Một tên đàn ông khác cười phá lên: "Hừ! Họ Đường kia không phải muốn chúng ta xuống xe giúp hắn giết tang thi sao? Giờ chả phải chỉ có thể ngoan ngoãn lái xe?"
Lý Long liếc mắt nhìn hắn ta, lòng không cho là đúng. Tên Đường Tư Hoàng đó, vừa liếc qua đã thấy không phải loại người dễ chọc vào. Việc này khẳng định có nguyên nhân khác, nhưng chỉ cần không bắt gã mạo hiểm, quản cái nguyên nhân khỉ gió gì chứ. Nghĩ như vậy, mặt Lý Long cũng hiện lên vài phần vui vẻ, thả lỏng người nằm xuống, mau chóng thϊế͙p͙ đi, tiếng ngáy nối nhau vang lên.
Hơn một tiếng sau, xe lửa lần nữa ngừng lại.
"Chuyện gì?" Lý Long đột ngột bừng tỉnh. Không một ai trả lời, vì những người khác cũng chẳng hiểu vì sao.
Đường Miểu đứng trong phòng điều khiển, nhíu mày nhìn đoàn tàu dừng lại phía trước hơn mười mét. Cậu cố ý mang nước tới cho Đường Văn, Đường Võ cũng vì hiếu kỳ với xe lửa, nên sang đây xem thử coi sao, thuận tiện trải nghiệm chút cảm giác điều khiển xe lửa. Bất quá, vì sợ xảy ra tình huống không tốt, Đường Văn chỉ để cậu chạy một đoạn đường bằng phẳng cho đã ghiền, toàn bộ quá trình có lẽ còn chưa tới 30 giây.
Sau khi bùng phát nguy cơ tang thi, xe lửa không có người chạy cũng không kỳ lạ quý hiếm gì. Nhưng mà, đoàn xe này lại chạy ngược hướng bọn họ trên cùng một đường ray. Chiếc xe kia hiển nhiên chạy xuôi về phía nam, đáng tiếc tài xế bị biến thành tang thi, xe lửa cứ thế mà ngừng ở đây. Lái xe lửa không giống như lái ô tô, không thể nửa đường vòng lại. Cho nên một nan đề đã xuất hiện trước mặt bọn họ: hoặc là nghĩ biện pháp di chuyển đoàn tàu cản đường này đi, hoặc là bọn họ phải bỏ xe lửa đi bộ.
Đường Miểu rất rõ ràng, lấy tính cách của cha cậu, buông tha cho xe lửa này là rất khó. Dầu ma-dút vốn là họ nửa đường lấy được, bỏ thì bỏ, cứ xem như đồ lượm thôi, chủ yếu là sáu chiếc xe của cha đều để trong xe lửa a. Nhưng mà, chuyển cái xe cản đường này đi lại càng khó.
Trong ghế lô, Đường Xuân nhìn Đường Tư Hoàng chốc chốc lại xoa xoa má phải của mình, lòng thấy có chút kỳ quái.
"Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
"Không có gì, đau răng thôi." Đường Tư Hoàng không để tâm nói.
Đường Xuân ngay khi biết được tiên sinh ăn nhiều đồ ngọt lại càng buồn bực. Tiên sinh không thích ăn đồ ngọt, cũng không thể ăn quá nhiều đồ ăn có vị ngọt, ông biết rõ điểm này. Một khi ăn nhiều thì răng sẽ đau, đây không phải vì hồi nhỏ ăn nhiều đường kẹo, mà là do vấn đề thể chất. Tiên sinh biết rõ căn bệnh nhỏ này của mình, sao vẫn cố phạm phải? Nhưng chuyện này ông không tiện hỏi nhiều.
"Tiên sinh, tôi đi lấy thuốc giảm đau cho ngài nhé?"
"Không cần." Đường Tư Hoàng phất tay.Lúc này, Đường Tư Hoàng cảm giác được xe lửa ngừng chuyển động.
"Đường Miểu, tình hình thế nào?"
Đường Miểu cầm lấy bộ đàm: "Cha, phía trước có đoàn xe cản đường."
"......Chuyện ta lo lắng nhất vẫn xảy ra a."
Khóe miệng Đường Miểu co rút. Sao cậu một chút cũng không nghe được ý tứ "gặp phiền toái" từ giọng Đường Tư Hoàng nha?
Đường Võ ngồi điều khiển xe vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc mê mang.
"Tiên sinh, làm sao bây giờ?"
"Còn làm thế nào? Chỉ có thể bỏ lại xe đi bộ thôi." Đường Tư Hoàng thở dài một hơi.
Cảm giác quái dị trong lòng Đường Miểu càng lúc càng lớn, thở dài càng không phải tác phong Đường Tư Hoàng. Cậu nhảy xuống ghế phụ lái, đi ra sau. Đường Võ cũng nối gót theo.
Đường Miểu trở lại ghế lô, Đường Tư Hoàng đã sửa sang xong balô của hai người. Mấy người Đường Thất cùng Trương Vọng cũng đã thu thập xong xuôi, lưng mỗi người đều vác một cái balô căng phồng, trên vai còn khiêng vài thứ, tinh thần trong trạng thái lúc nào cũng có thể rời đi.
"Papa, xe chúng ta còn ở phía sau." Đường Hâm mặt mày ủ dột nói. Với tình huống hiện tại, không thể nào không bỏ xe. Cái khiến hắn càng đau lòng chính là sáu chiếc xe cùng vật tư trên xe kia, còn có một đống dầu.
Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Con muốn sống trên xe lửa canh mấy cái xe đó?"
Đường Hâm không còn lời nào để nói.
Đường Miểu yên lặng nghĩ phải làm sao lấy chìa khóa từ chỗ cha, để cậu đi mở toa chở hàng thu toàn bộ xe vào không gian. Đường Tư Hoàng không biết có phải đã phát hiện ra tâm tư của cậu hay không mà lập tức liếc cậu tỏ ý cảnh cáo. Đường Miểu chả hiểu ra sao, không biết cha đang "cảnh cáo" mình cái gì.
Lý Túc cùng Hồng Thiên buồn rầu nhìn nhau. Kế tiếp họ nên làm gì đây?
Đường Tư Hoàng ra hiệu cho Đường Miểu lén thu tất cả vật tư không cầm được vào không gian. Miễn cho bị người ta lấy mất.
Chỉ một lát sau, một đoàn người lưng vác balô xuống xe. Hiện tại xe lửa đang dừng trong một khe núi, hai mặt đều là mấy sườn núi nhỏ cao hơn mười thước. Xa xa tọa lạc vài thôn trang nhỏ, khoảng cách quá xa, không cách nào thấy rõ tình hình bên trong.
Hùng Thiên Hạo cầm chìa khóa mở cửa toa hai. Mấy người sống sót qua cửa sổ đã thấy bọn họ xuống xe, lòng vốn vội vàng, thấy cửa xe mở ra liền lục tục xuống hết. Không phát hiện có tang thi ở phụ cận, lá gan bọn hắn mới to như vậy. Vẻ mặt tất cả đều mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.
Lý Long mang theo mấy tên thuộc hạ, mặt treo nụ cười giả lả đi tới trước mặt Đường Tư Hoàng, khiêm nhường hỏi.
"Đường tiên sinh, không biết đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ngừng ở đây?"
Đường Tư Hoàng ra hiệu bọn hắn nhìn ra phía đối diện xe lửa, rồi phân phó thuộc hạ: " Về sau tìm kiếm vật tư sẽ càng ngày càng khó khăn, cố gắng mang hết đồ ăn trên xe theo. Xuân thẩm, thẩm đi nấu cơm với Xuân bá, sau khi ăn xong thì chúng ta đi."
Lý Long cùng những người khác lúc này mới chú ý tới đoàn tàu cách đó trăm mét, sắc mặt lập tức sa sầm. Này là chuyện gì đây? Bọn hắn cứ thế mà dừng lại trong nơi hoang sơn dã lĩnh này sao?
Không ít người lớn tiếng mắng chửi. Một gã nam nhân mặt đỏ bừng vọt tới trước mặt Đường Tư Hoàng, hai lỗ mũi thở phì phò ra hai luồng khí, vung hai tay thét lên, ngón tay gần như muốn đâm lên mặt Đường Tư Hoàng: "Bọn mày không thể bỏ tụi tao lại đây! Ai biết đây là chỗ quỷ quái nào! Bọn mày phải chịu trách nhiệm!"
"Này! Này! Này!" Đường Miểu bước vài bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng, quơ một tay liền bắt được cánh tay gã ta đẩy ra, trầm giọng nói, "Bớt gây sự đi! Ai bắt các ngươi theo bọn tôi hả? Hả?"
Nam nhân nọ căn bản không để ý tới cậu, ai ngờ thằng nhóc này nhìn thì gầy yếu, khí lực lại không nhỏ như vậy, đẩy một cái đã khiến gã ngã ngồi dưới đất. Rừng núi hoang vắng, trên mặt đất tất cả cơ hồ đều là đá vụn, khiến tay gã cấn lên đau tới nhe răng, đột nhiên nhớ tới thực lực của đám người này, sắc mặt liền trắng nhợt, tức giận bò dậy, cũng không dám mở miệng nữa.
Đường Văn cùng Đường Võ nhanh chóng bước tới, một trái một phải đứng bên người Đường Tư Hoàng.
Đường Võ lạnh lùng quét mắt qua đám người, ánh mắt lãnh khốc, trầm giọng nói: "Các người nghe rõ cho tôi. Ngay từ đầu, chính các người đã đòi theo bọn tôi, không có bất kỳ ai ép buộc các người cả. Tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám càn quấy."
Tất cả mọi người nhất thời không thể nói gì, một cô gái đột nhiên ngã khuỵu xuống đất nghẹn ngào khóc rống lên, nước mắt tuôn rơi như vòi nước không thể tắt được; miệng liên tục kêu trời kêu đất, âm điệu kéo dài, mang theo nỗi tuyệt vọng cùng bất lực. Mấy tên đàn ông đứng cạnh nghe thấy tiếng khóc của cô, nghĩ tới thế đạo cùng tình cảnh hiện tại, lòng không khỏi có chút khó chịu. Bên kia sườn núi là một mảnh ruộng lớn cùng hoa màu tốt tươi, có thể tưởng tượng được cảnh tượng vui vẻ trên ruộng đồng trước kia, lại so với sự tĩnh lặng hiện tại, lòng càng thấy thê lương.
Đường Tư Hoàng lãnh đạm nhìn mọi người xung quanh, ra hiệu với Đường Văn.
Đường Văn đẩy chiếc kính trên sống mũi, nói: "Trước khi đi mọi người qua toa dầu đi."
Mấy tên nam nhân chần chờ đi tới, vụng trộm liếc nhìn Đường Tư Hoàng, mắt đầy chờ mong, hy vọng nam nhân nhìn rất cường đại này sẽ còn biện pháp khác.
Đường Tư Hoàng nói: "Đưa dầu ma-dút cho các người cũng không thể lấy chúng làm cơm được, nếu các người muốn, mỗi người có thể mang đi một ít rau quả trong xe."
Một nam nhân trong đó cố lấy dũng khí hỏi: "Không biết kế tiếp Đường tiên sinh định làm thế nào?"
Tức khắc, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn qua. Đây cũng là vấn đề bọn họ quan tâm. Bọn họ không tin Đường Tư Hoàng thật sự bỏ được vật tư trên xe, bọn họ đã tận mắt thấy trong xe có không ít thứ tốt.
Đường Tư Hoàng cười nhạt, tay phải tùy ý đút vào túi quần: "Không phải mới vừa rồi có người đẩy trách nhiệm lên người bọn tôi sao, sao còn muốn đi cùng?"
Người nọ nghe xong còn tưởng y thật sự có cách, liền cười lấy lòng: "Đường tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Mặc kệ đi đâu thì đều là lựa chọn của mỗi người không phải sao? Mọi người đều là người trưởng thành, biết rõ trách nhiệm của mình. Đường tiênsinh, ngài nói xem đúng không?"
Đường Tư Hoàng gật đầu cười: "Anh ngược lại hiểu rất rõ a. Trước mắt cũng không còn cách khác, chỉ có thể theo đường sắt quay về thôi. Về C thị, nội thành tuy có nhiều tang thi nhưng ít ra có thể bảo đảm vật tư, còn có thể tìm lại xe một lần nữa."
Mọi người lại biến đổi sắc mặt. Ai cũng thấy được trong C thị có bao nhiêu tang thi, trở về chẳng phải chỉ còn đường chết sao?
Sắc mặt người nọ cứng đờ, gượng cười vài tiếng: "Đường tiên sinh, vậy ngài xem xem mang theo bao nhiêu rau quả thì đủ?"
Đường Tư Hoàng hào phóng nói:"Có thể mang bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Bất quá, tôi khuyên các anh nên lượng sức, còn một quãng đường xa như vậy, cầm quá nhiều ngược lại sẽ vướng víu."
"Đa tạ Đường tiên sinh nhắc nhở." Mấy nam nhân kia không ngừng cám ơn. Nhưng mỗi người cuối cùng vẫn lấy một bao lớn, trong lòng gần như đều nghĩ như nhau, mang không được thì vứt, nhỡ cầm quá ít không đủ ăn thì sao?
Cách đó không xa, ba gã nam nhân trao đổi ánh mắt, cùng đi tới.
"Đường tiên sinh, chúng tôi cũng muốn lấy một ít rau quả."
Đường Tư Hoàng lạnh lùng nhìn ba người, không nói gì.
Đường Võ trừng mắt: "Dựa vào cái gì? Đó là do lão tử cùng mấy anh em tự mình thu thập!" Lúc ấy hắn rõ ràng không thấy ba người này xuống xe.
Một người trong đó cười nói:"Các vị đại ca, còn nhiều như vậy, các anh cũng không thể mang hết đúng không? Chúng tôi không cần nhiều, mỗi người năm sáu cây thôi, chỉ cần bảo đảm không đói bụng trước khi tìm đến thôn trang là được. Huống chi trước đó chúng tôi nộp vật tư là muốn đến B thị, bây giờ chưa tới B thị đúng không? Anh xem..."
Đường Tư Hoàng cau mày: " Đường Văn, cậu đi lấy một ít dưới giường, mỗi người năm sáu cây, còn lại cứ cho bọn họ."
"Vâng, tiên sinh."
Trương Vọng cùng Hùng Thiên Hạo cũng đi hỗ trợ, nửa tiếng sau, đóng gói được mười bao rau quả lớn. Những người khác sau khi thấy bọn họ thu thập xong thì liền ồn ào trèo lên tranh đoạt đồ trong xe.
Đường Tư Hoàng ra hiệu cho Đường Võ lấy hai bao gạo 25kg cùng 5 bắp cải đưa cho Phương Cổ cùng Phương Đại: "Đây là thù lao của hai người, chúc hai người may mắn."
**********************************