Tào Tặc

Chương 202: Thảm án (2)

Thời tiết hôm nay thật sự là tốt.

Trong Lục gia trang ở Hoa Đình giăng đèn kết hoa, tràn ngập một bầu không khí vui tươi.

Tào Bằng và Hạ Hầu Lan theo Tuân Diễn tới Lục gia trang. Lục Tốn hết sức nhiệt tình ra ngoài nghênh đón đồng thời cũng cho người sắp xếp cho họ được thỏa đáng.

Có thể thấy được Lục Tốn đang hết sức bận rộn. Chẳng những y phải làm chú rể mà còn đồng thời đảm nhiệm vai trò gia chủ của Lục gia. Lục thị ở Hoa Đình không còn được như trước. Trước đây, Lục thì có nhiều thế hệ làm quan. Lục Tiêm làm Hoàng môn thị lang, Lục Tuấn là Đô Úy tây bộ, Lục Khang là thái thú Lư giang. Còn hiện tại cả Lục gia không có một ai làm quan.

Điều đó khiến cho Lục Tốn phải hạ thấp mình xuống lấy thân phận của vãn bối mà làm những việc của người già.

Nhìn Lục Tốn thành thục thu xếp mọi việc, Tào Bằng thầm cảm khái. Nếu như trong nhà không có sự thay đổi lớn như vậy thì cũng không tới lượt một đứa bé mới mười lăm tuổi phải làm những chuyện như vậy. Nếu như không phải gánh vác những việc đó sớm thì tương lai của Lục Tốn cũng chẳng quá mức rực rỡ.

Tào Bằng vừa có chút hâm mộ lại vừa cảm thấy may mắn. Hắn hâm mộ phong độ của Lục Tốn thong dong tự nhiên, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì mình không có cái kinh nghiệm giống như của Lục Tốn.

Cực khổ có thể tôi luyện được con người. Nhưng nếu không vì bất đắc dĩ thì có ai muốn hứng chịu nỗi khổ đó?

Tào Bằng đi theo sau Tuân Diễn đồng thời vô cùng cảm khái.

Đột Nhiên... Tào Bằng nhìn thấy ở một cái góc cách đó không xa có một thiếu nữ vận bạch y đang im lặng đứng đó.

Bên cạnh nàng không có người nào giống như tự cô lập mình ra một khoảng cách cả nghìn dặm với mọi người.

Tào Bằng mới nhìn đã nhận ra cô gái đó chính là người hắn gặp đánh đàn trong hoa viên của Lục gia trang.

- Tiên sinh! Cô gái kia là ai?

Tuân Diễn nhìn theo ngón tay của Tào Bằng rồi lắc đầu.

- Không rõ lắm. Có điều nhìn cách ăn mặc của cô ấy chắc là người họ Lục. Bá Ngôn có hai huynh đệ...không nghe nói có tỷ muội. Ừm...có thể là người của Bắc phòng.

Bắc phòng chính là người nhà Lục Khang. Tào Bằng giật mình rồi gật đầu.

Đối với thiếu nữ áo trắng, không biết tại sao Tào Bằng cứ có cảm giác khác lạ. Có lẽ đêm hôm đó khi nàng quay đầu lại nhìn đã để lại cho hắn một ấn tượng sâu, hoặc có thể là do tiếng đàn của nàng khiến cho tim hắn đập nhanh. Nhưng nói tóm lại thì hắn vẫn có một cái cảm giác khác lạ.

Ánh mắt của thiếu nữ vẫn nhìn về phía Lục Tốn. Một lúc sau, nàng cười rồi rời đi.

Bởi vì ngày hôm sau Lục Tốn phải lo đón dâu cho nên trời vẫn còn sớm y đã đi nghỉ tạm. Nằm trong gian phòng, Tào Bằng cũng không biết tại sao nhưng tóm lại hắn lại bị mất ngủ. Nằm một lúc, Tào Bằng xoay người ngồi dậy rồi đi ra khỏi phòng.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà một lần nữa hắn lại đi tới hoa viên. Những cây dây leo buông rủ xuống dưới cái đình đã nở hoa khiến cho nó càng thêm sáng lạn.

Dưới ánh trăng những đóa hoa màu tím theo gió càng thêm lung linh. Mùi thơm của hoa khiến cho Tào Bằng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Hắn đứng ở dưới một bông hoa, bất động rất lâu. Cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra được tại sao cảm thấy quen thuộc với cái mùi hương này. Tào Bằng vội vã quay về phòng, đánh thức Hạ Hầu Lan dậy.

- Tử U!...có chuyện muốn hỏi ngươi.

- Chuyện gì?

Hạ Hầu Lan đang ngái ngủ liền ngáp một cái rồi hỏi:

- Có chuyện gì....không để tới sáng rồi nói hay sao? Ta đang mệt.

- Không được! Chuyện này phải nói ngay bây giờ...nó liên quan tới mạng người.

- Được rồi! Được rồi! Ngươi hỏi đi.

- Ngươi có còn nhớ tới cái tên ở Đan Đồ không?

- Tất nhiên là nhớ rõ. - Hạ Hầu Lan gãi đầu rồi ngơ ngác hỏi:

- Chẳng phải y tới Hải Tây sao? Đêm hôm đó...ta ở trong phòng với y rồi nói chuyện rất nhiều. Làm sao...tên đó xảy ra chuyện gì? Không thể như vậy....làm sao mà ngươi biết hắn xảy ra chuyện?

- Ai nói với ngươi là hắn xảy ra chuyện...

- Chẳng phải ngươi vừa nói có liên quan tới mạng người hay..

Tào Bằng dở khóc dở cười rồi khoát tay:

- Không phải chuyện đó... Ta muốn hỏi ngươi rằng Khắc Địch có nói với người khi hắn ở Ngô huyện có tới ăn trộm một gia đình. Gia đình đó ở đâu?

- Cái này...dường như có nhắc qua. Nhưng ta không nhớ lắm.

- Tại sao ngươi lại không nhớ? Nhanh lên...nhớ lại đi.

Hạ Hầu Lan nhíu mày cố gắng nhớ lại rồi mới nói nhỏ:

- Ta nhỉ nhớ rằng La Khắc Địch có nói gia đình bị y ăn trộm là từ nơi khác đến. Dường như họ....ta không nhớ ra được. Hình như là họ...

- Lý!

- A! Đúng rồi. Là họ Lý.

- Tên là Lý Cảnh?

- Chuyện này ta cũng không nhớ rõ lắm.

Tào Bằng đi đi lại lại trong phòng khiến cho Hạ Hầu Lan ngơ ngác. Có điều y cũng biết Tào Bằng hỏi mình như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng. Vì vậy y cũng không lên tiếng chỉ nhìn Tào Bằng đi đi lại lại trong phòng.

- Đúng rồi! Cái tay nải của ta đâu?

- Ta đặt trên kệ.

Hạ Hầu Lan vừa nói rồi đi tới bên kệ lấy một cái tay nải bằng vải đen.

Tào Bằng đón lấy cái tay nải rồi mở ra. Hạ Hầu Lan thì khêu ngọn đèn lên sau đó nhìn Tào Bằng lấy trong tay nải ra một cái hộp sơn đen. Do hành lý của Tào Bằng cũng không có nhiều lắm nên gần như lúc nào cũng mang theo người. Hắn mở cái hộp ra thì bên trong chỉ có hai chồng giấy, một chồng màu tím nhạt còn một chồng màu xanh. Đặt hai tấm giấy song song trên giường, Tào Bằng hít một hơi thật sâu:

- Đây là cái hộp mà La Khắc Địch ăn trộm dược.

Hạ Hầu Lan chỉ vào cái tấm giấy màu tím mà hỏi.

- Quan quan thư cưu tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.

Tào Bằng nhìn hai tờ giấy chằm chằm rồi đột nhiên quay đầu hỏi Tử U có thấy gì không.

- Không thấy gì cả.

- Đều cùng là một loại giấy có ký hiệu độc đáo. Giấy màu tìm chắc là do tay con gái viết nên. Còn giấy màu lục phải là...

Tào Bằng đột nhiên lắc đầu rồi lẩm bẩm:

- Không đúng. Không phải như vậy.

Hạ Hầu Lan ngạc nhiên hỏi:

- Không đúng cái gì?

Tào Bằng khoát tay áo ý bảo ngươi đừng nói để cho ta nghĩ.

- Ta thấy hai tờ giấy này có một sự liên hệ nào đó với nhau. Nhưng ta không thể nghĩ ra ngay được. Tử U! Ngươi cứ đi ngủ trước đi. Ta ngồi yên lặng một chút, ngươi đừng có hỏi ta.

Bị Tào Bằng nói, khiến cho đầu óc Hạ Hầu Lan càng ngu thêm. Có điều Hạ Hầu Lan cũng không ngồi bên Tào Bằng. Thời gian trôi qua, do cả ngày đánh xe nên mệt mỏi, lại bị Tào Bằng gọi dậy, Hạ Hầu Lan không chịu nổi nữa liền chìm vào giấc ngủ. Cho tới khi ánh nắng chiếu vào trong phòng, Hạ Hầu Lan mới bừng tỉnh thì thấy Tào Bằng đang ngả vào giường mà ngủ. Còn hai tờ giấy thì đặt trên giường.

- A Phúc! Tỉnh dậy.

Tào Bằng mở mắt rồi ngồi phắt dậy.

- Mấy giờ ròi?

- Sắp tới giờ Mão rồi. Hay là ngươi cứ ngủ một lúc nữa để ta đi gọi tiên sinh.

- Thôi.

Tào Bằng khoát tay rồi đứng dậy vươn vai.

- Có tìm được gì không?

Tào Bằng cười nói:

- Có... Nhưng trong lúc đầu óc không tỉnh táo thì không cần phải suy nghĩ nếu không càng dễ mắc sai lầm.

- Sau đó thì sao?

- Không có.

Hạ Hầu Lan dở khóc dở cười nhìn Tào Bằng:


- Cả đêm qua mà ngươi chỉ hiểu ra được điều đó?

- Còn cái gì nữa?

Tào Bằng thu hai tờ giấy lại rồi vươn người sau đó nói Hạ Hầu Lan đi gọi tiên sinh dậy.

Sáng sớm, khi mặt trời mới lên, Lục Tôn mặc một bộ hỉ phục cưỡi con ngựa trắng, trên cổ ngựa có buộc một sợi dây màu đỏ. Đội ngũ đón dây từ sáng sớm đã tập kết ở cửa của Lục gia trang. Lục Tốn dưới sự chúc phúc của bằng hữu từ từ dẫn đội ngũ rời khỏi. Tuân Diễn cũng chỉ là khách nên không theo đón dâu mà ở lại Lục gia trang.

Tào Bằng thì đứng yên trong đám đông mà nhìn chăm chú một người. Hôm qua thiếu nữ mặc một bộ trang phục màu trắng, còn hôm nay lại đổ một bộ quần áo màu đỏ thấm. nàng đứng dưới gốc cây hòe nhìn giống như một ngọn lửa sắp tắt...

Giờ lành tới, Tào Bằng trong thân phận của thư đồng nên không có tư cách tham dự buổi lễ. Hắn và Hạ Hầu Lan chỉ có thể ngồi ở bên ngoài cùng với đám nô bộc, gia tướng ăn cơm và uống rượu. Đây là một thời đại mà tôn ti trật tự hết sức rõ ràng. Đừng có thấy bình thường Tuân Diễn còn Tào Bằng như người thân cận nhưng trong trường hợp này Tào Bằng cũng phải tuân thủ theo quy định. Chẳng cần biết Tuân Diễn coi trọng hắn, nhưng trong mắt những người khác thì hắn vẫn chỉ là thư đồng.

Nếu mà để cho hắn ngồi cùng bàn sẽ khiến cho nhiều người không hài lòng. Còn Tuân Diễn cũng bị coi là người không biết lễ nghĩa. Đây là điều mà y không thể chịu đựng được. Đám đệ tử thế gia có phong độ của họ nhưng đồng thời họ cũng phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.

Vì vậy mà Tuân Diễn cũng đành phải để cho đám Tào Bằng chịu ấm ức. Cũng may Tào Bằng chẳng để ý tới cái chuyện đó. Hắn cũng chẳng muốn ngồi giữa đám người già kia.

Ngồi trong bàn rượu, nhìn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng của Tào Bằng cũng không được bình tĩnh. Hắn vừa nói chuyện với Hạ Hầu Lan đồng thời vểnh tai lắng nghe đám gia tướng và nô bộc nói chuyện với nhau. Tào Bằng hy vọng có thể nghe được trong câu chuyện của họ một chút tin tức có ích. Nhưng đáng tiếc là phần lớn chuyện hắn nghe được cũng chẳng có tác dụng gì.

Gia nô đối với chuyện của gia chủ cũng không dám bàn luận. Chẳng may nếu như nói không đúng mà để cho gia chủ nghe được thì đúng là sống không bằng chết. Vì vậy mà khi mọi người nói chuyện với nhau đều hết sức giữ ý, không ai dám lấy chuyện của gia chủ ra để nói, tránh mang tới họa sát thân. Đại khái nội dung đám gia tướng và nô bộc nói chuyện với nhau cũng chỉ là một số chuyện đơn giản trong nhà khiến cho Tào Bằng cảm thấy vô vị.

- A Phúc... Hôm nay ngươi làm sao vậy?

Hạ Hầu Lan thấy Tào Bằng nhấp nhổm liền hỏi nhỏ. Tào Bằng gãi đầu rồi cười khổ:

- Ta không biết. Nhưng ta cảm giác thấy hôm nay sẽ có chuyện không hay nhưng lại không rõ nguyên nhân.

- Chuyện về cái gì?

- Ta không biết.

Tào Bằng dứt lời mà lắc đầu.

Hạ Hầu Lan cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ:

- Vậy ta cũng không thể giúp ngươi.

Tào Bằng cười cười rồi cầm chén rượu đặt trước mặt Hạ Hầu Lan. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh. Thập nhị đoạn cẩm vào lúc này lại sinh ra tác dụng cực kỳ lớn khiến cho tâm trạng bất ổn của Tào Bằng từ từ trở nên bình tĩnh. Đồng thời, một đoạn đối thoại bên cạnh lọt vào tai khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

- Nghe nói đại tỷ của Lục gia cho tới nay vẫn chưa xuất giá?

- Ừm! Lục đại tỷ năm nay đã hai mươi. Ta nghe người ta nói rằng đối với cầm kỳ thi họa, cái nào cô ấy cũng giỏi, lớn lên lại càng xinh xắn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tới nay vẫn không chịu xuất giá. Hai năm trước vẫn còn có người tới cầu hôn, nhưng Lục đại tỷ vẫn không chịu đồng ý. Hai năm qua, nàng lớn tuổi hơn cho nên người cầu hôn cũng ít đi. Có trời mới biết được nguyên nhân.

- Ta cũng nghe được một chuyện nhưng không biết có phải thật hay không.

- Chuyện gì?

- Ta nghe người ta nói, Lục đại tỷ dường như thích Lục công tử.

- Ngươi nói Lục công tử nào?

- Hỏi thừa. Ngươi nghĩ xem còn có Lục công tử nào nữa? Tất nhiên là Lục công tử hôm nay thành thân.

- Không thể thế được bởi cả hai cùng có họ Lục, hơn nữa lại cùng một nguồn gốc, làm sao có chuyện đó. Lục đại tỷ là đường tỷ của Lục công tử. Cái chuyện đó là chuyện trái với luân thường đạo lý. Lão huynh! Huynh không được nói lung tung. Nếu để cho Lục công tử mà biết chắc chắn sẽ lấy mạng của ngươi.

- Ta có phải người ngu đâu?

Tên gia nô đó hạ giọng nói:

- Chuyện này ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói. Ngươi phải ngậm miệng lại. Nếu để người khác nghe được thì ta chết chắc. Nghe nói, Lục đại tỷ từng viết rất nhiều thứ tình cảm về Lục công tử.

- Chuyện này có thật sao?

- Ta lừa ngươi làm gì? Tóm lại việc này từ miệng ta chui vào tai ngươi. Nhưng có đánh chết ta cũng không thừa nhận.

- Ta biết. Ta biết.

Tên gia nô đó cười ha hả:

- Không ngờ Lục đại tỷ lại có thể làm cái chuyện đó. Ha ha...đúng là trái với luân thường... Không ngờ Lục gia là danh môn vọng tộc lại bị gièm pha như thế này. Đúng rồi, Lục công tử và Lục đại tỷ có phải như vậy thật không?

- Chuyện này ta cũng không rõ lắm.

Hai tên gia nô xì xào bàn tán với nhau rồi chuyển đề tài.

Tào Bằng đột nhiên mở mắt rồi nhìn về phía hai tên gia nô đó.

- A Phúc! Có chuyện gì vậy?

Hạ Hầu Lan nhận thấy nét mặt của Tào Bằng hơi khác lạ liền lên tiếng hỏi.

- Ta nghĩ rằng mình đã biết rồi.

- Biết cái gì?

Tào Bằng không trả lời ngay mà đứng dậy đi vào trong viện.

- A Phúc! Rốt cuộc là có chuyện gì?

Hạ Hầu Lan vội vàng đứng dậy đuổi theo Tào Bằng.

- Mạng người tại trời mà cũng tại người...

Hắn còn chưa dứt lời thì chợt nghe từ trong viện vọng ra tiếng ồn ào huyên náo. Ngay sau đó liền nghe được có tiếng người hô:

- Xảy ra chuyện rồi. Xảy ra chuyện rồi.

Hai tên gia nô từ trong viện vội vàng chạy ra với sắc mặt trắng bệch.

Tào Bằng giật nảy mình, cảm thấy ớn lạnh vội vàng chạy tới nắm lấy tay tên gia nô rồi hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Ngươi buông ta ta...

Tên gia nô rõ ràng không muốn giằng co với Tào Bằng liền cố gắng vùng ra. Nhưng cánh tay của Tào Bằng giống như cái kìm sắt bóp chặt lấy tay của tên gia nô. Thấy tên gia nô chống lại, Tào Bằng nổi giận dùng thêm sức khiến cho y hét lên thảm thiết. Tên gia nô vội vàng nói:

- Công tử nhà ta và Cố tỷ đột nhiên hôn mê. Lão huynh! Xin người tránh đường để cho chúng ta còn đi tìm tiên sinh về chữa bệnh.

Tào Bằng liền buông lỏng cánh tay của tên gia nô. Hai tên gia nô cũng không để ý tới Tào Bằng mà vội vàng chạy ra ngoài.

Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vội vàng xông vào trong viện. Lúc này, trong viện đã hoàn toàn rối loạn.

- Tiên sinh! Có chuyện gì xảy ra? Truyện được copy tại Truyện FULL

Tào Bằng liếc mắt nhìn thấy Tuân Diễn đang lo lắng đứng trong đám người.

Thấy Tào Bằng đi vào, Tuân Diễn thở ra một cái:

- Bá Ngô và Cố tỷ đột nhiên ngất xỉu. Xem tình hình thì hình như là trúng độc....

- Cái gì?

Tào Bằng thốt lên:

- Mau dẫn ta tới đó.

- Ngươi?

- Tiên sinh!

Mặc dù Tuân Diễn không biết Tào Bằng có bản lĩnh cứu người như thế nào nhưng nghe thấy hắn nói vậy cũng bất chấp, lôi Tào Bằng đi vào bên trong.

- Nguyên Thán! Nguyên Thán...

Trên sảnh đường có một nam tử trung niên tóc hoa râm đang luống cuống ngồi xổm bên một thiếu nữ mặc hỉ phục. Nghe thấy Tuân Diễn gọi, người đó vội vàng quay đầu nhìn:

- Hưu Nhược! Có chuyện gì vậy?

- Thư đồng của ta nói có thể cứu người... Lúc này chờ tiên sinh tới chỉ sợ không còn kịp, hay là để cho thư đồng của ta thử xem.

- Chuyện này...

Người trung niên hơi chần chừ.


Dù sao thì mệnh người cũng là do trời. Mang tính mạng của hai người giao vào trong tay một tên thư đồng thì đúng là có chút khinh suất.

Nhưng Tuân Diễn cũng nói đúng. Thầy thuốc không thể tới ngay được, nếu còn chần chừ chẳng phải là làm cho tính mạng của hai người khó cứu hơn sao?

Tào Bằng nhanh chóng bước tới bên cạnh đôi nam nữ đang ngất xỉu. Hắn ngồi xuống, xem xét tình trạng của hai người. Đôi môi của Lục Tốn thâm đen, nét mặt hết sức bình tĩnh. Còn tình huống của thiếu nữ thì đỡ hơn, vẫn còn hơi thở.

- Lấy sừng tê giác và nước trong tới đây.

- Cái gì?

- Đừng có hỏi nhiều. Mang tới trước rồi nói sau.

Đám gia nô nhìn người trung niên thì thấy lão gật đầu. Nhanh chóng, đám gia nô đã mang tới sừng tê và nước. Tào Bằng cũng chẳng để ý cầm lấy và hòa vào nhau, đồng thời khẩn trương quan sát tình hình của Lục Tốn và Cố tỷ. Hiển nhiên là Lục Tốn trúng độc nặng hơn còn tình hình của Cố tỷ thì đỡ hơn.

- Tiên sinh! Bọn họ trúng độc như thế nào?

Không để cho Tuân Diễn lên tiếng, người trung niên đã mở miệng nói:

- Bá Ngôn và Kỳ Cương bái trời đất xong liền uống chén rượu giao bôi. Đang định đi vào phòng thì xảy ra chuyện này.

Tào Bằng gật đầu lấy một cái bát rót nước vào đó rồi nâng Lục Tốn dậy định rót vào miệng y. Nhưng Lục Tốn cắn chặt răng khiến cho hắn không thể nào rót được vào miệng. Tào Bằng cắn răng một cái rồi cúi đầu thổi một hơi thật mạnh vào miệng Lục Tốn, đẩy nước bột sừng vào trong miệng y.

- Tìm một người phụ nữ làm theo cách của ta cho Cố tỷ uống đi.

Người trung niên bừng tỉnh vội vàng cho người rót nước cho Cố tỷ. Đồng thời y cũng sai gia nô mang nước trong và sừng tê giác, học theo cách của Tào Bằng mà hòa vào nước. Ước chừng rót được hai chén, thân mình của Cố tỷ run lên rồi phun nước ra cả miệng và mũi.

- Tiếp tục không được dừng lại...để cho cô ấy phun ra hết.

Chịu đựng nước mài từ sừng tê giác thật khổ. Tào Bằng cho Lục Tốn vài hớp không chịu nổi chỉ chực nôn. Một thiếu niên bước tới:

- Để cho ta.

Tào Bằng nhận ra thiếu niên đó chính là Lục Tích con trai của Lục Khang. Xét về bối phận thì Lục Tích là thúc phụ của Lục Tốn. Nhưng trên thực tế thì tuổi của y còn kém hơn Lục Tốn, mới chỉ có mười một tuổi.

Tào Bằng giao Lục Tốn cho Lục Tích rồi đứng dậy tới xem Cố tỷ một chút. Cố tỷ trúng đọc nhẹ hơn Lục Tốn nhiều cho nên sau khi uống mấy chén liền tỉnh táo lại mà nôn mửa. Thật ra nhan sắc của nàng rất xinh nhưng có điều sắc mặt bây giờ xanh mét lại nôn mửa quá nhiều khiến cho trở nên nhếch nhác.

- Cố tỷ chắc là không có vấn đề gì.

- Vậy ca ca của ta thì sao?

Đệ đệ của Lục Tốn là Lục Mạo lên tiếng hỏi.

Tào Bằng nhìn y rồi nói nhỏ:

- Lục công tử và Cố tỷ cùng uống một chén rượu, có khả năng uống nhiều hơn một chút cho nên tình hình nghiêm trọng hơn...

Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy Lục Tốn ho khan rồi phun nước từ trong miệng và mũi ra ngoài, sau đó nôn mửa, văng cả vào người Lục Tích khiến cho y phải nhíu mày.

- Ép bụng y để cho y phun ra.

Tào Bằng bước lên hai bước rồi đặt tay vào bụng Lục Tốn mà ấn xuống. Mỗi lần ấn xuống, Lục Tốn lại phun nước mài với sừng tê ra cả miệng và mũi.

Người trung niên lo lắng đứng bên cuối cùng cũng có thể thở phào.

- Hưu Nhược... Đa tạ ngươi. Đồng tử của ngươi đúng là không tầm thường.

Thật ra cái phương pháp rửa ruột này cũng chẳng có gì phức tạp. Vào thời kỳ Đông Hán, mọi người cũng dùng nước phân để rửa, không kém so với sừng tê giác mài nước nhiều lắm. Tuân Diễn cũng thở hắt ra rồi vỗ vỗ ngực:

- Chẳng qua đồng tử của ta bình tĩnh mà thôi.

- Đúng vậy.

Người trung niên cất tiếng cười khổ rồi đột nhiên nét mặt thay đổi. Y nhặt một cái ly từ dưới đất lên rồi nghiến răng nghiến lợi:

- Là ai? Là ai hạ độc, mưu hại người của ta?

- Người hạ độc không phải nhằm vào tất cả, mà chỉ nhằm vào Lục công tử và Cố tỷ mà thôi.

- Cái gì?

Người trung niên nghe thấy Tào Bằng nói vậy thì lắp bắp kinh hãi.

- Là ai hạ độc?

Tào Bằng nhìn mọi người đứng xung quanh mà hơi do dự. Người trung niên nhìn thấy vậy thì hiểu được Tào Bằng có sự e ngại.

Lão vội vàng sai người mời khách trong đại sảnh ra ngoài rồi sau đó phong tỏa đại sảnh lại. Ngoại trừ một vài vị huynh đệ của Lục gia ra thì chỉ có phụ thân của Cố tỷ cùng với người trung niên và Tuân Diễn.

- A Phúc! Ngươi...

Tuân Diễn hơi lo lắng nhìn Tào Bằng.

- Vị này chính là huyện lệnh Thượng Ngu Cố Ung - Cố Nguyên Thán. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi.

Tào Bằng do dự một chút rồi nói nhỏ:

- Xin hỏi Lục công tử có phải có một vị đường tỷ không?

Lục Tích ngẩng đầu cảnh giác nhìn Tào Bằng rồi nói:

- Người nói vậy là có ý gì? Bá Ngôn có một vị đường tỷ chính là con gái của huynh trưởng ta. Huynh trưởng ta chết trận ở Lư Giang, chỉ còn lại một đứa con gái này. Ngươi không được nói bậy. Đường tỷ của ta nhìn Bá Ngôn lớn lên, làm sao có thể...

- Có khả năng hay không thì cứ mời Lục tỷ tới đây rồi hỏi thì biết.

- Nếu ngươi mà nói bậy thì đứng trách ta không khách khí với ngươi.

Lục Tích nổi giận quát to rồi sai người đi ra hậu trạch mời Lục đại tỷ tới. Còn Lục mạo và đám thiếu niên của Lục gia thì nhìn Tào Bằng với ánh mắt thù địch. Hiển nhiên lời nói của Tào Bằng làm cho bọn họ tức giận. Bởi vì ý của hắn rõ ràng là chỉ trích Lục đại tỷ của họ là người dùng hạ độc Lục Tốn và Cố tỷ.

Cha mẹ của họ mất sớm, từ nhỏ tất cả đều do Lục đại tỷ chăm sóc. Mặc dù bọn họ gọi đó là đường tỷ nhưng trong suy nghĩ của đám người Lục Mạo, Lục đại tỷ giống như mẹ của mình. Cho dù Tào Bằng có cứu Lục Tốn và Cố tỷ nhưng hắn dám nói Lục đại tỷ là hung thủ giết người thì làm sao mà họ không tức giận? Còn sắc mặt của Cố Ung thì âm trầm.

- Oản tỷ không thể là hung thủ.

Tào Bằng cũng không nói tiếng nào, chỉ đứng lẳng lặng ở đó.

Sắc mặt của Cố Ung hết sức trang nghiêm. Lão loáng thoáng cảm nhận chuyện này dường như có gì đó phức tạp. Lão chỉ cúi đầu trầm ngâm không nói. Còn Tuân Diên thì hết sức lo lắng hết nhìn Tào Bằng rồi lại nhìn Lục Tốn và Cố tỷ đang hôn mê, không biết phải làm như thế nào.

Y tin rằng Tào Bằng không hề nói mà không có mục đích. Nhưng chẳng may Tào Bằng nói sai thì cũng làm cho người của Lục gia nổi giận. Tới lúc đó, y phải làm thế nào với Tào Bằng đây?

- Không hay! Không hay rồi... Đại tỷ trúng độc. Nhanh...nhanh tới chỗ đại tỷ.

Trong lúc bầu không khí ở đại sảnh trở nên khó xử thì một thị tỳ lảo đảo từ bên trong chạy ra với nét mặt hoảng hốt.

- Ngươi nói cái gì?

- Đại tỷ...đại tỷ xẩy ra chuyện.

Thị tỳ đó sợ hãi kêu lên khiến cho cả đại sảnh trở nên khủng hoảng.

- Ngươi...ngươi...

Lục Tích chỉ vào mặt Tào Bằng mà hét:

- Nếu Oản nhi là hung thủ thì làm sao lại trúng độc? Ngươi bôi nhọ danh dự của Lục gia chúng ta, ta thề không bỏ qua cho ngươi.

Nói xong, y vội vàng rời đi. Đám người Lục Mạo cũng trừng mắt nhìn Tào Bằng rồi đi theo Lục Tích.

Còn Cố Ung thì nhìn Tào Bằng với ánh mắt cảnh giác.

Tuân Diễn lên tiếng hỏi nhỏ:

- A Phúc! Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Y chợt thấy Tào Bằng nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu sau đó lên tiếng:

- Tiên sinh! Có một số việc...ngài và ta không thể nào ngăn cản được.

Lục Oản là một thiếu nữ với nhan sắc làm cho lòng người lay động. Vào lúc này, nàng mặc một chiếc váy dài đỏ như lửa mà nằm gục trên giường với nét mặt bình thản. Thậm chí có thể thấy được khuôn mặt nàng một chút hạnh phúc. Chỉ có điều không biết thiếu nữ xinh xắn kia có thật sự hạnh phúc hay không.

Tào Bằng đứng trong phòng chỉ biết thở dài trong lòng. Phảng phất trong căn phòng đó là mùi hương từ hoa của loại dây leo kia đã chứng minh tất cả.

- Oản nhi đã chết! Tên khốn này...

Lục Tích như kẻ điên lao tới mà túm lấy vạt áo Tào Bằng. Chỉ thấy Tào Bằng giơ tay nắm lấy cánh tay của Lục Tích rồi dùng sức một chút khiến cho y lao về phía trước, suýt nữa thì ngã ra đất. Cũng may là Tào Bằng không thả tay ra nhưng cánh tay kia của hắn giống như gọng kìm giữ chặt lấy Lục Tích không cho y quay lại.

- Buông thúc phụ của ta ra.

Lục Mạo và Lục Lâm cùng xông lên. Mà mấy tên gia tướng ở ngoài cửa cũng nóng lòng muốn nghĩ dậy dỗ Tào Bằng.

- Tất cả dừng tay lại cho ta.

Cổ Ung rống lên một tiếng, quát bảo mọi người ngưng lại. Trong lúc Lục Tốn hôn mê, Lục gia giống như rắn mất đầu thì Cố Ung có thể nói là vị trưởng bối của mọi người.

Y xoay người nhìn Tào Bằng rồi lớn tiếng quát:

- Oản nhi đã đi rồi. Theo lời ngươi nói thì lấy gì để chứng minh?

Lục Oản đã chết, tất cả đáp án cũng tan thành mây khói. Ánh mắt của Cố Ung có chút cầu khẩn. Hiển nhiên y tin vào lời nói của Tào Bằng... Tuy nhiên đứng trước mọi người của Lục gia làm sao mà y có thể thừa nhận. Là người đứng ra lo chuyện kết thân với Lục gia, khiến cho cả hai nhà vui buồn cùng nhau, cho dù Cố Ung có biết điều Tào Bằng nói không phải là giả nhưng cũng không muốn cho nó truyền ra ngoài. Dù sao thì việc này liên lụy tới luân thường đạo lý nên phải cẩn thận.

Tào Bằng quay sang nhìn Cố Ung rồi lại nhìn người nhà Lục gia không giữ được bình tĩnh. Sau đó hắn quay đầu sang nhìn Tuân Diễn thì thấy Tuẫn Diên nhìn mình rồi lắc đầu.

- Tử U! Phiền ngươi về phòng mang hai cái hộp hôm qua tới đây.

Hạ Hầu Lan lên tiếng rồi xoay người rời đi.

Tuy nhiên hành động của hắn lại khiến cho Cố Ung lặng đi, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Thân thủ của Hạ Hầu Lan không hề tầm thường. Theo lý mà nói thì y phải là hộ vệ của Tuân Diễn. Luận thân phận và địa vị, Hạ Hầu Lan phải đứng trên vị trí thư đồng của Tào Bằng. Nếu như vừa rồi do Tuân Diễn ra lệnh thì hành động của Hạ Hầu Lan không có vấn đề. Nhưng...hành động của Hạ Hầu Lan khiến cho người ta có cảm giác như y chính là thủ hạ của Tào Bằng chứ không phải là hộ vệ của Tuân Diễn. Cố Ung cũng không phải là đứa trẻ con như Lục Tích và Lục Mạo. Vì vậy mà y cảm nhận được lai lịch của Tào Bằng có lẽ không đơn giản.

Sau một lát, Hạ Hầu Lan cầm hai cái hộp đi tới đưa cho Tào Bằng. Tào Bằng thả Lục Tích ra rồi lách mình trách đòn công kích của y:

- Cố tiên sinh! Chẳng lẽ người của Lục gia chỉ như thế này thôi sao?

- Lục Tích... Ngươi dừng tay cho ta.

Cố Ung quát to một tiếng khiến cho Lục Tích dừng lại.

- Làm phiền Cố Ung lệnh cho người trong phòng này ra ngoài, hơn nữa nói với mọi người tuyệt đối không thể nói cái chuyện này ra được.

- Nếu không thì sao?

Lục Tích giận dữ hét lên.

- Lục Tích! Lục Mạo! Lục Lâm!... Các ngươi ra ngoài trước đi.

Ánh mắt của Cố Ung có một sự tán thưởng. Sau khi y quát đám người nhà họ Lục liền cao giọng nói:

- Nhớ kỹ, chuyện xảy ra hôm nay không được để lộ ra ngoài một chữ. Nếu các ngươi muốn cho cả Lục gia bị diệt vong thì cứ để lộ ra. Được rồi... Hiện giờ các ngươi ra ngoài đi. Nhớ kỹ lời ta nói.

Đám người Lục Tích ngơ ngác nhìn Cố Ung rồi yên lặng đi ra khỏi phòng.

- Sau khi Lục công tử tỉnh lại xin hãy đưa hai tờ giấy này cho Lục công tử là y có thể biết được. Mặt khác, những vật phẩm bên trong phòng ngủ này...tốt nhất không nên động tới, cho dù là Cố tiên sinh. Ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.