- Ồ, không có.

- Có oán với chúng ta không?

- Điều này, cũng không có.

Lão phu nhân hạ giọng nói:

- Nói ra, Tào Bằng còn nợ chúng ta.

- Mẫu thân, vậy là sao ạ?

Chân Nghiêu phát nóng, sau khi đuổi những người không liên quan đi, nghe lão phu nhân nói như vậy thì không khỏi sửng sốt.

Lão phu nhân nói nhỏ:

- Con trai, chẳng lẽ con đã quên rồi sao, muội muội con nay ở đâu?

- Điều này…

- Tào Bằng đó là người rất trọng tình nghĩa. Ta đã từng cẩn thận để ý qua người này, đúng là không tầm thường. Năm đó, hắn vì chút ân tình của Lã Bố, không sợ họa sát thân, đi cứu người thân của Lã Bố xa tận hải ngoại. Nghe nói, Lã gia ở hải ngoại hiện giờ đã phát triển rất nhanh. Chúng ta qua đó, xem hắn có thể xử trí chúng ta thế nào. Nếu thật là sẽ giết chúng ta, đó là vận mệnh của Chân gia đã định như vậy. Nhưng nếu hắn dồng ý giúp đỡ, nói không chừng, Chân gia chúng ta còn có thể mở rộng gia nghiệp đến Hà Tây. Tô Song vì sao phải chạy đến Hà Tây? Chẳng phải là tìm Tào Bằng để nương tựa hay sao? Luận hành thương tọa giả, khi Chân gia chúng ta phát triển gia nghiệp, Tô Gia ngay nơi đặt chân cũng không có, ta sợ bọn họ sao?

Chân Nghiêu lặng im suy nghĩ.

Những lời lão phu nhân nói, thật ra làm y có phần lay động.

Chỉ có điều, nếu đi Hà Tây, con đường công danh của y liền chẳng khác nào đi tong.

- Vậy phải nhanh chóng chuẩn bị mới kịp…

- Chuẩn bị cái gì.

Lão phu nhân lập tức nổi giận, khẽ quát:

- Đến lúc này rồi, con còn muốn chuẩn bị cái gì? Bảo mấy muội muội của con, đi ngay đêm nay.

- Hả?

- Không cần báo tin cho bất kỳ ai, lặng lẽ rời khỏi đây.

Lão phu nhân dứt lời, ngả lưng lên sạp, hạ giọng nói:

- Kể từ hôm nay, con không còn là con cháu của Chân thị Trung Sơn quốc, mà là con cháu của Chân thị Hà Tây. Còn về những tộc nhân kia, con cũng thấy đấy, họ ăn bổng lộc của chúng ta, sống dựa vào chúng ta. Nhưng khi tai họa ập đến, chỉ sợ những người đó sẽ thi nhau đến bắt chúng ta. Bọn họ sẽ không đi cùng chúng ta, vào thời điểm mấu chốt có khi còn tặng chúng ta một đao, để làm lễ tiến thân.

Hai gò má Chân Nghiêu giật giật.

Tuy rằng y không muốn thừa nhận một sự thật như vậy, nhưng cũng không thể không đối mặt.

Chỉ nhìn tộc nhân đó vẻ mặt dường như không có việc gì, nói ra câu đó, vậy nếu có làm sao, sợ rằng thực sự có tâm này.

- Con đi chuẩn bị ngay đi. Vật nặng cồng kềnh thì để lại, không cần mang theo. Chỉ cần mang một ít vàng bạc theo, sau đó chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, tranh thủ đi trước khi trời tối… rời khỏi huyện Vô Cực. Gia nghiệp này, lúc sống không có được thì khi chết cũng chẳng cần mang đi, quan trọng là phải mang theo những thương lộ tái ngoại (vật dụng dùng trên đường). Những thứ đó mới là điều căn bản giúp chúng ta đến được Hà Tây.

- Con đã hiểu.

Chân Nghiêu không dám do dự, lập tức đi triệu tập tỷ muội, bắt đầu chuẩn bị.

Lão phu nhân ngồi ở công đường, lấy một phong thư từ trong ngực ra. Bà mở to đôi mắt lòa đục ngầu, một lúc lâu sau, đột nhiên mỉm cười.

- Họa này hóa phúc thì tốt, phúc này hóa họa thì ẩn! Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường. Ha ha, phúc biết đâu lại là hoạ, họa không chừng lại là phúc, biến hóa khôn lường, thâm bất khả trắc, khó mà biết trước được.

***

Thời gian, thấm thoát đã đến tháng năm năm Kiến An thứ chín.

Chiến sự Hà Bắc dần dần hạ màn. Mà Cao Can thất thủ ở Hàm thành, sau khi Viên Truân bị giết, nhanh chóng rút lui khỏi Hà Đông. Tào Nhân chợt hạ lệnh cho quân Tào vượt qua Thiên Sơn, tiến vào Tịnh Châu trị hạ. Ô Hoàn Kha Nhất đứng mũi chịu sào, bị quân Tào tấn công. Ô Hoàn đại nhân Kha Nhất sau mười ngày chống đỡ, cuối cùng ngăn không nổi thế tiến công hung mãnh của quân Tào, phải tháo chạy thục mạng.

Cũng chính vào lúc này, tin từ Giang Đông truyền đến: Đại đô đốc Chu Du thủy quân Biệt Ngô đánh úp Giang Hạ.

Thái Thú Giang Hạ Hoàng Tổ bị Chu Du giết chết. Con trai Hoàng Tổ là Hoàng Xạ bị Đông Ngô bắt làm tù binh, trảm thả trên sông. Ngay sau đó, Kinh Châu đại loạn.

Mà cùng lúc, Tôn Quyền lệnh cho đại tướng Thái Sử Từ tự mình xuất binh, đánh chiếm Lục An.

Hợp Phì vô cùng nguy hiểm, Thọ Xuân càng bị uy hiếp.

Tào Tháo sau khi biết được tin tức, không thể không tạm ngừng công kích Hà Bắc. Từ góc độ chiến lược mà nói, lần này ông ta công hạ Khúc Dương, cướp lấy Trung Sơn quốc, đã đạt được mục đích. Mà cử động bất ngờ này của Tôn Quyền làm Tào Tháo không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng. Sau khi thảo luận với các mưu sĩ, Tào Tháo lệnh cho hai người Từ Hoảng và Trương Liêu, tạm lãnh hai quận Hà Gian và Bột Hải, cùng liên thủ với Trương Yến ở Trung Sơn quốc, tạo thành thế bao quanh U Châu, rồi sau đó nhanh chóng trở về Hứa Đô.

Cuộc chiến Hà Bắc, đến tận bây giờ vẫn hỗn loạn.

Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, chiến sự Hà Bắc bất phân, có nghĩa là, phải cấp tốc đẩy nhanh tiến độ cuộc chiến Lương Châu.

Tháng năm năm Kiến An thứ chín, cuộc chiến Trương Dịch chấm dứt.

Tô Tắc sau khi chiêu võ đại bại ở Trâu Kỳ, nhanh chóng tấn công quận Trương Dịch.

Đồng thời, y cử sứ giả đến Võ Uy, mời Tào Bằng đại diện thượng tấu lên triều đình. Hành động nhìn thì tưởng như cực kỳ bình thường này của y, cũng khiến Tào Bằng tạm thời yên lòng.

Tô Tắc này, thuộc phe Tào Tháo!

Ít nhất, y cũng không có ác cảm với Tào Tháo.

Nếu không, với thân phận của Tô Tắc, có thể trực tiếp tấu lên triều đình. Nhưng y không làm vậy, ngược lại còn thông qua Tào Bằng. Người minh mẫn đều sẽ hiểu rằng, nhờ Tào Bằng thượng tấu vẫn hơn so với nhờ người khác thượng tấu lên triều đình, nếu không chẳng thà tấu lên Tư Không phủ.

Kể từ đó, khuynh hướng chính trị của Tô Tắc… cũng liền công biểu hiện rõ ra bên ngoài.

Tào Bằng y theo ước định khi trước với Tô Tắc, lệnh Tô Do nhậm chức chỉ huy trưởng.

Còn Tào Chương năm mười ba tuổi đã làm chức Giáo Úy lãnh binh. Đồng thời, Tào Chương lúc trước lập được chiến công, Tào Bằng cũng đã sai người nhanh chóng báo về Hứa Đô.

Còn về chức Thái thú Trương Dịch thì ai đảm nhận?

Tào Bằng không có ý kiến gì, ánh mắt của hắn, đã chuyển từ tây bộ của quận Võ Uy sang phía quận Kim Thành!