"Bố." Sở Tương vừa thấy Sở Luật, vứt đồ trong tay xuống, chạy đến ôm lấy hai chân của Sở Luật, Đôc Tĩnh Đường suýt chút nữa chết vì sặc nước miếng.
Đứa nhỏ này, cố ý đi, anh làm trâu làm ngựa hầu hạ bé như vậy, cho bé ăn, cho bé uống, chỉ thiếu không nằm sấp xuống làm ngựa cho bé cưỡi, bé đã không cho anh một cái sắc mặt tốt, sao lại vừa thấy anh họ đến cái đuôi đã vẫy lên.
Sở Luật bế Sở Tương lên, không có quá nhiều thân thiết, nhưng so với người bình thường cũng hoà khí hơn rất nhiều.
Sở Luật ôm Sở Tương quay người đi ra ngoài.
"Chờ với, anh, hai người làm gì?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng lấy áo khoác chạy theo tới.
"Ăn cơm." Sở Luật lười nói nhiều, lúc này không ăn cơm, chẳng lẽ ngủ?
"Em cũng đi." Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường sáng lên, khó có thể được bữa ăn, không ăn mới là kẻ ngốc, sáng sớm nay anh giống như một người bố, bữa cơm này thế nào cũng phải xin anh họ đi.
Sở Luật không để ý đến Đỗ Tĩnh Đường, nhưng cũng không để anh phải quay về, Đỗ Tĩnh Đường biết bữa nay ăn chùa rồi.
Sở Luật cầm lấy chiếc đũa bón cơm cho con, Đỗ Tĩnh Đường nhìn trợn mắt há mồm.
"Anh, anh rất chuyên nghiệp." Tuy rằng không phải là bố, nhưng thật đúng là rất xứng với chức của một người bố.
Sở Luật tiếp tục bón Sở Tương ăn cơm, mỗi ngày đều nhìn mẹ cho nó ăn, anh lại không ngu mà không biết học lại sao?
"Đúng rồi, anh..." Đỗ Tĩnh Đường cắn chiếc đũa: "Anh thật sự phải quyết định, suy xét một chút về đứa nhỏ này? Em luôn cảm thấy rằng đứa nhỏ này không phải quá đúng lúc, đầu tiên là tuổi hơi lớn, nghĩ xem có muốn ôm một đứa nhỏ hơn không, bé trai cũng được." Mà anh nói xong cảm giác ánh mắt Sở Tương hướng về phía anh xem ra hơi lạnh.
Đỗ Tĩnh Đường khóc không ra nước mắt, anh giống như phải bị chán ghét, nhưng một đứa trẻ cũng không biết những chuyện đó đi, mà hiển nhiên đây cũng giống như một đứa trẻ thôi. Sở Tương vốn dĩ không giống những đứa trẻ khác, bé trưởng thành sớm, thậm chí Đỗ Tĩnh Đường cũng không tưởng tượng đến được.
"Thủ tục đều đã làm rồi, em nói đi? Còn có, Sở gia là nhà nào, trong nhà mỗi ngay ăn cái gì, uống cái gì, người khác đều có thể hỏi ra được, không duyên không cớ thêm một đứa bé, em coi mình là người ngốc, còn muốn coi người khác mù sao?" Sở Luật ăn một phần của mình, nhàn nhạt nói, tuy rằng từ ngữ không nặng nề, nhưng mỗi một câu đều như muốn tát Đỗ Tĩnh Đường một cái chứ không phải đánh Đỗ Tĩnh Đường nằm bẹp trên đất. Sở Tương ngồi một bên, trên mặt không nhiều biểu tình. Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cảm thấy nhàm chán, anh nhún vai, không quản nhiều, ăn nhiều một chút mới không mệt.
"Phục vụ!" Anh vẫy tay với phục vụ đứng một bên, gọi một đống đồ ăn, ăn không hết đóng gói mang về, buổi tối anh còn có thể đủ bữa ăn đêm. Cơm nước xong, khi đếm công ty, quả nhiên, đứa nhỏ này lại ném cho anh.
Chính là Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy mình đã đắc tội với tiểu tổ tông này, cho dù anh dỗ dành thế nào, Sở Tương vẫn tảng lờ anh. Đườn nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.
"Cô, con tới rồi." Anh hôm nay thật vui mừng đến đây, vừa vào cửa lập tức cho cô một cái ôm lớn, từ nhỏ cô đã rất yêu thương anh, hồi còn bé, mỗi khi bị bố mẹ đuổi đánh không có nhà để về, cô sẽ cho anh ở nhờ, cho nên, anh mới có quan hệ thân thiết với Sở gia như vậy. Đương nhiên, việc chủ yếu là anh có một người cô tốt bụng, bằng không sao anh lại có thể làm công cho Sở Luật, trong nhà anh lại không thiếu ăn thiếu mặc, không đáng, mỗi ngày anh mệt mỏi giống như con cún vậy.
Tống Uyển trừng mắt lườm Đỗ Tĩnh Đường một cái, đã lớn đùng như vậy cũng không biết trưởng thành một ít. Mà trong lòng bà vẫn còn ôm Sở Tương, Đỗ Tĩnh Đường lập tức thất sủng, anh oán hận ngồi ở trên sô pha, mà dượng của anh, cùng ngồi yên.
Hai người đều than một tiếng.
"Hương Hương, đi tìm chú chơi đi." Tống Uyển có việc liền giao Sở Tương cho Đỗ Tĩnh Đường mang đi.
Đỗ Tĩnh Đường toét miệng cười với Sở Tương, anh vặn óc suy nghĩ, sau đó dang tay về phía Sở Tương: "Lại đây, Hương Hương, đến chỗ chú này."
Sở Tương đi qua, Đỗ Tĩnh Đường bế bé lên, cái ôm này, anh phát hiện so với không lâu trước đây lại nặng hơn một chút.
"Hương Hương, cháu mập lên rồi."
Kết quả cái miệng nhỏ của Sở Tương mếu máo, còn doạ Đỗ Tĩnh Đường, anh không nói sai cái gì, không có làm sai chuyện gì chứ.
"Cháu đừng khóc nhé!" Đỗ Tĩnh Đường bối rối, một hồi dỗ dành, một hồi làm mặt quỷ, nhưng Sở Tương một chút mặt mũi cũng không cho, miệng mếu máo càng mạnh mẽ, càng nhớ càng cảm giác đáng thương, cuối cùng rốt cuộc.
Oa oa một tiếng.
Nước mở.
Tống Uyển vừa nghe thấy cháu gái khóc, vội vàng chạy tới, đầu tiên sửng sốt ôm Sở Tương từ trong lòng Đôc Tĩnh Đường.
"Đỗ Tĩnh Đường, cháu làm gì bắt nạt cháu gái cô?" Bà nhắm vào Đỗ Tĩnh Đường quát một tiếng. Đỗ Tĩnh Đường thật sự cảm thấy rất oan uổng, anh thật sự cái gì cũng không nói mà, sao lại mắng té tát lên đầu anh.
Mà anh hiện tại còn đang một bụng oán niệm, cảm giác cuộc sống này thực sự không có cách nào trải qua.
Sở Giang vươn tay nắm bả vai Đỗ Tĩnh Đường.
"Tĩnh đường à......"
"Vâng." Đỗ Tĩnh Đường tủi thân mím chặt miệng.
Sở Giang than một tiếng.
"Quen rồi sẽ tốt."
"Dượng......" Đỗ Tĩnh Đường gọi Sở Giang một tiếng, hai người kém nhau hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên có cảm giác tương thích, đứa nhỏ này mới ở nhà họ Sở chưa bao lâu mà đã ầm ĩ làm nhà họ Sở không yên bình, rốt cuộc nhận nuôi đứa nhỏ này là chuyện tốt hay chuyện xấu, ngày cả Đỗ Tĩnh Đường cũng không biết.
Bữa cơm nay thật làm người ta nuốt không trôi, đây là lần đầu tiên Đỗ Tĩnh Đường ăn ở nhà cô mà khó có thể nuốt trôi như vậy.
"Nào Hương Hương, chúng ta không để ý tới hắn." Tống Uyển bón Sở Tương ăn cơm, ngay cả một cái xem thường cũng không thèm nhìn cháu trai, mà Sở Giang đều đã quen, ông không nói lời nào ăn cơm, ăn xong lại đi đọc sách, đọc báo chí.
Đỗ Tĩnh Đường vừa thấy một ngày bây giờ của dượng, cuối cùng cũng hiểu, câu thói quen kia là có ý gì, đây rốt cuộc là có kinh nghiệm mới nói được,
Anh thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Tương, đột nhiên, Sở Tương quay mặt qua, một khuôn mặt không biểu cảm làm Đỗ Tĩnh Đường không khỏi rùng mình, đứa nhỏ này, anh quyết định không thích.
Mà cho dù Đỗ Tĩnh Đường có thích Sở Tương hay không thì địa vị của Sở Tương ở Sở gia hiển nhiên là nhất, Tống Uyển đặc biệt yêu thương cháu gái này, thật sự đem bé trở thành cháu gái ruột, mà Sở Giang nghe Tống Uyển, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Sở Tương cũng không tồi. Mà Sở Luật cũng không có phản ứng lớn, Tống Uyển nói cái gì thì chính là cái đó, bảo anh đi đón, anh liền đi đón, bảo anh mang theo, anh liền mang theo. Tuy rằng đối với đứa nhỏ này cũng không nảy sinh nhiều tình cảm, nhưng hiển nhiên Sở Luật đã sớm đón nhận đứa con gái này.