Mỗi 23 đầu tháng là lúc Tạ Tân và Tạ Hộ nhận bạc tiêu xài, nghĩ rằng tháng này cũng không ngoại lệ, hai người đến chủ viện rất sớm, vẻ mặt Vân thị khó xử nói với các nàng tháng này nhận trễ hơn.
Hai tỷ muội liếc nhau cảm thấy có gì không ổn, gật gật đầu rồi trở về, Vân thị đưa các nàng đến cửa, nói:
"Mặc dù tháng này chậm trễ nhưng tháng sau lại không sao rồi. Các con đừng bận tâm."
Tạ Tân an ủi: "Mẫu thân đừng vội, chúng con cũng không gấp gáp, nếu A Đồng muốn cái gì đến chỗ con mượn, con vẫn còn một ít."
nói xong lại an ủi Vân thị một hồi, hai tỷ muội mới trở về viện của mình.
Tạ Hộ ngồi ở trước bàn trang điểm suy nghĩ, Vân thị chưa bao giờ phát bạc muộn, không biết hôm nay vì lý do gì lại thế. Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, có thể là chuyện cầu quan của Tạ Cận không. Tạ Cận luôn luôn công minh, nhưng vì chức quan này mà phá lệ đi tặng lễ vật, nhưng trước giờ Nhị phòng Tạ gia bị ghẻ lạnh chỉ dựa vào sự giúp đỡ trong phủ mà sống, tiền bạc trong tay Tạ Cận không nhiều, lúc nãy Vân thị giữ bạc của các nàng là để tích cóp cho Tạ Cận?
Nếu thật sự như vậy thì bà phải tích cóp bao nhiêu mới đủ? Xem ra Tạ Cận thật sựmuốn chức quan này, nếu bỏ lỡ cơ hội bây giờ thì tương lai sẽ khó tiến lên.
Sau khi cân nhắc xong, Tạ Hộ cho Hoa Ý đi mời Vân thị đến đây.
Vẻ mặt Vân thị buồn rầu, đang ở trong phòng lo lắng, bà cầm những vật quý giá của mình khó khăn lắm mới được một vạn lượng, sợ rằng không đủ cho tướng công dùng.
Nha hoàn bên cạnh A Đồng đến mời bà, Vân thị từ trong phòng đi ra hỏi tiểu nha đầu có chuyện gì, tiểu nha đầu lại nói ngũ tiểu thư không dặn dò gì thêm, chỉ nói muốn mời phu nhân đến Tốn Phương cư một chuyến.
Vân thị thở dài cũng không trách nữ nhi phiền lòng, nhanh chóng thay đổi xiêm y rồi đitheo nha hoàn.
Tạ Hộ nhìn thấy Vân thị liền kéo Vân thị vào trong phòng, Vân thị không biết nàng muốn làm gì, cảm thấy kỳ quái, lại thấy nữ nhi thần bí cho tất cả hạ nhân lui xuống hết, mới để ngồi trên mép giường đối diện với bà, nghiêm nghị nhìn bà hỏi:
"Mẫu thân, người hãy thành thật với con, có phải phụ thân có chuyện gì khó khăn?”
Vân thị nhìn nữ nhi, thấy nàng quan tâm, không nhịn được cười một tiếng, nói: "khôngcó gì đâu, con đừng bận tâm."
nói xong liền muốn đứng lên, lại bị Tạ Hộ ngăn cản, một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm túc nói: "Mẫu thân đừng gạt con. nói cho con biết được không, con cũng không còn nhỏ, biết đâu còn có thể giúp đỡ được gì đó.”
Vân thị thấy vậy không biết làm sao, vốn không muốn nói quá nhiều, nhưng nữ nhi lại gấp gáp, Vân thị cũng không nói dối, nhanh chóng đầu hàng, lo âu nói:
'Ai, những lời này không nên kể cho con, con còn nhỏ, nghe xong rồi quên đi, biết không ? Phụ thân con nhìn trúng chức quan Kê tuân tư trong Lại Bộ. Theo ta biết, Thượng Thư Trương Khánh Quang đã đồng ý giúp phụ thân con nhưng Trương đại nhân nói với phụ thân muốn 3 vạn lượng, đó là nể tình năm xưa thi cùng năm với phụ thân con, chỉ cần cha con đem số bạc giao đúng hạn thì chức vụ kê huân tư kia hắnthay cha con thu xếp. Nhưng 3 vạn lượng kia nói thì dễ, Nhị phòng chúng ta đâu có tích lũy nhiều bạc như vậy. Phụ thân con 2 ngày nay mệt mỏi cũng vì chuyện này. Ngân lượng của con và tỷ tỷ con ta giữ lại để dùng, tuy không nhiều nhưng cũng đỡ một phần. Dù sao cũng phải cố hết sức mới được.'