Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 837: Chú Tư

Lâm Thanh ngồi trên mặt đất thật lâu, nó chậm rãi đứng lên, vươn tay muốn tìm em gái cách đó không xa. Nhưng có vài người đã tới, lấy một khối vải bố trắng bọc em gái nó lại, cũng đem xe lăn mang đi. Sau đó có người lấy cây lau nhà cùng nước, không bao lâu sau nơi này dường như đã không có chuyện gì, dường như chưa hề có đứa trẻ nào bị ngã, cũng không có chết người.

Lâm Thanh lại ngồi bệt xuống, ngây ngốc nhìn bậc thang bị nước trôi rửa sạch.

Nó chậm rãi đứng lên, sau đó từng bước đi qua, nó đi lên bậc thang nhặt lên một đóa hoa dại, sau đó đi xuống dưới đặt ở chỗ em gái vừa nằm.

“Quả Nhi, đừng sợ, anh sẽ báo thù.”

Âm thanh non nớt như ngọn lửa xuyên thấu địa ngục.

Năm này, Lâm Thanh hơn mười tuổi, Tiểu Vũ ĐIểm sắp tới sinh nhật bốn tuổi, mà Quả Nhi lại vĩnh viễn dừng ở sáu tuổi.

***

Hạ Nhược Tâm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô đi đến liền cảm thấy có gì đó không ổn. Sở Luật đang ôm Tiểu Vũ Điểm, toàn bộ thân thể đều hơi gấp gáp, vẻ mặt của anh lại rất âm trầm.

“Có chuyện gì?” Cô đặt xúi sách của mình xuống, đối với vị khách không mời mà đến này cô không có cảm giác gì đặc biệt, hiện tại cô chỉ muốn biết đã có chuyện gì.

“Quả Nhi chết rồi.” Sở Luật nhàn nhạt nói, dường như một đứa trẻ bị chết cũng chỉ là thế gian thiếu đi một mạng người vốn cũng vẫn theo lẽ thường. Kỳ thật chính là như thế, con người có sinh thì ắt sẽ có tử, chẳng qua chỉ là người sớm người muộn mà thôi.

“Sao lại thế được?” Hạ Nhược Tâm thấy đầu mình ong một tiếng, giống như sắp nổ tung. “Quả Nhi sao lại chết? Bé chết như thế nào? Buổi sáng vẫn còn rất tốt mà.”

“Ngã xuống bậc thang chết.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa mái tóc của con gái. “Tiểu Vũ Điểm lúc đó cũng ở đấy, thấy được mọi thứ. Bộ dáng Quả Nhi lúc chết rất khó xem.”

Anh cố gắng lựa chọn những từ ngữ không quá ghê sợ để nói, kia không phải là khó coi mà là rất ghê sợ, như khủng bố.

Đừng nói là một đứa trẻ, dù là người lớn nhìn thấy cảnh tượng đó đều bị khiếp đảm, có lẽ sẽ gặp ác mộng trong thời gian dài.

Thật may mắn lúc đó người tìm thấy không phải là Hạ Nhược Tâm mà là anh.

Chỉ là anh lại không biết giải thích như thế nào với Tiểu Vũ Điểm.

“Chuyện này không cần nói sự thật cho con biết, con còn quá nhỏ, sẽ không chịu được.” Sở Luật nói với Hạ Nhược Tâm.

“Tôi biết.” Hạ NHược Tâm vươn tay tới, lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi ướt đẫm. Tim cô vẫn đang đập thình thỉnh, một phần vì Quả Nhi, bé mới có sáu tuổi, một phần là vì Tiểu Vũ Điểm.

Cô không tưởng tượng được nếu Tiểu Vũ Điểm cũng bị ngã xuống như vậy thì cô sẽ làm sao, có lẽ cô vĩnh viễn không chấp nhận được sự thật đó.

“Chú…” Tiểu Vũ Điểm mở mắt, bé ngẩng mặt lên cười ngây ngốc với Sở Luật làm lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóc.

“Chị Quả Nhi làm sao vậy? Chị đã tỉnh ngủ chưa?” Âm thanh trong trẻo của bé hỏi.

“À, chị Quả Nhi vẫn còn đang ngủ.” Sở Luật đưa tay đặt lên trên khuôn mặt của bé. “Cho nên Tiểu Vũ Điểm cũng ngoan ngoãn ngủ đi được không?” Sở Luật cười, nhưng đôi mắt đen của anh lại tối sầm xuống.

“Tiểu Vũ Điểm cũng muốn ngủ.” Bé dụi hai mắt của mình, xoay người vươn tay về phía mẹ.

Mẹ và chú cùng ở đây, Tiểu Vũ Điểm rất vui.

Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, cô áp đầu của bé xuống dưới cằm mình, không để Tiểu Vũ Điểm nhìn lên sẽ thấy trong khóe mắt cô có nước mắt chảy ra. Cô thương cho một kiếp người đã ra đi mà chưa hết khổ sở, cô cũng tự trách mình không tốt, đã không chăm sóc được cho bé.

“Không có việc gì.” Sở Luật vươn tay ôm lấy bả vai đang run rẩy của cô. “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, không liên quan gì tới em cả. Còn nữa, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, cũng không cần nói sự thật cho Lâm Thanh biết.”

Hạ Nhược Tâm cũng không đẩy anh ra, bởi vì lúc này cô thật sự cần một bờ vai, thật sự cần một nơi để dựa vào. Cô cũng có suy nghĩ không biết Quả Nhi chết có liên quan gì tới Tiểu Vũ Điểm không, nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi con gái, thậm chí còn không dám nhắc tới chuyện này trước mặt con gái.

Xin lỗi con… Quả Nhi.

Cô cắn mu bàn tay của mình, lần đầu bất lực như vậy.

***

Việc này Sở Luật thật sự đã xử lý sạch sẽ. Tất nhiên anh có thủ đoạn của mình, đến nỗi tin tức của Quả Nhi mọi người sẽ không hề hoài nghi. Là có người thân của Quả Nhi tìm tới, nhưng họ lại chỉ mang Quả Nhi đi mà không mang Lâm Thanh, bởi vì Lâm Thanh ở chỗ này sẽ được giáo dục tốt. Viện trưởng cũng được gặp người kia, họ cung cấp được tài liệu chứng minh xác thật là người thân thích của Lâm gia trước kia nhưng chỉ ít đi lại. Tuy rằng hiện tại Hạ Nhược Tâm nhận nuôi hai đứa nhỏ nhưng thủ tục cũng chưa hoàn tất nên người thân đến nhận nuôi không phải là không thể, hơn nữa Quả Nhi cũng tự nguyện theo người họ hàng này, cho nên Viện trưởng chỉ có thể đồng ý cho người đàn ông này mang Quả Nhi đi.

Thời điểm Lâm Thanh tới nó rất trầm tĩnh, dường như không thấy được bất cứ sự khác lạ nào nhưng vẫn khiến người ta có một cảm giác quỷ dị.

“Tiểu Thanh, con tới đây.” Viện trưởng vẫy tay gọi Lâm Thanh. Lâm Thanh đi tới đứng trước mặt Viện trưởng.

“Con xem,” Viện trưởng lấy ra một tấm anh, bức ảnh này là ảnh gia đình Lâm gia trước kia, bà chỉ một người trong đó, “người này con có biết không?”

Lâm Thanh gật đầu. “Đây là chú Tư con, nhưng chỉ là chú họ, không phải chú ruột.”

“Là thế này.” Viện trưởng buông ảnh chụp xuống, bà xoa đầu của Lâm Thanh. “Chú Tư của con mang Quả Nhi đi, mà Quả Nhi cũng thích người chú này của con. Bọn họ gấp nên đã rời đi, nhà họ cũng nhiều trẻ con, bọn họ vốn dĩ muốn mang cả con nhưng ta nói hiện giờ con ở đây rất tốt, cơ hội học hành cũng tốt, cho nên chú Tư của con chỉ đem Quả Nhi đi. Đây là địa chỉ của họ, nếu về sau con muốn tìm họ thì chỉ cần tới địa chỉ này. Thật sự Quả Nhi sống ở nhà họ hàng cũng tốt.” Viện trưởng than một tiếng, dù sao nhận nuôi cũng không phải ruột thịt, Quả Nhi đi theo họ hàng thì tốt rồi.