Tào Bằng nói xong liền liếc nhìn nét mặt của Lục Oản. Bộ quần áo đỏ như lửa đó có lẽ là trang phục cưới của Lục Oản.
"Kiếp này có lẽ nàng không thể đạt được ước muốn, chỉ mong kiếp sau...không phải rơi vào cảnh này, để cho nàng được thanh thản, được tự nhiên...." Tào Bằng xoay người nhặt cái khăn trùm đầu màu đỏ dưới đặt rồi bước tới ngồi xuống, phủ lên khuôn mặt xinh xắn của Lục Oản.
Thật ra thích đường đệ của mình cũng không có gì xấu hổ. Đáng xấu hổ đó là biến cái tình cảm trong trắng đó trở thành âm mưu quỷ kế rồi hạ độc thủ.
Tào Bằng và Lục Oản mặc dù chưa nói với nhau một câu thậm chí cũng chưa tiếp xúc nhưng trong đầu hắn chợt xuất hiện một cảnh tượng...
Dưới ánh trăng, bên đám dây leo, một thiếu nữ áo trắng xinh đẹp đang thản nhiên ngồi đánh đàn.
"Ức mai hạ tây châu, chiết mai ký giang bắc. Đan sam hạnh tử hồng, song tấn á xuất sắc.
Tây châu tại hà xử? Lưỡng tưởng kiều đầu độ. Nhật mộ bá lao phi... phong xuy ô dữu thụ.
Thụ hạ tức môn tiền... môn trung lộ thúy kiềm. Khai môn lang bất chí... xuất môn thải hồng liên.
Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử... liên tử thanh như thủy.
Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng. Ức lang lang bất chí... ngưỡng vọng phi hồng.
Hồng phi mãn tây châu, vọng lang thượng thanh lâu. Lâu cao vọng bất kiến... tẫn nhật lan can đầu.
Lan can thập nhị khúc, thùy thủ minh như ngọc. Quyển liêm thiên tự cao... hải thủy diêu không lục.
Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc tưởng. Nam phong tri ngã ý... xuy mộng đáo tây châu........."
Kiếp trước, Tào Bằng từng học một bài hát có tên là Hà Đường Nguyệt Sắc. Trong bài hát đó có ẩn chứa đoạn ca dao này cho nên để lại ấn tượng rất sâu cho Tào Bằng. Cảnh tượng trong bài ca dao cùng với cô gái trước mặt có chút tương tự.
Chỉ mong có được một giấc mộng... Nàng có thể được như trong bài ca dao nói: Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo tây châu?
Tào Bằng đứng dậy đi tới bên cạnh Tuân Diễn.
- Tiên sinh! Chúng ta phải trở về thôi.
Cho dù là Tuân Diễn hay Cố Ung thì vào lúc này cũng đều đắm chìm trong cảnh tượng của khúc Tây Châu. Y gật đầu quay sang chắp tay với Cố Ung:
- Nguyên Thán! Ta xin cáo từ.
Dứt lời, y liền dẫn Tào Bằng bước ra ngoài. Khi tới cửa, Tào Bằng đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Cố Ung:
- Xin báo cho Lục công tử biết... Lý Cảnh ở Phú Xuân đã chết.
Cố Ung giật nảy mình, ớn lạnh quay lại nhìn Tào Bằng.
Lúc này... Tào Bằng đã đi theo Tuân Diễn ra khỏi căn phòng. Cố Ung đứng trong căn phòng...một lúc sau...nhìn theo cánh cửa mà giơ tay lên rồi khom người vái chào.
"Tiểu tử này là ai?"
Cho dù Tào Bằng biết rõ chân tướng cũng không thể nói rõ được. Đơn giản là chuyện này liên quan rất nhiều người. Hắn chỉ có thể để cho bí mật đó tan biến trong đầu mà thôi. Nhưng hắn tin rằng Lục Tốn có thể hiểu được.
Từ xưa tới nay...chính trị là một chuyện ghê tởm nhất.
Nhưng chuyện hôm nay khiến cho Tào Bằng cảm thấy ghê tởm không phải vì cái tình cảm kia...mà là việc ra tay hạ độc thủ. Tình yêu vốn là một chuyện tốt đẹp nhất nhưng do đủ mọi nguyên nhân mà trở nên xấu như vậy.
Nghĩ tới kiếp trước, tâm trạng của Tào Bằng cảm thấy hết sức bức bối. Ngồi trên xe ngựa trở về, hắn không nói một tiếng nào.
- A Phúc... Có thể nói cho ta nghe xem có chuyện gì xảy ra không?
Tuân Diễn ngồi trên xe, lên tiếng hỏi Tào Bằng.
- Thật ra cũng không có gì, vốn chỉ là một chuyện hết sức đơn giản. Đường tỷ chăm sóc đường đệ...nhìn đường đệ từ từ lớn lên khiến cho đường tỷ nảy sinh tình cảm mà thích đường đệ. Tiên sinh...thật ra đây cũng không phải là chuyện đại sự. Mặc dù Đường tỷ biết rằng mình thích đường đệ nhưng cũng hiểu luân thường đạo lý. Vì vậy mà nàng từ chối những lời cầu hôn chỉ để nhìn thấy đường đệ được hạnh phúc. Nhưng...
- Nhưng gì?
- Đường đệ trưởng thành phải kết hôn. Một gia tộc có lịch sử lâu đời ở Giang Đông như họ khiến cho một số người cảm thấy lo lắng. Có một ngày...đường tỷ nhận được một phong thư...người viết bức thư đó đúng là đường đệ. Nội dung của bức thư rất đơn giản chỉ là "quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..." Câu thơ lập tức làm cho xúc cảm che giấu trong lòng bao năm của đường tỷ tuôn trào. Vì vậy mà nàng liền hồi âm. Chỉ có điều đường tỷ lại không thể ngờ được người viết phong thư đó cũng không phải là đường đệ mà là một người khác.
Sắc mặt Tuân Diễn rất khó coi. Nhưng y cũng không hỏi chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Tình cảm nồng đậm trong đó nhưng khi đối mặt lại gặp phải sự đối lập. Một bên là nước biển còn một bên là ngọn lửa khiến cho cảm xúc của đường tỷ bắt đầu dao động. Nàng biết rõ không thể có được chuyện đó vì vậy mà suy nghĩ của nàng cũng bắt đầu dao động, hận đời. Cho tới ngày hôn lễ đến gần...tình yêu của Đường tỷ từ từ biến thành thù hận. Nàng nảy sinh ý giết người. Vì vậy mà vào ngày đường đệ tổ chức hôn lễ đã hạ độc vào rượu. Đồng thời nàng cũng thay hỉ phục, giống như một sự ký thác tinh thần. Nàng hy vọng kiếp sau không phải là chị em với đường đệ mà là vợ chồng....
Lời nói của Tào Bằng hết sức lạnh lùng. Hắn cố gắng làm cho lời nói của mình trở nên nhẹ nhàng nhưng khi vào trong tai Tuân Diễn và Hạ Hầu Lan lại trở nên lạnh lẽo.
Tuân Diễn giật mình cảm thấy ớn lạnh mà nổi da gà. Y cúi đầu xuống, rất lâu sau mới hỏi: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Nói vậy thì người viết thư...
- Người viết thư đã chết.
- Cái gì?
- Người đó tên là Lý Cảnh, là người huyện Phú Xuân ở Cối Kê, đồng thời cũng từng đỗ Hiếu Liêm là chủ bộ cho tiên sinh Cảnh Hưng. Sau khi tiên sinh Cảnh Hưng bị Tôn Sách đánh bại, Lý Cảnh liền tới Ngô huyện. Người này viết chữ rất tốt, lại giỏi bắt chước nét chữ của người khác. Ngài còn nhớ La Khắc Địch không? Nếu ta đoán không sai thì gia đình mà La Khắc Địch trộm chính là nhà Lý Cảnh. Thứ mà y đánh cắp được cũng chính là thư tình của đường tỷ viết cho đường đệ. Ta không biết đường tỷ lấy độc ở đâu nhưng có thể thấy nó cũng cùng với độc dược giết chết Lý Cảnh. Sau khi Lý Cảnh chết, quan phủ vội vàng khám nghiệm tử thi rồi nhanh chóng kết luận đột tử. Ngay cả dấu hiệu trúng độc rõ ràng vậy mà cũng không có ai chú ý. Ha ha! Tiên sinh! Nói thật...trừ khi tất cả quan lại của Ngô huyện đều là đồ ngu nếu không cũng không mắc sai lầm như vậy. Chuyện ly kỳ hơn đó là khi Lý Cảnh chết, phu nhân của Lý Cảnh liền nóng lòng bán gia sản lấy tiền muốn trở về quê...
- Ý của ngươi là...
- Tiên sinh! Ta không có ý gì. Chỉ muốn nói vốn một chuyện rất bình thường, thậm chí là tình yêu thuần khiết nhưng vì đủ mọi loại nguyên nhân mà trở thành thế này. Ta căm ghét âm mưu quỷ kế...lại càng ghét cái loại chủ mưu gây họa cho người khác.
Tuân Diễn cũng trở nên trầm mặc. Rất lâu sau, y cũng nói nhỏ:
- A Phúc! Thật ra ta cũng ghét.
Y rủ mành xe xuống mà không nói gì nữa. Có một số người lợi dụng tình cảm của Lục Oản đối với Lục Tốn mà bày ra âm mưu khiến cho Tuân Diễn buồn nôn.
Nhưng về mặt khác, lần này y đi sứ tới Giang đông cũng là lấy việc hữu tình để che giấu cho chuyện khác. Không cần phải nói đó là mưu tối hay mưu sáng thì chỉ cần một chữ mưu cũng đủ thấy xấu. Nghĩ lại thì hành động của Tuân Diễn so với việc này cũng chẳng có gì khác nhau. Y nhắm mắt lại rồi thở dài một cái mà trong lòng chợt xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
"Có lẽ nên rời đi!
Tào Bằng thật sự không ngờ được rằng lời nói của mình lại mang tới cho Tuân Diễn suy nghĩ như vậy.
Hắn cũng không nói tới người đứng sau chuyện này là ai nhưng với trí thông minh của Tuân Diễn thì làm sao mà không đoán ra được?
Cho dù thế nào cũng không ngoài hai huynh đệ họ Tôn. Không phải Tôn Sách thì chính là Tôn Quyền.
Có điều Tào Bằng cảm thấy Tôn Sách không phải là người nghĩ ra cái độc kế đó.
"Như vậy thì là Tôn Quyền sao?"
Nếu như thật sự là Tôn Quyền thì vai trò của Tôn Sách như thế nào?
Tào Bằng còn nhớ rõ trong lịch sử, Lục Tốn là con rể của Tôn Sách. Có điều hiện giờ Tôn Sách mới có hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Con gái của y cho dù thế nào cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, không thể gả cho Lục Tốn. Còn về việc Lục Tốn và nhà họ Cố tổ chức hôn sự thì trong Tam quốc diễn nghĩa lại không nhắc tới.
Cho dù là chuyện nào nhưng nếu liên quan đến chính trị thì cũng trở nên đáng ghê tởm.
Khi bọn họ trở lại Ngô huyện thì sắc trời đã tối. Cho dù là Tào Bằng hay Tuân Diễn thì sao một trận sóng gió cũng đều cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy mà sau khi trở lại dịch quán, Tuân Diễn liền đi ngủ. Tào Bằng cũng trở về phòng, nằm xuống giường mà nhắm mắt.
Tảng đá đè trong lòng hắn đã được cởi ra... Tuy nhiên Tào Bằng cũng không hề cảm thấy thoải mái.
Cố tỷ và Lục Tốn đều không chết. Như vậy việc kết hôn giữa hai nhà cũng vẫn còn. Sau này con gái của Tôn Sách có còn gả cho Lục Tốn được nữa không thì Tào Bằng không biết.
Nhưng hắn biết rằng trong lúc vô tình, bản thân dường như đã làm cho lịch sử thay đổi.
Không còn mối quan hệ thông gia với nhà họ Tôn nữa, Lục Tốn có thể trở thành đại đô đốc thủy quân của Tôn Ngô nữa không? Y còn có thể kéo dài sự vinh quang của Lục gia không? Tất cả dường như đã biến thành một câu hỏi đối với Tào Bằng.
Tào Bằng đưa tay xoa mặt cho tới khi nóng bừng lên. Hắn trở mình rồi mơ màng chìm vào trong giấc ngủ. Trong giấc ngủ, hắn lại mơ thấy một thiếu nữ đang đánh đàn dưới đám dây leo.
"Lan can thập nhị khúc, thùy thủ minh như ngọc.
Quyển liêm thiên tự cao, hải thủy diêu không lục......
Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu.
Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo tây châu......"
"Oản nhi cô nương, mong cho cô được chuyển thế mà đạt được ước muốn!"
Tào Bằng nằm nghiêng trên giường, khóe mắt của hắn xuất hiện một giọt nước.