Thẩm Hấp cũng không nghĩ trong thư phòng có người, một đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại nhìn, đáp lại là một đôi mắt đầy hoảng sợ, tròng mắt đen láy, to hơn một chút so với người bình thường, đen trắng rõ ràng, vừa nhìn đã thấy trong suốt thuần khiết như một con nai con, Thẩm Hấp có muốn nổi giận cũng không được.
Tạ Hộ cuống quít đứng lên, vất vả nhịn xuống xúc động muốn quỳ, co quắp đứng tại chỗ không biết làm sao.
Chưởng quỹ đang ở lầu ba thu dọn, nghe thấy liền nhanh chóng chạy tới, thấy Thẩm Hấp đứng ở cửa, thầm kêu một tiếng không ổn, bình tĩnh tiến lên hành lễ, cười xòa nói:
"Công tử, không phải nói hôm nay đi cửa hàng thành Nam sao? Tạ công tử tới nóimuốn cho muội muội ở trong thư phòng đọc sách đợi một chút, chuyện này..."
Tạ Hộ sợ tới mức mặt xám như tro tàn, Thẩm Hấp cảm thấy cô nương này rất nhát gan, thở ra một hơi rồi nhìn chưởng quỹ phất tay nói: "Được rồi, ngươi đi đi."
Chưởng quỹ thấy Thẩm Thấp không đuổi khách, trong lòng cũng bớt lo lắng, nhìn qua Tạ Hộ ý nói xin lỗi, không dám ở lại lâu rồi quay người đi xuống lầu.
Trong thư phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thẩm Hấp đi tới, Tạ Hộ lui về một bước né tránh, Thẩm Hấp cũng mặc kệ nàng, trực tiếp đi đến bên cạnh án thư, đem hai bản văn tập cổ đặt lên bàn, hắn là người ưa sạch sẽ, vào trong phòng sẽ muốn lau tay, cho nên, khi ở trong phòng hắn sẽ kêu đem khăn đến, đang muốn lau tay thì thấy một đôi bàn tay nhỏ bé thon dài lấy một cái khăn đưa tới trước mặt hắn, động tác nhanh nhẹn thuần thục giống như nàng đã làm chuyện này nhiều năm như một thói quen bình thường.
Do dự chốc lát, Thẩm Hấp vẫn nhận lấy chiếc khăn kia, sau khi lau xong, đôi tay cung kính kia lấy lại rồi treo chỉnh tề trên bệ.
Thẩm Hấp đứng một bên nhìn nàng rồi ngồi vào ghế bành sau án thư, lúc này mới nhớ mình còn chưa lấy sách, đang muốn nhổm dậy liền thấy thân ảnh nho nhỏ lại đi tới, điđến trước giá sách, chân mày Thẩm Hấp hơi nhíu lại, cho rằng nàng tự cho mình là thông minh, trong lòng không vui, nghĩ lý do để đuổi nàng đi ra ngoài, nhưng khi Tạ Hộ lấy hai quyển sách trên giá sách đem đến trước mặt hắn, Thẩm Hấp vẫn không khỏi sửng sốt một hồi lâu mới tiếp nhận.
Tạ Hộ lại cầm hai quyển sách hắn để trên án thư lúc nãy —— thứ tự (ba), (bốn), rồi nhón chân để lên kệ sách, còn lúc nãy nàng lấy thay hắn bộ sách thứ (năm) và (sáu).
Thẩm Hấp cầm sách bắt đầu nhìn. Nàng rất thông minh, chưa cho hắn tìm ra lý do đuổi nàng, vậy thì tạm thời xem xem, nàng muốn làm cái gì. Những năm gần đây, bên người Thẩm Hấp cũng không thiếu các cô nương, tiểu thư nịnh nọt, nhưng mà người trước mặt còn nhỏ tuổi quá.
Nếu như cô nương này thật sự có mục đích, vậy nàng nhất định sẽ mở miệng, Thẩm Hấp cứ nghĩ rằng nàng sẽ nhịn không nổi mà mở miệng, nhưng nàng vẫn im lặng, ngay ngắn ở một bên chăm chú đọc hơn nửa cuốn sách giống như không tồn tại.
Thẩm Hấp lần đầu tiên đánh giá một cô nương, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, xiêm y không lộng lẫy nhưng lại có khí chất quý phái, ngũ quan xinh đẹp, hốc mắt to và dài, khóe mắt to, tròng mắt đen bóng kinh người, mũi cao thẳng, khuôn mặt trái xoan mềm mại có chiếc cằm nhọn, cánh môi mỏng, ở lứa tuổi này nhìn nàng trắng nõn mượt mà, làn da trắng hiếm thấy, hai bên cổ có thể thấy những mạch máu màu xanh, cũng không biết mấy tuổi, vóc người không cao lắm, càng không có gì nhấp nhô, bỏ qua khuôn mặt kinh diễm kia, vóc người này so với giá đậu không khác gì nhau*, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, cảm thấy cô nương này có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài, lòng bàn tay hồng hào, móng tay cũng được chăm sóc sạch sẽ, rất giống nàng, thoạt nhìn sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
"Ngươi tên gì?"
Mở miệng hỏi ra lời này xong ngay cả Thẩm Hấp cũng tự giật mình, hắn cũng có lúc mở miệng nói chuyện với nàng?
Tạ Hộ giật mình, di chuyển hai bước, nghiêm chỉnh đứng ở trước bàn của hắn, dùng bộ dạng cung kính đứng trước mặt Thẩm Hấp lễ phép nói :
"Hồi công tử lời, ta tên Tạ Hộ, gia phụ là thứ tử Quy Nghĩa hầu, có một tỷ tỷ và ca ca ruột thịt, ở Hầu phủ chưa từng tách ra, ta xếp thứ năm trong phủ."
Trả lời phải tường tận, trật tự rõ ràng, đây là quy củ của cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Tuy hiện tại khác kiếp trước, nhưng Tạ Hộ một khắc đều không dám quên. Mặc kệ sau này nàng có nhập cung hầu hạ hay không nhưng cẩn thận hầu hạ vị chủ tử này cũng không có gì sai.
Thẩm Hấp nhìn bộ dáng cẩn trọng e dè của nàng, trong lòng rất kỳ quái, ngừng đọc sách suy nghĩ, đem sách đặt ở trên án thư, sau khi hít sâu một hơi, lại hỏi:
"Mấy tuổi? Có tên tự* không?"
"Hồi công tử, ta năm nay 11 tuổi, sinh ngày mùng 6 tháng chạp. Tiên sinh học đường trong Hầu phủ thay ta lấy tiểu tự, gọi là Du Ninh, trong phủ thì cha mẹ huynh tỷ gọi là A Đồng." Tạ Hộ làm tốt phận sự báo cáo.
Thẩm Hấp nghe nàng một chuỗi dài như vậy, không khỏi lại nheo mắt lần nữa, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu xong mới phất phất tay, nói:
"Được rồi, ngươi tiếp tục đọc sách đi." hắn sợ tiếp tục hỏi, nha đầu kia sẽ đem chi tiết Quy Nghĩa Hầu phủ ra nói hết, chưa từng gặp qua cô nương nào kỳ quái như vậy rõràng chỉ cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng không nên đem tất cả chuyện lớn nhỏ nóira, sợ hắn nghe không hiểu rõ sẽ trách tội vậy.
"A?" Tạ Hộ một lòng một dạ suy nghĩ chủ tử kế tiếp sẽ hỏi vấn đề gì, không nghĩ tới sẽnhận câu trả lời này, nhất thời không phản ứng kịp.
Thẩm Hấp thấy nàng trừng hai mắt to, khẽ nhếch miệng, bộ dáng ngơ ngẩn đáng yêulàm cho người ta thương, khuôn mặt cũng đỏ bừng, thật muốn tiến lên nhéo hai cái, nàng tựa vào cửa sổ trước nhuyễn tháp, lúc nãy nàng ngồi ở đó đọc sách, một quyển sách vẫn đang khép hờ.
'Ta cho ngươi tiếp tục đọc sách, ngươi không phải ở chỗ này chờ ca ca ngươi sao?'
Thẩm Hấp tốt bụng lại nhắc một lần nữa, phòng nàng nghe không hiểu.