Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 836

“Chị, chúng ta trở về được không, nếu mẹ biết sẽ tức giận.” Bé làm mặt quỷ: “Khi mẹ tức giận chính là bộ dạng này.”

Quả Nhi vươn cái tay nhỏ của mình lắc lắc, cũng làm một bộ dáng mặt quỷ: “Nếu dì biết em nói xấu dì như thế, dì sẽ rấ tức giận.”

Tiểu Vũ Điểm che lại cái miệng nhỏ của mình, đôi mắ cũng linh hoạt biến đổi.

“Tiểu Vũ Điểm, ở đó có rất nhiều hoa, em qua đó hái giúp chị một ít đi.” Quả Nhi chỉ vào hoa viên cách đó không xa, ngắt một hai cái chắc cũng không có vấn đề gì, mà hơn nữa bé cũng muốn phân tán sự chú ý của Tiểu Vũ Điểm, tránh cho việc bé cứ đòi về, kỳ thật bé muốn phơi nắng một chút, cũng là muốn… đi học giống anh và Tiểu Vũ Điểm.

Chỉ là, bé sờ cái chân duy nhất của mình, khi nào bé mới có thể được đi học.

Tiểu Vũ Điểm vui vẻ đi hái hoa, bé cẩn thận bò lên phía hoa viên, chân nhỏ dẫm vào trong, cũng không biết phải ngắt bông nào đây, được, ngắt một bông cho chị, một bông cho mẹ.

Nhưng bé lúc này lại không biết, có một đứa bé khác mặc một chiếc váy công chúa đi ra, toàn thân trên dưới đều là đồ đắt tiền, mang dáng vẻ con nhà giàu đi tới, đứng ở trước mặt của Quả Nhi.

“Lâm Quả Nhi, ngươi thật xấu xí.” Nó nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ, dùng cái chân mình đá vào xe lăn của Quả Nhi. “Đồ què chân, đồ xấu xí, dị hợm.” Nó chính là chán ghét con bé này, ghét tới chết.

“Tôi cũng ghét  cậu.” Quả Nhi không phục trừng mắt nhìn trở về: “Cậu mới là người xấu, tôi cùng Tiểu Vũ Điểm mới là người đẹp nhất trên thế giới này.”

Đối với Sở Tương mà nói, trên đời này có rất nhiều người nó ghét nhưng ghét nhất vẫn chính là Quả Nhi và Tiểu Vũ Điểm.

Hơn nữa, mức độ chán ghét Tiểu Vũ Điểm của nó cũng đã tới mức tột độ, bây giờ nghe được cái tên thôi cũng đã thấy ghét, bởi vì đứa em kia đã cướp đi ông và cha của nó.

“Lâm Quả Nhi, mày mau nói ta xinh đẹp nhất.” Sở Tương tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Quả Nhi.

“Không phải.” Quả Nhi cũng mạnh miệng: “Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp nhất.”

"Là tao." Sở Tương đột nhiên dùng chân đá Quả Nhi một cái, Quả Nhi không phục vươn cái tay nhỏ đánh nó, tay đánh tới cổ của Sở Trương, Sở Trương tê rần, đột nhiên dùng sức đẩy xe lăn một cái, xe lăn bắt đầu mất kiểm soát đi về phía trước, nhưng phía trước cách không xa lại chính là cầu thang, Quả Nhi thậm chí còn chưa kịp phản ứng, xe lăn phịch một tiếng đổ về phía trước, người Quả Nhi cũng vì thế như một con búp bê lăn từ trên cầu thang xuống.

Sau đó đầu của bé đập vào mặt đất, đôi mắt vẫn hướng nhìn chằm chằm Sở Tương.

Sở Tương thét lên một tiếng, lui về phía sau một bước, bị dọa liền hướng phía sau chạy đi.

Vừa mới hái được mấy đóa hoa, thì Tiểu Vũ Điểm nghe được thanh âm kì lạ, bé kì quái chớp chớp đôi mắt, sau đó cầm mấy đóa hoa dại bò ra từ trong hoa viên. Trên váy bé dính đầy bùn đất, bé bước đôi chân nhỏ quay trở về, kết quả nhưng lại không thấy Quả Nhi.

“Chị đi đâu rồi?” Bé kì quái, chị có phải hay không đi chơi một mình, bỏ lại bé ở chỗ này hay không.

Bé chép chép cái miệng nhỏ, rất khổ sở, bé còn hái hoa cho chị nữa, chút nữa bé cũng mang hoa đi tặng mẹ, thế nhưng chị lại không để ý tới bé mà đi chỗ khác chơi rồi.

Bé đi về phía trước một bước, nhưng lại cảm thấy lòng bàn chân dường như dẫm phải thứ gì đó, bé nâng đôi chân nhỏ của mình lên, ngồi xổm xuống nhặt từ dưới đất lên một cái vòng cổ, mặt trên của nó còn có khắc chữ.

Chiếc vòng đẹp quá, nhưng ai lại vứt ở đây, chút nữa đưa lại cho mẹ đi, bé đem chiếc vòng cổ để lại trong túi, mới vừa định đi nhưng đột nhiên lại phát hiện cái gì ở phía trước.

Đôi chân nhỏ của bé di cuyển về phía trước, đó là xe lăn của chị…

“Chị…”

Bé vui vẻ chạy tới, nhưng khi nhìn được toàn cảnh phía dưới thì đôi mắt cũng đột ngột mở to, có lẽ cả đời bé cũng không thể quên được cảnh này, dù bé còn rất nhỏ, mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, dù bé đã từng ở gần cái chết như vậy.

Bông hoa Tiểu Vũ Điểm cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, có một bông còn từ trên cầu thang lăn xuống.

Lúc này, một thân ảnh hướng nơi này chạy đến, là Lâm Thanh, cách rất xa nó cũng đã nhìn thấy được em mình đang nằm trên mặt đất, dường như tâm can đều nứt ra. Nó chạy vội về phía trước, cũng bị ngã vài lần trên mặt đất nhưng lúc gần đến, bước chân nó lại dần chậm lại, tròng mắt cũng bắt đầu đen lại dường như không thấy chút ánh sáng nào. Nó tiến lên, một bước rồi một bước, nhưng đột nhiên lại dừng lại, đáy mắt cũng trở lên tối tăm, môi nó run run, nó cố gắng cắn chặt môi mình, xoay người gục vào cây cối bên cạnh.

Cách đó không xa, dưới bậc cầu thang, xe lăn bị ngã ở một bên, thân hình  Quả Nhi cũng nằm bò trên đó, nhưng đầu lại xoay một trăm tám mươi độ, gắt gao trừng về phía trước, chết không nhắm mắt.

Lâm Thanh dời đi tầm mắt về phía cầu thang, thân thể nho nhỏ đã trắng bệch không còn sức sống, đôi mắt của em gái đã trở nên vô hồn.

Tiểu Vũ Điểm mếu máo, không biết vì cái gì bỗng dưng muốn khóc. Lúc này đột nhiên có một bàn tay to đột nhiên duỗi tới, che kín mắt bé.

Lại đem bé ôm lên, đem đầu bé ấn vào lồng ngực.

“Không sợ, chú ở chỗ này.”

“Chú”, thanh âm của Tiểu Vũ Điểm từ trog ngực người đàn ông truyền đến. Thân thể của người đàn ông thực ấm áp, cũng thực rộng lớn, cũng thật nghiêm nghị cũng trầm mặc.

“Chú, chị làm sao vậy?”

Sở Luật đem tay đặt trên đầu tóc bé, nói “Chị ngủ rồi.”

“Chị tại sao lại ngủ ở đó, không có chăn sao?” Thanh âm Tiểu Vũ Điểm mềm mại, vẫn không rõ đã sảy ra chuyện gì.

“Ánh nắng rất ấm áp cho nên chị rất thích nằm ở đó.” Sở Luật nâng khuôn mặt lên, những tia nắng chiếu lên mặt anh, mang theo tia ấm áp.

Anh lấy di động của mình ra, bấm điện thoại một chút, rồi sau đó liền ôm con gái rời đi, cho dù thế nào, chuyện này nhất định cũng phải áp xuống, mặc kệ đứa bé kia có sống hay chết, chuyện này vẫn không thể để nó phát sinh ở trước mặt  Tiểu Vũ Điểm, cũng không thể để nó phát sinh ở Cô nhi viện này.