Khi đối mặt với Tào Bằng, Khương Phố rõ ràng có vẻ hơi căng thẳng.
Chuyện kể rằng, khí chất bá vương này là một thứ rất khó hiểu, thậm chí có thể nói là tồn tại huyền bí.
Ngươi có thể nói nó có hiện hữu, hoặc cũng có thể nói nó không có.
Con người sống ở tầng lớp thấp nhất, ngay cả sự no ấm cũng khó có thể bảo đảm, thì loại khí chất bá vương này trên cơ bản chỉ là truyền thuyết. Thử nghĩ xem, người đến bụng còn ăn không đủ no, còn có khí chất tinh thần chứ? Mà một người có chức vị cao đã lâu, hoặc là thanh danh hiển hách, trong lúc vô ý, sẽ toát ra một loại khí chất làm người khác khó thở, đó chính là khí chất bá vương.
Tào Bằng đứng trước mặt Tào Tháo, cũng nơm nớp lo sợ.
Nhưng Khương Phố đứng trước mặt Tào Bằng, sự căng thẳng đó, còn hơn cả khi Tào Bằng đối mặt với Tào Tháo.
Nhìn y chân tay luống cuống, nói lắp ba lắp bắp, câu không ra câu, Tào Bằng không kìm nổi mà mỉm cười.
- Khương Phố, chỉ là tán gẫu, không cần câu nệ như vậy.
Hắn không lập tức đè cập ngay vào vấn đề với Triệu Phố, mà trước tiên nói về gia đình của Khương Phố, còn có cả đứa con trai bảo bối của y nữa.
Khương Duy hai tuổi, Tào Bằng đã gặp qua.
Da trắng như ngọc, cực kỳ xinh đẹp, giống hệt búp bê.
Chỉ có điều, Tào Bằng vẫn chưa thể khẳng định, Khương Duy này là Khương Duy đó. Nhưng nhìn qua, Khương Duy này thật sự là đứa trẻ rất thông minh.
Hàn huyên một chút về gia đình, Khương Phố cũng thấy thoái mái hơn rất nhiều.
- Nghe nói, ngươi và Triệu Ngang có quen biết?
Khương Phố ngẩn ra, lắc đầu.
- Mạt tướng chưa gặp qua Triệu Ngang, tuy nhiên Vương phu nhân đối đãi với ta quả thực rất tốt. Lúc đầu, Vương phu nhân vốn định tiến cử ta với Dương Thái Thú nhưng ta không muốn, cho nên mới thuận đến quận Võ Uy.
- Vậy ngươi có biết người tên Triệu Ngang này?
- Triệu tiên sinh ư.
Khương Phố như thức tỉnh, lập tức xúc động.
Từ trong lời nói, Tào Bằng có thể thấy được, người tên Triệu Ngang này đích thực là một chủ nhân tài hoa. Hơn nữa, y có người vợ rất tốt, đó là Hoàng Dị. Hoàng Dị đối nhân xử thế cực kỳ khéo léo, lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vô cùng tài năng.
Khương Phố nói:
- Nghe Anh Nhi nói, Triệu tiên sinh gặp chuyện lớn, nhất định phải bàn bạc với thẩm thẩm.
Nếu muốn mời Triệu Ngang rời núi, Hoàng Dị là nhân tố quyết định!
Tào Bằng trầm ngâm một lát, liền đưa ra quyết định!
Theo lý mà nói, dường như loại chuyện này, hẳn là hắn phải đích thân đi mời.
Chỉ có điều, Tào Bằng hiện tại quả thật là đi không được. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lấy từ trên bàn ra một quyển sách sau đó trầm giọng nói:
- Ta có một chuyện quan trọng, hy vọng ngươi có thể đi thay ta một chuyến. Mời toàn gia đình của Triệu tiên sinh đến Cô Tang. Đến lúc đó, ngươi hãy giao quyển sách này cho Triệu tiên sinh. Nói rằng, sách này ta vẫn chưa viết xong, mời Triệu tiên sinh bình định qua. Đương nhiên, nếu tiên sinh không muốn, vậy thì thôi.
Nói xong, Tào Bằng lại bảo Thái Địch mang tới bọc cùng một vài quyển sách khác.
- Sách này, là tặng cho Hoàng phu nhân. Ngươi hãy nói là do Thái đại gia ghi chép lại từ tàng thư của Bá Thị Công, thật sự rất vất vả, hy vọng nàng có thể đến giúp Thái đại gia một tay.
Tào Bằng cảm nhận được địa vị của Hoàng Dị trong lời nói của Khương Phố, cũng là người phụ nữ có học vấn.
Có danh hiệu của Tháiđại gia, nghĩ cũng dễ làm Hoàng phu nhân dao động.
- Bất luận là thành hay không, ngươi chỉ cần chuyển lời tới là được.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Khương Phố nhìn qua vô cùng phấn khởi, không đợi hắn nói lại lần thứ hai liền trả lời ngay.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của y từ sau khi quy hàng Tào Bằng, hơn nữa lại là đích thân Tào Bằng hạ lệnh.
Đó là lí do Khương Phố cũng cực kỳ xem trọng. Y biết, nếu làm ổn thỏa, y có thể sẽ càng được coi trọng.
Vì thế, ngay sau đó Khương Phố liền từ biệt đi ngay, sau khi về nhà chuẩn bị một chút, ngay trong đêm liền vội chạy tới Thiên Thủy.
Tào Bằng cử Khương Phốđi rồi, lại cảm thấy có chút mỏi mệt.
Cả ngày nay, trao đổi bàn bạc suốt, mọi việc đều rối như tơ vò, cứ loạn cả lên, khiến Tào Bằng cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng. Vì thế, hắn thổi tắt đèn, quay trở về phòng ngủ, hạ người lên sạp gỗ.
Đã quen ngủ trên giường êm nệm ấm ở nhà, giờ lại ngủ trên chiếc giường gỗ này, thật sự là không quen.
Ngẫm lại, bản thân sợ rằng tạm thời không thể rời khỏi quận Võ Uy, thật sự không được, liền cho người liên lạc với Bộ Loan và Quách Hoàn. Bên cạnh không có giường êm nệm ấm, không có hồng nhan tri kỷ, thực sự có phần cô quạnh, có chút lạnh lẽo…
***
Cảm giác này, Tào Bằng ngủ cũng không được say giấc.
Qua nửa đêm, hắn bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người khẽ gọi.
Vội vàng ngồi dậy, Tào Bằng trầm giọng nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Công tử, chiến báo Ký Châu.
Chiến báo Ký Châu?
Có lẽ thành Hàm bên đó, đã có kết quả.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa mặt một chút, sau đó mặc áo đứng dậy, cầm khăn ướt lau qua mặt.
Ừm, tỉnh hơn rất nhiều!
Tào Bằng mở cửa, chỉ thấy Bàng Đức đang đứng ở đó.
- Lệnh Minh, chuyện như thế này, sau này để tạp dịch đi làm là được.
- Công tử thân hệ an nguy Hà Tây, Bàng Đức sao có thể lơ là? Người từ Hứa Đô tới, nói là có việc quan trọng, cần bẩm báo với tướng quân.
- Dẫn tới đây.
Tào Bằng gật gật đầu, bước vào thư phòng.
Bàng Đức vội truyền lệnh, sau đó đứng chờ ngoài thư phòng.
Chỉ một lát sau, liền thấy một người hớt hải theo nha binh đi vào thư phòng, vừa vào liền quỳ xuống.
- Hoàn Bình?
Theo ánh đèn trong phòng, Tào Bằng vừa nhìn liền nhận ra người mới tới.
Người đó, cũng không xa lạ, khi ở Hứa Đô, cũng có qua lại giao thiệp vài lần với Tào Bằng. Người này tên Hoàn Bình, không danh khí, cũng chẳng phải quan lại hiển đạt. Nhưng y có một thân phận khác, đó chính là cháu ruột của Hoàn phu nhân.
Hoàn Bình ngàn dặm xa xôi từ Hứa Đô tới, nhất định là có chuyện quan trọng đã xảy ra.
Nếu không, Hoàn phu nhân cũng không cớ nào lại cử y đến đây.
- Công tử, hành tung của ngài, cũng thật không dễ tìm.
- Làm sao vậy?
- Hứa Đô xảy ra chuyện lớn, thẩm thẩm sai ta tới trước báo tin. Ta từ Hứa Đô vội chạy tới Hà Tây, kết quả lại nghe ngài đã đến Cô Tang.
Tào Bằng mỉm cười, khẽ xua tay.
- Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, cuối cùng là có chuyện gì, khiến lệnh phụ nhân phải cử ngươi tới gấp như vậy?
- Nhị công tử, nhị công tử, người mất rồi.
Tào Bằng thoáng không có phản ứng, kinh ngạc hỏi:
- Nhị công nào vậy?
- Đó là Tử Hoàn, công tử Tử Hoàn đã chết.
Trong đầu, một âm thanh vang lên, Tào Bằng như bị sét đánh, tròn mắt hồi lâu không có phản ứng gì.
- Ngươi nói cái gì?
- Mười lăm ngày trước, nhị công tử bị Đột Kỵ Ô Hoàn đánh lén ở Trung Khâu, toàn quân bị diệt. Nhị công tử, ngài bị người Ô Hoàn giết chết.
- Làm sao có thể.
Tào Bằng đứng bật dậy.
- Người Ô Hoàn, làm sao lại xuất hiện ở Trung Khâu… Thế tử sao lại có thể chạy đến Trung Khâu?
Hoàn Bình cố dồn nén cảm xúc.
- Ban đầu, nhị công tử phụng lệnh đóng ở thành Ngũ Lộc. Nhưng vì Cao Can tấn công dữ dội ở Hà Đông, cho nên chủ công liền quyết định để Trương Yến xuống núi trước. Tặc hào Hắc Sơn có đông cả trăm vạn, lại có chục vạn quân xa. Chủ công muốn quân Hắc Sơn sau khi chỉnh quân ở Trung Khâu, sẽ tiến vào Hà Đông tham chiến. Thế tử phụng lệnh, tới Trung Khâu chỉnh quân, không ngờ người Ô Hoàn lại đột nhiên xuất hiện, không phải Ô Hoàn Ký Châu, là đột kỵ Ô Hoàn Liêu Đông. Người Ô Hoàn xuất hiện quá bất ngờ, nên nhị công tử mới gặp nạn.
Tào Bằng, gọi Tào Phi là Thế tử..
Nhưng Hoàn Bình, lại gọi Tào Phi là Tào Hùngnhị công tử, cũng là đại diện thái độ thay cho Hoàn phu nhân.
Tào Bằng nghe xong, hít một hơi thật sâu.
Tào Phi đã chết?
Trong lòng chợt thấy xúc động. Đúng vậy, là xúc động! Khi Tào Phi còn sống Tào Bằng vẫn có chút e dè. Dù sao đó cũng là đại danh Ngụy Văn Đế cao nhất. Nhưng hiện tại Tào Phi chết, lại làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Lịch sử, đang phát triển theo hướng khó ngờ.
Tam Quốc vốn đã đang thay đổi, mà hắn lại nắm biết rất rõ về thời đại này, cũng theo đó mà trở nên ngày càng bạc nhược.
Không có Tào Phi Tam Quốc sẽ biến thành bộ dạng gì?
Lịch sử, thời gian giới định của Tam Quốc là sau Tào Tháo chết, khi Tào Phi là người soán vị đăng cơ đầu tiên. Mà hiện tại, không ngờ Tào Phi lại chết, vậy tương lai sẽ thế nào? Tào Bằng thật sự có dự cảm không tốt…
Tào Phi, là một cột mốc của Tam Quốc.
Sau khi cột mốc này biến mất, sẽ là ai đến thay thế?
- Phu nhân có dặn dò gì không?
Tào Bằng sau một lúc lâu ngồi thẫn thờ, cuối cùng cũng bắt bản thân phải tỉnh táo lại.
Hoàn Bình nói:
- Phu nhân muốn thỉnh giáo tướng quân, tiếp theo nên làm gì?
Hoàn phu nhân vẫn muốn lập Tào Xung, trong bụng bà nghĩ gì, Tào Bằng thật ra có thể đoán biết được. Mà Tào Bằng cũng ký thác kỳ vọng rất lớn ở Tào Xung. Kể từ thời khắc khi Tào Xung đến trước mặt hắn, hành lễ bái sư, với giọng nói non nớt, gọi hắn là thầy, hắn đã bị cuốn vào trận chiến tranh quyền lập đích này. Chỉ có điều Tào Bằng vẫn luôn lo lắng không yên, về tình trạng sức khỏe của Tào Xung. Tào Xung trong lịch sử, mười hai tuổi sẽ chết… Về nguyên nhân cái chết, cũng chỉ là nghe số đông đồn lại.
Tào Phi đã hạ thủ?
Không tiện nói!
Từ tình hình hiện tại mà nói, Tào Phi dường như vẫn chưa đến nỗi nham hiểm độc ác.
Nhưng vài năm sau, Tào Phi sẽ biến thành người như thế nào, Tào Bằng không dám nói trước. Đây chẳng qua chỉ là một khả năng… Nhưng Tào Phi chết rồi, sẽ xuất hiện tình hình gì? Tào Bằng cũng không dám nói! Tuy nhiên, hắn có thể cảm nhận được, Tào Xung sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nguy hiểm đó, không phải bắt nguồn từ Tào Phi, mà là từ nỗi đau mất đứa con yêu quý của Biện phu nhân.
Biện phu nhân có ba người con trai là Tào Hùng, Tào Chương và Tào Thực. Trong đó, Biện phu nhân dồn rất nhiều tâm sức kỳ vọng vào Tào Hùng.
Tào Chương, giỏi võ, tính tình bộc trực.
Tào Thực, văn hay, thanh cao mà tự ngạo.
Nói thật, hai người này cũng không phải người kế vị ưu tú. Nhưng Tào Phi chết, Biện phu nhân sẽ chọn một trong hai người này để thay thế Tào Phi. Tào Xung lớn dần lên, hơn nữa lại ngày càng xuất sắc. Điều này sẽ làm Biện phu nhân cảm nhận được một áp lực khó hiểu. Đổi vị trí tự hỏi bản thân, nếu hắn là Biện phu nhân, tuyệt đối sẽ không để Tào Xung sống sót!
Nghĩ đến đây, Tào Bằng giật mình, run lên.
Nếu không thể nhanh chóng xử lý, Tào Thị rất có thể sẽ dẫm theo vết xe đổ của Viên Thiệu.
Cũng không phải nói Tào Tháo sẽ giống Viên Thiệu, mà là việc lập đích tranh vị này, sẽ càng tàn khốc hơn.
Hoàn phu nhân mặc dù được Tào Tháo quý mến, nhưng so với sự đanh đá chua ngoa của Biện phu nhân, bà dường như vẫn có vẻ kém phần cay nghiệt.
Chính bản thân bà cũng biết điểm này, cho nên mới liều lĩnh cố kéo Tào Bằng.
Hoàn Bình, lúc này không nói gì, thậm chí ngay cả thở cũng đều cưỡng chế.
Đây là thời điểm quyết định vận mệnh sau này của Hoàn Thị, Hoàn Bình ở Hứa Đô đã lâu, y hiểu rất rõ, Hoàn đại nhân rất coi trọng Tào Bằng.
Số phận..
Tào Bằng thở phào một cái.
Hắn đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa, mở cửa, đi ra hiên, khoanh tay chăm chú nhìn những cây tử đinh hương trong sân kia.
Hắn hiện tại chỉ cần nói ra một câu, chẳng khác nào tự cột mình vào chiến xa của Hoàn phu nhân.
Tuy nhiên, trong mắt rất nhiều người, hắn sợ rằng sớm đã là người của Hoàn phu nhân. Ừ, nghĩ đến đây, Tào Bằng không khỏi thầm cười khổ! Nơi có người, liền có giang hồ. Nơi có giang hồ, liền có tranh đấu… Dân chúng, nhỏ có người bình dân, lớn có đế vương tướng lãnh. Từ xưa đến nay, chuyện tranh đoạt lợi ích như thế này, cho tới tận bây giờ vẫn chưa chấm dứt…
- Lệnh Minh!
- Có!
- Nội trong ba mươi bước, không được để người lạ tới gần.
Bàng Đức lập tức hiểu ý, có chuyện lớn phát sinh.
Hắn không nói thêm gì, lập tức chạy đi, ngay sau đó chợt nghe thấy một hồi khẩu lệnh liên tiếp, ẩn trong bạch đà binh của góc tối cảnh giới, trong nháy mắt liền hiện ra. Bọn họ người cách người mười bước, tạo thành một trạm gác, bảo vệ chặt chẽ quanh thư phòng…
Hoàn Bình, cũng vô cùng căng thẳng, nhìn Tào Bằng, không nói được lời nào.
Tào Điều chậm rãi quay người, lại trở về phòng.
Loại chuyện này, hắn không thể nói với bất kỳ ai.
- Hoàn Bình, có hai chuyện.
- Xin công tử chỉ bảo.
- Thứ nhất, nói với phu nhân, nhất thiết không được hành động mù quáng.
Thế tử mất, chủ công đang thương tâm. Lúc này bất luận là làm việc gì, đều có thể sẽ làm chủ công gai mắt, thậm chí là như đối đầu. Chẳng những không thể hành động mù quáng, hơn nữa còn phải cố gắng hết sức, tận lực trấn an Biện phu nhân. Sao cho trên danh nghĩa, phải thừa nhận địa vị của Thế tử.
Tào Bằng nhìn về phía Hoàn Bình.
Hoàn Bình vội đứng lên, cúi người nói:
- Hoàn Bình đã nhớ kỹ.
- Chuyện thứ hai, cũng rất quan trọng, không kém chuyện thứ nhất.
Tào Bằng day day thái dương, nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
- Từ bây giờ trở đi, cuộc sống hàng ngày của Thương Thư đặc biệt quan.. Thương Thư ăn gì, uống gì, gồm cả việc sử dụng thuốc chữa bệnh cho ngài, đều phải được kiểm tra cẩn thận trước khi dùng. Sau khi vô sự, mới có thể để Thương Thư sử dụng, cũng cần phải lưu ý tới sự an toàn của ngài. Hộ vệ bên cạnh ngài, tốt nhất nên để người thân tín đảm nhiệm… Nếu phu nhân tin ta, ta có thể đề cử người đến. Khi ngươi quay trở về, ta sẽ để Vương Song đi cùng ngươi. Tóm lại, từ nay trở đi, bên cạnh Thương Thư phát sinh bất luận chuyện gì, đều không thể sao nhãng.
Tào Bằng trừng mắt, nhìn Hoàn Bình nói:
- Ngươi, có hiểu hay không?
- Đã hiểu.
- Vẫn còn, chuyện thứ ba…
Tào Bằng nhìn Hoàn Bình, trong lòng đột nhiên thầm thở dài.
Ta biến thành kẻ xấu rồi!
Trở nên thờ ơ lạnh lùng, trở nên tàn nhẫn, trở nên coi mạng người như cỏ rác…
- Nói với phu nhân, việc ta nói hôm nay, ngoài ngươi, không được nói cho người thứ ba biết.
Hoàn Bình vội nói:
- Ta đã nhớ kỹ.
- Như vậy, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, ta sẽ cho người mang đồ ăn tới.
Trước khi trời sáng, ta sẽ phái Vương Song cùng ngươi trở về Hứa Đô, phải nhanh chóng nói những điều ta dặn với phu nhân.
- Đã hiểu!
Tào Bằng nhìn Hoàn Bình, cười ôn hòa.
Hắn đi ra khỏi thư phòng, dặn Bàng Đức, sai người chuẩn bị cơm nước.
Đồng thời lại cho người gọi Vương Song tới, nói nhỏ với y thế này thế nọ, cứ như vậy dặn dò một hồi lâu.
Vương Song cũng không muốn quay lại Hứa Đô, nhưng Tào Bằng nếu đã dặn dò như vậy, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, y cũng liền biết sự việc rất quan trọng.
Ngay sau đó, Vương Song liền lĩnh lệnh, chuẩn bị ngay.
Còn Tào Bằng thì đứng ở cửa hiên, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên lan can.
Tào Phi đã chết, sẽ nảy sinh rất nhiều biến cố. Tương lai sẽ phát triển thành kiểu dáng gì, Tào Bằng không rõ lắm.
Nhưng có một điều hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng!
Hắn, thời gian lưu tại Hà Tây, chỉ sợ là không lâu.