Tang Thế Tình Nhân

Quyển 1 - Chương 120: Bất đồng

"Cám ơn." Phương Cổ vội vàng tiếp nhận. Lúc này mà còn khách khí thì không chỉ là dối trá, mà còn là tự gây khó dễ cho chính mình.


Có lẽ vì anh em Phương Cổ đã từng trải qua cơn động đất ở WC nên so với người khác, hai người kiên cường hơn rất nhiều, cũng dễ dàng chấp nhận đối mặt với hiện thực hơn. Anh em hai người vác đồ đạc lên vai, nói cám ơn lần nữa với Đường Tư Hoàng rồi không chút do dự đi về phía thôn trang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.


Có một nam nhân lén lút đi theo,Đường Miểu sau khi thấy thì có hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới tính cách hai anh em, lòng lại thoáng thấy nhẹ nhõm. Nếu hai anh em họ đấu với tên nam nhân kia,không nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong.


Những người sống sót khác đa phần đều không ly khai, không xa không gần ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đám người Đường Tư Hoàng. Dọc quãng đường này, tuy bọn hắn chưa từng tiếp xúc với mấy người bên Đường Tư Hoàng, nhưng đã quen thói dựa vào bọn họ, trong lòng vẫn nhen nhóm chút hy vọng: không chừng bọn họ vẫn còn đường tắt khác.


Lý Long cùng đám thuộc hạ của gã cũng không nhăn mặt khó chịu, có lẽ cũng mang tâm tư tương tự.
Đường Xuân được Đường Tư Hoàng ra hiệu, cho Lý Túc cùng Hồng Thiên hai người 10 cân gạo cùng một bao bột đóng gói 25kg, hai chai nước khoáng, xem như là thay thế cho dầu ma-dút.


Bị nhiều người vây xem như vậy, tâm tình Đường Miểu vô cùng tệ. Nhưng nơi này không phải Đường gia của cậu, không thể cường ngạnh bắt ép bọn họ đi được. Nhìn qua bọn Đường Hâm, sắc mặt cũng không dễ nhìn chút nào. Còn Đường Tư Hoàng lại không có nửa phần chịu ảnh hưởng, bộ dáng vẫn bình thản như lúc ngồi ở phòng làm việc, đang ngồi tựa lưng dưới tán cây của một cây đại thụ. Hắc Uy cùng Charles dựa sát nhau ngồi cạnh y.


Xuân thẩm cùng Đường Xuân rấtnhanh đã làm xong bữa sáng, một nồi mì lớn, bên trong bỏ thêm chút thịt khô cùng bắp cải cắt sợi. Lý Túc cùng Hồng Thiên không qua ăn cùng nữa. Cả hai cũng tự mình hiểu mình, sau khi xuống xe lửa, quan hệ hợp tác của bọn hắn và Đường gia xem như đã kết thúc.


Charles cùng Hắc Uy ngày thường đều ăn thức ăn cho chó, nhưng lúc này giờ này nào còn có mà cho chúng nó ăn, mỗi con đều được chia cho một chậu mì.
Sau khi ăn xong, bọn Đường Tư Hoàng ngồi tại chỗ nghỉ ngơi rồi thu thập đồ đạc, men theo đường sắt đi trở về.


Một tên đàn em của Lý Long giật mình nói với Lý Long: "Đại ca, bọn họ đúng thật là có ý quay trở về."
Lý Long suy nghĩ một chút, ngoắc tay nói: "Đuổi theo."


Một đoàn người khá lớn, còn thêm mười tên lén theo sau. Ngoài ra, một bộ phận người sống sót thấy Đường Tư Hoàng thật sự quay lại, chỉ đành hoàn toàn buông tha cho cái hy vọng hão huyền của mình, lòng thầm mắng rồi xách balô rời đi, có người dọc theo đường sắt đi về hướng bắc, cũng có người giống anh em Phương gia đi về hướng thôn trang nhỏ phía xa.


"Làm sao bây giờ?" Lý Túc cười khổ hỏi Hồng Thiên.
Hồng Thiên thở dài một hơi, nói:"Còn làm sao nữa? Nương theo đường sắt đi về phía bắc thôi, đến nội thành rồitính tiếp." Đường Tư Hoàng coi như khá hào phóng, cho bọn hắn không ít đồ tốt.


Hiện tại là hơn 10 giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất. Đường Miểu bước đi trongcái nắng chói chang không tới nửa giờ, người đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn hàng người phía trước đều là vai khiêng tay cầm, buồn bực tưởng tượng, tự tìm vui trong đau khổ nghĩ: thật giống một bộ tộc balô mà.


Hắc Uy cùng Charles một chút cũng không biết vất vả khó nhọc trên con đường sắp tới, bộ pháp vui sướng chạy nhanh về trước,thỉnh thoảng lại vòng về, chạy hai ba vòng quanh chủ nhân mình. Cái bộ dáng nhẹ nhàng của chúng khiến Đường Miểu nhìn mà ghen ghét hâm mộ không thôi.


Từ nhà ga C thị tới điểm dừng địa phương, đi xe lửa mất hơn 1 tiếng đồng hồ với tốc độ 120km/h. Tốc độ người đi bộ bình thường nhanh nhất là 10km/h, quay về nhà ga C thị phải cần ít nhất 12giờ đồng hồ. Đường Miểu chỉ nghĩ một chút thôi đã muốn hộc máu.


Một tiếng sau, cậu dần dần tụt xuống cuối đoàn, toàn thân nóng hừng hực. Thân thể hiện tại của cậu không yếu,nhưng chưa từng đi một quãng đường xa như vầy, hai chân căn bản không thể chịu được. Mỗi lần đặt chân xuống đều đau khôn cùng. Cậu nghĩ chân mình đã nổi mụn nước rồi.
Ọ_Ọ


Đám Lý Long vẫn còn ở phía sau đi theo bọn họ, bất quá có lẽ đã hơi do dự nên khoảng cách càng lúc càng xa.
"Đường Miểu, mau đuổi kịp." ĐườngTư Hoàng ngừng chân quay đầu lại.
Đường Miểu nhếch miệng: "Cha, nghỉ một chút được không? Chân con đau."


"Yếu ớt." Đường Hâm ôm tay đi qua, cười nhạo một tiếng. Cho dù người đã đầy mồ hôi nhưng vẫn bảo trì khí thế ưu nhã. Kỳ thật chân hắn cũng đã đau nhức kinh dị rồi, Đường Miểu mở lời vừa vặn tạo cơ hội cho hắn. Hai chân đã tê cứng trong giày khẽ động.


Đường Miểu không hề bỏ qua điểm mờ ám của hắn, đưa ánh mắt đầy sâu xa nhìn thoáng qua chân hắn. Đường Hâm hừ lạnh một tiếng, ra vẻ tiêu sái đứng thẳng người.


Đường Tư Hoàng nhìn Đường Miểu một hồi, sau đó chuyển balô trên lưng qua tay. Dù gì cũng là lão đại, trừ Đường Miểu cùng Đường Hâm, y cầm ít đồ nhất, vẫy vẫy tay với Đường Miểu: "Lại đây, ta cõng con."


"Hả?" Đường Miểu ngơ ngác, "Không cần đâu." Cậu đã hơn hai mươi, còn phải để cha cõng?
"Đừng lãng phí thời gian, càng đến giữa trưa càng nóng." Đường Tư Hoàng không kiên nhẫn nói.


Đường Xuân lau mồ hôi trên mặt, khuyên: "Tiểu thiếu gia, cậu đừng kì kèo nữa, tới 12 giờ chúng ta sẽ ngừng lại nghỉ một chút."
"Haha, có phải cậu xấu hổ không?"Đường Văn trêu chọc nói.


Đường Miểu bị hắn khiêu khích,lập tức đi tới sau lưng Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng khẽ khom xuống, Đường Miểu úp người lên, trong lòng lẩm nhẩm tự lừa mình: mình còn nhỏ, mình còn nhỏ. Đường Tư Hoàng thẳng lưng lên, người thoáng cứng lại, cánh tay để không siết chặt giữ lấy lưng Đường Miểu, cước bộ vững vàng tiếp tục đi về phía trước,không nhìn ra bộ dáng cố sức chút nào, tốc độ vẫn y như lúc không có Đường Miểu trên lưng.


Đường Hâm đi phía sau bĩu môi,mắt không ngừng phóng dao lên lưng Đường Miểu, thầm mắng cậu mặt dày, lớn đầu vầy còn để người khác cõng. Lại nói tiếp, tuy hắn lớn lên bên người Đường Tư Hoàng nhưng từ bé tới giờ chưa bao giờ được Đường Tư Hoàng cõng cả. Bây giờ chân hắn cũng rất đau đó có biết không? Tầm mắt lại chuyển lên người Hắc Uy, không khỏi tưởng tượng nếu nó khỏe hơn một chút, nói không chừng hắn có thể cưỡi nó đi nha.


Hắc Uy không biết có phải cảm nhận được "ác ý" của hắn hay không mà lườm hắn một cái rồi phóng nhanh về trước.


Đường Miểu ghé người lên lưng Đường Tư Hoàng, lúc đầu còn thấy không được tự nhiên, thân thể cứng ngắc, sau khi nghe thấy nhịp tim đều đều của Đường Tư Hoàng thì hoàn toàn thả lỏng, thân thể theo bước chân của y mà di động lên xuống có tiết tấu, miễn bàn thoải mái cỡ nào, từng cơn gió thổi qua, không hề thấy nóng mà mát mẻ vô cùng.


Nghĩ tới chuyện quan trọng nhất trước mắt, cậu ghé sát xuống bên tai Đường Tư Hoàng, thanh âm hạ xuống mức thấp nhất hỏi: "Cha, cha có phải có kế hoạch khác không?" Cậu vẫn thấy đống dầuma-dút đó cha đã hao phí rất nhiều tâm tư lấy về, không có khả năng cứ thế mà bỏ được. Nhưng cậu hiện tại quả thật không nghĩ ra cha còn diệu chiêu nào khác. Dù sao đi bằng xe lửa là suy nghĩ nhất thời nảy ra, không có khả năng bố trí gì trên đường đi cả.


Khóe miệng Đường Tư Hoàng thoáng cong lên, đầu hơi nghiêng: "Con thấy có?"
Đường Miểu ừ một tiếng, nếu cha thật sự có kế hoạch khác, thì làm thế này nhất định có nguyên nhân, hiện tại không tiện hỏi nhiều.


"Đại ca, xem ra bọn hắn thật sự có ý định quay lại C thị." Một tên thuộc hạ của Lý Long nhìn mấy bóng lưng phía trước, giọng tức giận nói.


"Mẹ kiếp!" Lý Long thấp giọng mắng một tiếng. Gã vốn cho rằng Đường Tư Hoàng nhất định có diệu chiêu, không ngờ lại tính sai, làm hại gã cả đường tổn thất không ít.
"Quay lại hướng cũ, tìm nơi nào gần đây nhất rồi nói sau."


Lý Long dẫn theo đám người đi quay ngược về hướng bắc, rất nhanh đã nhìn không thấy bóng dáng.
"Cuối cùng cũng đi." Đường Hâmquay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng nhu hòa hơn chút. Suốt đoạn đường nãy giờ luôn có người đi theo, khỏi phải nói không được tự nhiên thế nào.


"Tiên sinh, chúng ta thật sự phải về C thị sao?" Hùng Thiên Hạo người có hơi mập, đi bộ nãy giờ đầu đã đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng dinh dính mồ hôi, nhịn không được hỏi. Trước mặt người ngoài, hắn đã cố nhịn không hỏi vấn đề này.


Đường Tư Hoàng nhìn về trước vẻ mặt trầm tư, nghe thế thì nói: "Trừ cách này thì nào còn cách khác."
"Nhưng chúng ta người ít, tang thi trong nhà ga C thị lại nhiều như vậy, sao có thể giết hết được? Sớm biết vậy không bằng ngay từ đầu đã không đi xe lửa." Hùng Thiên Hạo lầm bầm nói.


Đường Miểu nghe thấy khẩu khí củahắn liền thấy có chút không thoải mái, lên tiếng: "Lúc ấy không còn cách khác ra khỏi thành phố, cũng không thể cứ ở lì trong đó."


Hùng Thiên Hạo phản bác: "Tình trạng căn cứ G thị có lẽ cũng không tới nỗi hỏng bét thế chứ? Dù sao người nhiều như thế, tôi không tin con người không thể đánh lại tang thi."


Đường Hâm nhíu mày, sau đó lại cười nói: "Anh sao không nói sớm? Nếu anh nói sớm, bọn tôi đã không mang anh theo rồi, để anh sớm tới căn cứ G thị."
"Thiên Hạo, cậu bớt nói vài lời đi." Trương Vọng vỗ vai Hùng Thiên Hạo, "Xe lửa thật sự là biện pháp an toàn nhất rồi, ai nghĩ tới đường sẽ bị chặn chứ."


Hùng Thiên Hạo biến sắc, xoay vai hất tay hắn, lớn tiếng nói: "Cậu mới nên thế! Tới nhà ga chẳng phải cũng để chúng ta giết tang thi sao? Đến lúc đó người chết là chúng ta chứ không phải ba cha con bọn họ!"
Mọi người bất chợt dừng chân lại, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng.


Cảm tình của Đường Xuân với Đường Tư Hoàng vô cùng nồng hậu, nếu nói mạo phạm một chút, thì ông gần như xem Đường Tư Hoàng làm con mà đối đãi, không chấp nhận nhất là có người nói Đường Tư Hoàng không đúng, lúc này sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, mắt nhìn về phía Hùng Thiên Hạo đầy sát khí. Ông trước kia từng lăn lộn khắp nơi cùng Đường Lập Vinh, cơn phẫn nộ của ông không phải người bình thường có thể chịu đựng được.


"Cậu là chó điên sao? Sủa loạn cái gì? Khuya hôm trước lúc xuống xe bẻ ghi, tiên sinh cùng hai vị thiếu gia không phải đều xuống xe giết tang thi sao? Trước đó đi lấy túi máu cũng là tiên sinh cùng tiểu thiếu gia đi lấy! Tang thi trong bệnh viện nhiều như vậy, chẳng lẽ tiên sinh cùng tiểu thiếu gia không mạo hiểm sao? Chỉ có một mình cậu mạo hiểm?"


Hùng Thiên Hạo nhất thời nghẹn lời, mặt trướng tới đỏ bừng.
Đường Tư Hoàng không hề tức giận, mặt ngược lại còn nở nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Hùng Thiên Hạo, thản nhiên nói: "Không cần kích động như thế. Cậu muốn đi, tôi sao có thể ngăn cản."


Một lời này xem như chặn luôn đường lui của Hùng Thiên Hạo.


"Đường tiên sinh, ở Đường gia nhiều năm như vậy, ngài vẫn luôn không để chúng tôi chịu thiệt. Nhưng tôi không muốn quay lại chịu chết." Hùng Thiên Hạo đưa mắt nhìn Đường Tư Hoàng, muốn để đối phương thấy được chân thành cùng thản nhiên trong mắt mình.